• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, năm hai mươi hai tuổi, ta bỏ trốn.

Sau khi Đại Đường sụp đổ, Trung Nguyên đại loạn, hết triều đại này suy vong lại đến triều đại khác nổi lên.
Ai còn bận tâm ngươi là người Đông Hán hay Hậu Chu?
Lại càng chẳng ai để ý đến cái mạng nhỏ hèn mọn của ngươi.

Vậy nên, ta bắt đầu học cách lùi bước. Vệ Chá ngu xuẩn, hắn không chịu nghe lời khuyên của ta, cứ nhất quyết phải đi cho được. Ta cản không nổi.

Những năm qua, khổ ta chịu, trận ta đánh, còn chẳng ít hơn số cây cầu mà Triệu Nguyên Lãng từng đi qua.

“Thế thì ngươi lấy tư cách gì mà bảo ta vô tình vô nghĩa, dám tùy tiện nói ta là kẻ đào binh?!”

Ta mắt đỏ hoe, chỉ thẳng vào hắn, giận dữ quát:

“Ngươi dũng mãnh chính trực, tự nhiên được thăng quan tiến chức, nhưng tất cả những điều ấy đã chẳng còn liên quan gì đến ta nữa! Thiên hạ bất hòa, chiến hỏa sẽ không bao giờ dứt!”

“Nhà họ Lý đã mất, sau đó là họ Quách, họ Lưu… thì có liên quan gì đến ta? Chẳng qua ta cũng chỉ muốn sống mà thôi! Chỉ là muốn sống mà thôi! Ngươi lấy quyền gì mà nói ta như thế?!”

“Ngươi…”

Triệu Nguyên Lãng sững sờ, định nói gì đó, nhưng ánh mắt bỗng trợn to, lao về phía ta, lớn tiếng hét:

“Vệ Anh, tránh ra!”

Không kịp nữa rồi. Một thanh loan đao từ phía sau đâm xuyên lưng ta. Trực tiếp xuyên thẳng qua.

Cơn đau thấu xương ập đến. Ta nửa sống nửa chết, hắn thì trọng thương, cả hai chẳng khác gì chó nhà có tang.

Trước mặt là kỵ binh Khiết Đan binh hùng tướng mạnh, nhìn qua thật nực cười. Đến mức bọn chúng đánh hắn ba quyền, hắn mới có thể đánh trả lại một miếng. Cuối cùng, nhìn đến bộ dạng thảm hại của hắn, quân Khiết Đan cười vang:

“Nam nhân Trung Nguyên, còn không bằng cả dê con!”

Vết thương rách toạc, máu chảy không ngừng, hắn cắn răng liều mạng kiềm chế đối thủ, gào lên với ta:

“Mau chạy đi!”

Ta thực sự muốn hỏi hắn, ngươi nghiêm túc đấy à? Bảo ta mang theo một thanh đao cắm xuyên vai mà chạy?
Nếu làm được thì ngươi thử xem sao?

Nhưng một ngụm máu nghẹn lại trong cổ họng, vừa hé miệng đã không kìm được mà ho sặc sụa. Muốn nói cũng không nói được thành lời. Vậy nên, ta chỉ có thể bước từng bước lại từng bước, tiến lại gần hắn.

Lúc này, quân Khiết Đan đã giẫm lên người hắn, mò lấy con dao nhỏ bên hông, cười gằn dữ tợn:

“Chịu chết đi!”

Hắn trợn tròn mắt, cố gắng muốn vùng vẫy, máu bắn lên trước mặt. Lưỡi dao cách hắn không quá ba tấc nhưng hắn đã bất động. Ngay cả tên Khiết Đan kia cũng chết sững tại chỗ.

Quen biết Triệu Nguyên Lãng mấy tháng, ta từng thấy hắn khinh miệt ta, từng thấy hắn hận ta, nhưng vẻ mặt kinh hoàng này… lại là lần đầu tiên.

Chắc đây cũng là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến một người không hề chớp mắt mà rút lưỡi đao cắm trên thân mình ra, không hề chần chừ mà siết chặt cán đao, giơ cao, rồi dùng toàn lực mà bổ xuống!

Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, tên Khiết Đan bị chính thanh đao của mình đâm ngã xuống đất. Không còn vẻ kiêu ngạo và điên cuồng như trước nữa.

Điểm khác biệt duy nhất, e là hắn không may mắn bằng ta… Vì thứ bị đâm trúng, chính là tim hắn.

“Vệ Anh!”

Triệu Nguyên Lãng chỉ thoáng sững sờ rồi lập tức lật người, vung dao cắt cổ tên Khiết Đan. Vừa đứng dậy, hắn đã bị ta đè xuống, nửa quỳ trên mặt đất. Hắn đành chống một bên vai, cố gắng đỡ lấy ta.

Phố xá hỗn loạn, nói là thành trì nhưng thực chất chỉ là một trấn lớn hơn chút mà thôi. Phần lớn bách tính đều đã chạy nạn, kẻ ở lại thì ngày ngày thấp thỏm lo âu, ôm hy vọng xa vời rằng quân Khiết Đan sẽ không đánh đến.

Đáng tiếc, cuối cùng hy vọng cũng biến thành hư không.

Triệu Nguyên Lãng nói, hắn đến đây tìm một viên quan nhỏ, báo rõ thân phận là có thể quay về phục chức, dẫn quân tiến đánh trở lại. Nhưng đến lúc này hắn mới nhận ra, quan nhỏ nào chứ? Đã sớm bỏ trốn không thấy dáng thấy hình rồi.

Triệu Nhị lang của Triệu gia từng ngạo nghễ, từng sục sôi chiến ý. Hắn có thể khinh thường những binh sĩ ném bỏ giáp sắt mà chạy, có thể trách mắng những kẻ không cùng hắn tử thủ là vô tâm với thiên hạ.

Nhưng hôm nay, hắn nửa quỳ trên đất, cõng một người chẳng khác nào xác chết, cuối cùng trong mắt cũng ánh lên một tia hoang mang.

11.

Máu trên cánh tay vẫn điên cuồng chảy như thể không cần mạng sống này nữa. Ta cảm thấy một cơn mệt mỏi chưa từng có ùa đến. Trong cơn mơ màng, dường như có ai đó đang gọi ta, có tiếng cười vang vọng bên tai.

“Nhãi con! Sao giờ mới tới hả! Ta đợi ngươi lâu lắm rồi!”

“Bị bọn Khiết Đan làm thịt rồi chứ gì? Đã bảo chạy nhanh đi, đừng quay lại mà ngươi cố tình không nghe, giờ thì có hối hận không?”

“Đồ không biết điều, cũng được cũng được! Đã tới thì uống với bọn ta vài chén đi! Lần này tha cho ngươi một lần, ai bảo ngươi lại là thân nữ nhi cơ chứ.”

Bọn họ vui sướng khi người gặp hoạ, lại xen lẫn chút bất lực khó nói thành lời.

Ta nghĩ… có lẽ mình đang mơ. Mơ về những người xưa cũ, về những chuyện cũ đã qua. Lúc ta vừa cải trang nam nhi, đặt chân vào quân doanh. Khi đó, ta vốn là nữ nhi, tuổi lại không lớn, đứng trong đám đông chẳng khác gì một thiếu niên gầy gò.

Với dáng vẻ này ở quân doanh, ta dễ dàng trở thành kẻ bị ức hiếp nhất. Và hiển nhiên, ta đã trở thành một tiểu binh chuyên lo chuyện bếp núc, bị sai bảo đủ điều.

Theo lý, thời gian lâu dần, ta cũng có thể hòa nhập với đám lão binh già đời, thế nhưng vì sao ta vẫn luôn bị ức hiếp chứ? Có lẽ là vì mỗi lần họ đánh ta ngã xuống đất, hỏi:

“Ngươi vào quân doanh làm gì?”

Ta luôn trả lời với gương mặt bầm tím sưng vù:

“Khiết Đan ức hiếp người quá đáng, giết thân nhân của ta, tàn sát quê nhà ta. Ta đến đây chỉ vì muốn nhập ngũ, học bản lĩnh, giết chúng báo thù!”

Bọn họ căm ghét câu trả lời đó vô cùng. Nhất định phải đánh đến khi ta sửa lời mới thôi. Nói rằng vào đây chỉ để có cơm ăn cũng được, nói rằng để nhận quân lương đi thanh lâu cũng chẳng sao. Nhưng tuyệt đối không được nói muốn chém giết báo thù.

Song dù có bị đánh đến suýt chết, ta vẫn không sửa lời. Vì thế, ta trở thành kẻ bị tất cả mọi người ghét bỏ, ai nấy đều khinh miệt, nhổ nước miếng mà mắng:

“Hay lcho một con bê con không biết trời cao đất rộng!”

“Chỉ bằng cái thân thể gầy yếu này mà đòi đối phó với Khiết Đan? Nực cười!”

Rất nhiều năm về sau, lần đầu tiên ta gặp Triệu Nguyên Lãng, ta mới hiểu vì sao khi xưa tất cả đều không ưa ta, ghét đến mức đánh chết cũng phải bắt ta thu hồi lời nói kia.

Hóa ra trong mắt họ khi ấy, ta nực cười chẳng khác gì cách ta nhìn Triệu Nguyên Lãng bây giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK