• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Nguyên Lãng hiểu rõ điều này. Ta nghe vậy cũng nhìn về phía hắn, chỉ thấy sườn mặt hắn trong ánh lửa lập lòe sáng tối, giọng nói của hắn cũng như xa như gần:


“Như các ngươi đã nói, Triệu gia ta mấy đời làm quan, đến đời ta, đại ca yểu mệnh, phụ mẫu vì áy náy với đại ca nên dồn hết yêu thương cho ta.”


“Vậy nên, ta được nuông chiều đến kiêu căng ngạo mạn, ham cuộc rượu lại thích gây chuyện đánh nhau. Khi đó ai cũng nói, nếu không có quyền thế của gia tộc thì ta cũng chẳng là gì cả, thậm chí ngay cả thê tử bái đường thành thân cũng đã sớm được chọn rồi.”


“Ta không phục, cũng không nhận. Vì thế, năm mười tám tuổi, ta quyết rời quê hương, nghĩ rằng chỉ cần có tài, ta nhất định có thể làm nên nghiệp lớn.”

“Nhưng rồi ta lang bạt khắp nơi, rày đây mai đó, mỗi vị đại nhân ta bái phỏng đều khách khí với ta nhưng cũng đều cự tuyệt ta. Thậm chí có người còn đưa ta một khoản bạc, bảo ta hãy rời đi nơi khác.”

Nói đến đây, hắn hừ cười một tiếng. Nếu những lời này được nói ra vài tháng trước, nụ cười kia ắt hẳn sẽ mang theo căm phẫn. Nhưng bây giờ đã mấy tháng trôi qua, khi nhắc lại chuyện cũ, hắn chỉ còn lại vẻ tự giễu.

“Cho đến khi đến nơi này, cuối cùng ta cũng được phong làm một tiểu tướng.”

“Lúc ấy chắc hẳn ngươi đắc ý lắm, tin tưởng tràn trề, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể thực hiện chí hướng của mình. Tiếc là, cuối cùng lại thành kẻ bại trận.”

Ta hoàn toàn chẳng vì thân phận của hắn mà dè dặt, lời nói ra vẫn sắc bén như trước, cứ thế chọc thẳng vào tim hắn.

Hắn: “…”

Ta liếc thấy bàn tay cầm chén rượu của hắn siết chặt lại, rồi lại uất ức buông ra, cười khẽ.

Những tháng ngày lưu lạc này quả thực đã tôi luyện hắn rồi.
Ít nhất khi nghe thấy những lời này cũng không còn tức đến đỏ mặt, thậm chí còn nghiến răng thừa nhận:


“Phải!”

Ta ngạc nhiên. Hắn lại như đột nhiên thông suốt, nói một mạch:


“Trên đường đi, ta nhìn thấy biết bao chiến trường tan tác, từng trận chiến suy cho cùng chỉ là những trận đánh nhỏ chẳng đáng để ghi vào binh thư.”


“Trước kia ta cũng nghĩ như thế. Nhưng khi chính mình trở thành một phần trong đó, ta mới hiểu được những dòng chữ mà binh thư không muốn lãng phí mực viết ra, đối với người ngoài chỉ là một cái liếc mắt, nhưng đối với những người ở trong cuộc lại là cả một đời sóng gió mưa rền.”


“Chẳng qua bọn họ chỉ là dân thường, chỉ là binh tốt, cho nên không ai để tâm.”

Cũng giống như lúc này, thành trì này đang vùng vẫy trong lằn ranh sinh tử, đối với chúng ta là một bi kịch khắc cốt ghi tâm, nhưng so với bao cuộc chiến trong thiên hạ, lại nhỏ bé đến mức không thể nhỏ hơn.

“Nhưng ta muốn để tâm. Vì thế ta phải tự mình đi, cũng nhất định phải tự mình đi.”

Vấn đề mà trước nay chưa ai hỏi đã có lời giải. Vì sao đường đường là chủ tướng mà hắn lại bỏ thành mà đi? Vì sao Triệu Nhị lang lại rơi vào cảnh lưu lạc đến mức này?

Bởi vì ngay từ đầu, hắn đã tự mình rời đi. Nếu hắn không đích thân đi, chẳng ai có thể chứng thực thư tín là thật hay giả.
Tất nhiên, viện binh cũng sẽ không tới.

“Chỉ tiếc muốn điều động viện binh vẫn cần thêm vài ngày nữa.”

Hắn nói.

Ta đáp: “Thế sao ngươi không đợi?”

Đợi thêm một chút, hắn có thể dẫn quân trở về, biết đâu còn có thể đánh một trận vang danh, thực hiện hoài bão đã nung náu bấy lâu. Đó chẳng phải là một cơ hội tốt sao?

Triệu Nguyên Lãng nghe vậy, quay đầu nhìn thẳng vào ta, không hề né tránh:


“Bởi vì ở đây còn có một tòa thành đang đợi ta. Nhiều nhất là bảy ngày, bảy ngày không có viện binh, toàn thành tất sẽ chết.”

Ta kiên quyết phản bác: “Nhưng đây đều là tàn binh lưu dân, chết thì chết thôi. Một tòa thành nhỏ, mất thì mất thôi. Dù sao khi ngươi trở lại vẫn có thể đoạt lại.”

Hắn: “Dù là lưu dân cũng là người, tàn binh cũng là mạng!”

“Ta biết các ngươi nghĩ ta thế nào. Xuất thân thế gia, ta tất nhiên sẽ mưu cầu lợi ích lớn nhất, thế nên chờ thêm vài ngày cũng là điều hiển nhiên.”


“Trong mắt các ngươi, ta chỉ coi các ngươi là bàn đạp, dù là chồng chất thi thể cũng chẳng hề gì.”


“Có lẽ nhiều năm sau nữa, ta thực sự sẽ trở thành kẻ lạnh lùng tàn nhẫn trong mắt các ngươi. Nhưng Triệu Nguyên Lãng của hiện tại, máu nóng vẫn còn, ngạo khí vẫn còn. Ta dám lấy mạng giữ thành, cũng quyết không bỏ chạy!”


“Cho nên, Vệ Anh, các ngươi đừng xem thường người khác!”

Hắn nói từng câu từng chữ, đanh thép có lực. Khí phách thiếu niên lộc lộ rõ ra bên ngoài. Khiến ta hồi lâu mới hoàn hồn, trong mắt cay cay, kéo ra một nụ cười, sau đó nâng chén:


"Vậy thì đa tạ tướng quân."

Hắn không hiểu vì sao ta lại tạ ơn hắn, nhưng ta hiếm khi trịnh trọng như vậy, liền mơ mơ hồ hồ mà uống cạn.

Ta nên cảm tạ hắn, cảm tạ hắn đã xuất hiện. Cảm tạ hắn đã quay về. Ít nhất điều đó chứng minh rằng, Vệ Anh từng mang theo hoài bão năm xưa không hề sai lầm. Chỉ là nàng kém may mắn một chút, bao nhiêu năm qua chưa từng gặp đúng người mà thôi.

Thì ra đã nói có viện binh, viện binh thật sự sẽ đến.


Thì ra đã nói sớm muộn gì cũng sẽ giết giặc báo thù, thật sự có thể đánh giết trở lại.

45.

“Vậy còn ngươi?”

Một chén rượu xuống bụng, ta cùng Triệu Nguyên Lãng coi như trút bỏ ân oán. Ta không chấp nhặt chuyện hắn lừa ta uống độc dược, hắn cũng không tính toán chuyện ta dọc đường buông lời mỉa mai, còn thẳng tay đấm đá hắn.

Tâm tình khoan khoái, hắn hỏi ta: "Ngươi có chí hướng gì không?"

Ta thật sự ngưỡng mộ hắn, có thể hào hùng nói ra lý tưởng của mình, ánh mắt bừng bừng ánh lửa nhiệt huyết. Còn ta, chỉ có thể nhìn đám tàn binh cũng lưu dân trước mặt, thản nhiên đáp:

"Ta muốn tìm một mái nhà."

"Đây cũng tính là tâm nguyện sao?"

Triệu Nguyên Lãng bật cười.

"Tìm một mái nhà thì có gì khó? Đợi mọi chuyện xong xuôi, ta tặng ngươi một căn, lại thêm vài người hầu, thế chẳng phải ngươi sẽ trở thành gia chủ sao?"

Dễ dàng như vậy sao?

Ta lắc đầu: "Ta không biết, bởi ta chưa từng có nhà của riêng mình, càng không có người hầu nào để mà sắm sửa."

"Sao lại có người không có nhà chứ? Ngay cả lưu dân cũng có cố hương kia mà?" Chỉ là vì loạn lạc mà phải bỏ xứ tha phương nơi đất khách mà thôi.

Triệu Nguyên Lãng ngạc nhiên.

Nếu nói vậy thì—

"Thuở nhỏ, chắc hẳn ta có nhà, nhưng lúc đó ta còn quá bé, phụ mẫu lại bị thám báo Khiết Đan sát hại, cả nhà bị một mồi lửa thiêu rụi."

Hắn: "..."

"Nhưng sau đó, ta lại có một mái nhà nữa, hương thân trong thôn cất cho ta một căn lều tranh, thường xuyên quan tâm chăm sóc ta. Ta nghĩ đó hẳn cũng là nhà."

Triệu Nguyên Lãng gật đầu như giã tỏi: "Phải phải phải, cái trước không tính, cái này……"

"Cái này, vào năm ta mười bốn tuổi, người trong thôn bị Khiết Đan tàn sát, ta trốn trong rãnh bùn, tận mắt thấy căn lều ấy cũng bị thiêu rụi."

Triệu Nguyên Lãng: "..."

Hắn không dám hỏi tiếp nữa. Còn ta hiếm khi có dịp trải lòng.

Ta kể hắn nghe chuyện ta giả nam nhân trà trộn vào quân doanh, mới đến đã bị quân binh già đời bắt nạt ra sao, khi lần đầu ra trận đã hoảng loạn đến thế nào.

Ta kể chuyện lần đầu tiên ta giết người Khiết Đan, cho đến nay giơ thương chém giết cũng chẳng hề biến sắc, tin vào lời hứa sẽ có người quay lại tiếp viện mà rời đi, rồi sau này mới biết đó chỉ là lời nói suông mà trở thành kẻ đào binh đầu tiên trong quân ngũ.

Ta kể về tám năm lưu lạc của ta, làm sao trốn đi, lại làm sao quay về, lúc nào cũng tuyệt vọng, nhưng cũng chẳng cam lòng bỏ đi. Cuối cùng, ta kể cho hắn nghe về A Minh, về Vệ Chá, về Hà lão đầu.

"Ông lão nói nơi này không phải chỗ ta nên ở lại, ta nên đi tìm một mái nhà, dù là hai người hay chỉ có một mình cũng được. Những kẻ đến đây, phần lớn cũng là vì thế.”

"Lúc đó ta không hiểu, nơi này vốn là sa trường, đến đây thì có liên quan gì đến chuyện tìm nhà chứ?

"Sau này ta mới hiểu."

Ta khẽ giọng: "Nếu thành trì không còn, sao có thể gọi là nhà?"

"Nếu thiên hạ không yên, sao có thể an cư?"

Từ khi giang sơn phồn hoa nghiêng đổ, đến nay Trung Nguyên phân năm xẻ bảy, Khiết Đan thừa loạn mưu lợi.

Thành trì không còn, thiên hạ chẳng yên. Vậy nên ta không có nhà để về, cũng chẳng có nhà để an cư.

"Thế cuộc thiên hạ, hợp lâu ắt tan, tan lâu tất hợp. Ta nghĩ, rồi sẽ có một ngày Trung Nguyên thống nhất, khi đó ta sẽ tìm được mái nhà của riêng mình."

Ánh mắt Triệu Nguyên Lãng sáng rực, rốt cuộc cũng khôi phục dáng vẻ hào hùng ngày nào, hắn cất giọng quả quyết:

"Đương nhiên! Võ tướng, văn nhân Trung Nguyên ta đều có mặt, sớm muộn cũng có ngày thiên hạ quy về một mối. Đến lúc đó, lũ Khiết Đan còn dám hoành hành như hôm nay sao?!"

"Vệ Anh, ngươi nhất định sẽ đạt được tâm nguyện!"

Triệu Nguyên Lãng thuở niên thiếu, vừa mới ra chiến trường, ý khí bừng bừng.

Hắn đã nói như vậy, cũng đã làm như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK