Chúng cố ý chọc giận đối thủ, thăm dò thực lực, lời nói tự nhiên càng lúc càng chói tai. Nhưng dần dần, chúng nhận ra ta chẳng hề đáp lại lấy một chữ, binh sĩ xung quanh cũng như ta, không ai lên tiếng, những lời thoá mạ ấy không động chạm gì đến được bọn ta, cuối cùng lại khiến chúng thẹn quá hóa giận.
Cuối cùng, chúng hoàn toàn không kiêng nể mà gào thét chửi rủa. Có một tiểu tướng siết chặt trường cung, nghiến răng nói:
“Khốn kiếp! Hay là chúng ta mở cổng thành quyết tử chiến với chúng đi! Không phải chỉ là chết thôi sao?! Lão tử dù có chết cũng phải kéo theo một tên đệm lưng!”
“Đúng vậy! Dù sao cũng đều là chết! Bị chửi đến tận mặt thế này, không bằng đánh cho thống khoái, chết cũng thống khoái!”
Từ ngàn năm nay, người Hán ta nào từng chịu nhục nhã thế này! Nếu không phải quốc gia lung lay, nội loạn không dứt, chẳng thể quan tâm đến giặc ngoài thì lũ Khiết Đan này sao dám to gan mà buông lời như thế?!
Một người mở miệng, lập tức có kẻ phụ họa theo sau, chiến ý hừng hực. Thấy ta vẫn đứng yên bất động, có kẻ to gan tiến lên. Người này chắc tuổi còn nhỏ, đối với sự im lặng của ta lại càng thêm bất mãn:
“Nếu tướng quân không muốn xuất binh, tiểu nhân nguyện một mình ra nghênh chiến! Sống chết không màng!”
“Ta cũng nguyện nghênh chiến!”
“Còn có ta!”
Suốt chặng đường bại lui, nỗi tức giận đã kìm nén bấy lâu, nếu còn đường sống, tất nhiên chẳng ai muốn liều mạng. Nhưng nay đã bị ép tới cùng đường, dù là kẻ hung hãn nhất cũng đến lúc chẳng còn gì để mất. Một khi đã cùng đường bí lối, ai còn quan tâm sống chết ra làm sao!
Thay vì co ro chờ giặc đánh tới, chẳng bằng ra ngoài chém giết một trận!
Nhưng—
“Sau đó thì sao?”
Ta hỏi ngược lại.
“Cái... cái gì mà sau đó?”
Nhóm người đang sục sôi ý chí chiến đấu bỗng khựng lại.
Ta cất giọng lạnh nhạt:
“Các ngươi chết rồi, sau đó thì sao? Thành trì vốn đã thiếu quân tiếp viện lại càng thêm suy yếu, giặc Khiết Đan đỏ mắt xông thẳng vào, tiếp theo đây, đồng đội các ngươi và bách tính trong thành, chẳng cần nửa ngày sẽ lập tức xuống Hoàng Tuyền hội ngộ cùng các ngươi, các ngươi có hài lòng không?”
Không gian lặng ngắt như tờ. Ta hỏi:
“Các ngươi làm vậy, có nhớ đến những đồng đội và bách tính phía sau không?”
Bọn họ đương nhiên không nhớ. Cho nên khi nghe ta nói, tất cả đều bối rối:
“Ta... ta không có ý đó...”
Đáng tiếc, ta chẳng có thời gian bàn luận về vấn đề này thêm nữa. Quân lệnh đã ban, những binh sĩ còn sót lại này cũng chẳng phải hạng vô dụng, đã có thể giãy giụa sống sót nơi biên ải này, sao có thể là kẻ tầm thường.
Từng tầng lớp chặt chẽ triển khai, chưa đầy nửa canh giờ, một ngàn kỵ binh được trang bị đầy đủ đã tập hợp xong. Trang Minh vội vã chạy đến bẩm báo:
“Tướng quân, người đã sắp xếp xong rồi.”
Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, chỉ thấy ta giật lấy trường cung trong tay tiểu tướng kia, móc ra một mũi tên lông vũ. Dây cung kéo căng tựa trăng non, mũi tên hướng xuống, cũng xuyên qua hư không, nhắm thẳng vào kẻ cầm đầu dưới kia. Lúc này hắn vẫn còn đang gào thét, cười nhạo:
“Trung Nguyên đã tận số rồi, nên diệt vong đi thôi!”
Vút!
Mũi tên rời khỏi dây cung, xé gió lao đi nhanh như tia chớp!
“Hà Lặc Chân!”
Tiếng hô hoảng loạn vang lên.
Khác biệt duy nhất là—
Trường thương trong tay hắn vẫn chưa kịp buông ra, nhưng mũi tên của ta đã cắm thẳng vào giữa chân mày hắn. Không ai ngờ rằng ta sẽ đột ngột ra tay như vậy. Vị tiểu tướng khi nãy còn tranh cãi đòi ra mặt nghênh địch, hiện giờ đã đứng ngây tại chỗ. Đến khi hoàn hồn lại mới phát hiện ra không biết từ lúc nào, trường cung của hắn đã bị ném trở lại vào lòng mình.
Kẻ ra tay chỉ để lại một bóng lưng kiên nghị, giọng nói đanh thép:
“Mở cửa thành!”
33.
Chẳng phải bọn chúng muốn thăm dò thực hư sao?
Chẳng phải bọn chúng muốn biết trong thành này rốt cuộc có mai phục hay không sao?
Vậy thì ta sẽ “bắt giặc trước bắt vua,” trực tiếp dùng một mũi tên lấy mạng kẻ cầm đầu, dẫn theo một ngàn kỵ binh được trang bị đầy đủ, mở cổng thành mà xông tới! Thay đổi hẳn dáng vẻ thất bại trước kia, đánh giết ngang qua biên cảnh.
Chứng thực cái suy đoán này như thế nào?
“Không... không ổn rồi!”
Quả nhiên, đám Khiết Đan kia còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy cổng thành rộng mở, một đội kỵ binh khí thế hừng hực lao ra. Khoé mắt chúng gần như là nứt toạc ra:
“Chẳng lẽ thật sự có mai phục?! Những ngày qua người Trung Nguyên bại lui đều là giả sao? Tất cả chỉ để che mắt chúng ta, dụ chúng ta vào tròng để tiêu diệt ư?!”
Lúc đầu, đây chỉ là một suy nghĩ thoáng qua. Nhưng khi nhìn thấy quân Hán ra tay tàn nhẫn, sĩ khí ngút trời, thế trận vững vàng cứ như phía sau còn có hàng vạn binh sĩ mai phục, chờ thời cơ đánh úp. Lại thấy đồng bọn liên tiếp ngã xuống, bị vây giết, chớp mắt đã táng mạng dưới vó ngựa sắt không biết bao nhiêu người, lúc này rốt cuộc đám Khiết Đan cũng thực sự hoảng loạn rồi.
“Mau! Lập tức lui về doanh trướng! Báo với chủ tướng, nơi này quả thực có bẫy rập!”
Lui?
Chỉ e đã không kịp nữa rồi.
Tên kia vừa mới dứt lời, khoé miệng lập tức trào ra một búng máu. Hắn không thể tin nổi mà cúi đầu, chỉ thấy một cây trường thương đã xuyên qua người mình, nhấc bổng lên không trung.
Nhìn dọc theo thân thương, kẻ mà trước đó vẫn còn đứng trên tường thành, mặc cho chúng nhục mạ mà không nói một lời, bị chê cười là nhát gan nhu nhược, lúc này đây đã thu súc đao thương, lạnh lùng đứng đó.
Mất đi điểm tựa, hắn cứ thế ngã quỵ xuống nền đất. Trước khi chết, lời cuối cùng hắn nghe được là:
“Muốn chủ tướng các ngươi tin rằng trong thành có đại quân mai phục, vậy thì ta chỉ có thể khiến cho các ngươi không ai còn đường sống sót trở về.”
Như vậy, năm trăm tiên phong mà chủ tướng Khiết Đan phái đến, thậm chí không một ai kịp quay về báo tin. Tất cả đều trở thành phân bón cho vùng biên cương này.
“Giết!”
“Giết hay lắm!”
Một ngàn kỵ binh đấu với năm trăm quân địch, ưu thế đã quá rõ ràng. Khi cái đầu cuối cùng rơi xuống, trên tường thành vang lên tiếng hoan hô rung trời. Nhiều ngày liên tiếp bại trận, nhiều năm trời thua nhiều thắng chẳng là bao đã khiến cho chiến thắng nhỏ bé này trở nên vô cùng quý giá.
Dưới ánh nắng rực rỡ, mây mù bao phủ tòa thành rốt cuộc đã được quét sạch.
Những binh sĩ hiếm hoi nếm được mùi vị của chiến thắng hưng phấn chạy đến tranh đoạt chiến lợi phẩm là ngựa và loan đao của kẻ bại trận. Đến khi lột sạch y phục của địch khoác lên mình, lúc này cuộc càn quét chiến trường mới hoàn tất.
“Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”
“Thì ra tướng quân không lừa chúng ta! Xem ra không bao lâu nữa, Triệu tướng quân sẽ dẫn viện quân đến!”
Trận đầu thắng lợi, Trang Minh cùng mấy người biết rõ nội tình cũng không giấu diếm nữa, truyền ra tin tức Vương Thái thú cùng Triệu Nguyên Lãng đã rời đi cầu viện.
Khoảnh khắc này, ta biết mục đích của mình đã đạt được.
Lúc trước, có người từng khen ta có chút mưu lược, có lẽ không phải lời khách sáo.
Từ khi quyết định ở lại, lấy được lệnh bài của Thái thú Vương; đến khi Trang Minh mở cổng thành, bị ta đoạt lấy tiên cơ, nhân chân trước một bước dùng khí thế áp đảo rồi nhân lúc đại địch kéo đến, khi mọi người còn chưa rõ chân tướng mà xuất quân đánh thắng trận đầu tiên.
Đến giờ, khi uy tín của ta đã đạt đến đỉnh điểm, ta mới loan tin Vương Thái thú và Triệu Nguyên Lãng đã rời đi. Như vậy, những lời ta nói ra lúc này sẽ có độ tin cậy cao nhất.
Vương Thái thú nói không sai.
Ta ở lại nơi này đối mặt với là những lưu dân và tàn binh đã mất hết hy vọng, đã là rơi vào bước đường cùng. Họ không nghe những đạo lý cao xa, cũng chẳng tin vào thứ gọi là đại nghĩa. Nếu biết Vương Thái thú và Triệu Nguyên Lãng đã rời đi, bọn họ sẽ chỉ nghĩ rằng không còn thế gia công tử làm con tin, thì khả năng viện binh đến gần như bằng không.
Lúc đó, người duy nhất còn ở lại là ta bị vây khốn trong cơn thịnh nộ của bọn họ, chẳng phải sẽ trở thành nơi phát tiết cơn giận của họ hay sao?
Biết đâu ta sẽ bị trói lại, sau đó thiêu thành tro bụi.
Nhưng Vương Thái thú cũng nghĩ sai rồi. Bách tính và binh sĩ chỉ cần một người có thể bảo vệ tính mạng của bọn họ, tìm cho họ một con đường sống.
Ai nói rằng người đó nhất định phải là ông ta và Triệu Nguyên Lãng?
Nếu người đó là ta thì sao?
Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà nhuộm sắc trời đỏ rực. Nhưng anh mắt chiếu lên người ta đong đầy nhiệt huyết và hy vọng. Như thể từ nay về sau, những trận đại thắng sẽ nối tiếp nhau không ngừng nghỉ.
Nhưng ta biết, đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi.
Bởi vì, đại quân chân chính của Khiết Đan sắp tới rồi.