• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

29.


Chưa rõ viện binh có đến hay không. Nhưng khi ráng hồng nơi chân trời vừa ló rạng, tiếng vó ngựa của quân Khiết Đan cùng tiếng hò reo khai chiến trong thành đã vang lên. Cửa phòng vốn dành cho Triệu Nguyên Lãng và Vương thái thú bị mở toang.

Những gì binh lính nhìn thấy lại là ta đang khoanh chân lặng yên ngồi đó, trường thương đặt ngang đầu gối.

“Chuyện gì thế này?! Người đâu?!”

Tên binh lính vào báo tin hoảng loạn vô cùng, suýt nữa đào tung cả gian phòng, sát khí lẫn phẫn nộ tràn ngập bốn phía.

Cũng phải thôi, trước ranh giới sinh tử, còn ai quan tâm ngươi là ai? Nếu lúc này không giữ lại một con tin, ai có thể yên tâm được chứ?!

“Không xong rồi! Có mật đạo!”

“Lão hồ ly Vương thái thú! Bình thường nói năng đạo mạo đàng hoàng, hóa ra cũng chỉ là kẻ gian trá ti tiện như bao kẻ khác! Chắc chắn đã sớm có ý định bỏ chạy!”

Bài học từ quá khứ còn đó, mỗi khi quân Khiết Đan đánh đến, phản ứng đầu tiên của bách tính là nhất định không thể để quan viên bỏ trốn. Vậy thì, Vương thái thú ở lại đến cuối cùng, rốt cuộc là do lòng nhân nghĩa chưa cạn của kẻ sĩ đọc sách, hay chỉ vì bị giám sát chặt chẽ mới đành giả vờ phục tùng mà âm thầm trốn thoát, ai mà biết được chứ?

“Nói không chừng bọn họ thật sự đi cầu viện binh, chúng ta chờ xem sao, có lẽ còn có đường sống.”

Có người lên tiếng, ngay giây sau đã bị mắng xối xả:

“Sống cái rắm! Xong rồi, tất cả đều xong rồi, mạng chúng ta coi như bỏ! Hiện tại thành trì trống không, binh tướng ly tán như rắn mất đầu, còn giữ thành thế nào nữa đây?!

“Chỉ e khi quân Khiết Đan đánh đến, cả thành này đã lòng người tan rã, chỉ còn chờ bị đồ sát mà thôi!”

“Nên bây giờ chỉ còn một cách duy nhất! Nếu liều chết thủ thành, cố cầm cự thêm chút nữa, có lẽ, có lẽ thực sự có thể đợi được viện binh?!”

Không gian rơi vào im lặng.

Cho nên mới nói Vương thái thú không là đã làm quan nhiều năm nơi biên ải đầy sóng gió, trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể toàn mạng rút lui, quả nhiên là cáo già. Hành động của hắn đêm qua chính là vì điều này.

Dù hắn đã rời đi, nhưng vẫn gieo xuống một hạt mầm hy vọng, trao cho dân chúng một tia sáng mơ hồ.

Khi con người bị dồn đến đường cùng, còn ai quan tâm đâu là thật đâu là giả? Chỉ cần có một cơ hội, dù chỉ là một tia hy vọng, một suy nghĩ níu kéo, liền có thể ép chính mình tiếp tục cầm cự.

“Mẹ kiếp!”

Không biết ai là người nào tức giận mắng chửi một tiếng. Tiếp đó, vô số lời mắng chửi tục tĩu vang lên, lấp đầy từng góc khuất.

“Mẹ kiếp! Họ Vương, ngươi đáng bị thiên đao vạn quả!”

“Đây là mấy vạn mạng người! Mấy vạn mạng người đấy!”

Trong tiếng phẫn nộ, có kẻ tuyệt vọng rống lên như dã thú:

“Dù là chó hay là gà, cũng không đáng bị tuyệt diệt như thế này.”

Có kẻ gào khóc lăn lộn, đương nhiên cũng có kẻ giương đao chĩa thẳng vào ta.

“Ngươi! Nói! Bọn họ đi đâu rồi?! Bằng không chém chết ngươi ngay lập tức!”

“Giờ đuổi theo chắc vẫn còn kịp!”

Tên thủ lĩnh binh sĩ phát hiện sự thật quá muộn, vung đao chỉ thẳng vào ta, trên mặt hiện rõ vẻ hung ác cùng tuyệt vọng khó mà giấu nổi. Đó là bộ dạng của kẻ bị dồn đến bước đường cùng. Là kẻ lăn lộn nơi biên ải nhiều năm, ta biết rõ, một khi họ muốn xả giận, ta chẳng khác nào một đống thịt vụn.

Nhưng ta vẫn giữ nguyên sắc mặt. Ngẩng đầu nhìn thẳng vào đám người trước mặt, ta giơ tay, để lộ vật cầm trong lòng bàn tay:

“Ai nói binh sĩ không tướng, rắn không có đầu.”

“Ấn tín của Thái thú ở đây.”

“Ta là thái thú, cũng là chủ tướng!”

“Chúng tướng sĩ, còn không mau nghe lệnh?!”

30.

Tĩnh lặng.

Bầu không khí chết lặng đến mức có thể nhìn được bằng mắt thường. Bất kể là những kẻ đang gào khóc hay những kẻ định giết người để trút giận, tất cả đều sững lại trừng mắt nhìn ta, hoặc đúng hơn là nhìn chằm chằm vào ấn tín Thái thú trong tay ta.

Đây là thứ cuối cùng ta lấy được từ Vương Thái thú trước khi quyết định ở lại. Lúc ấy, khi nghe thấy yêu cầu của ta, ánh mắt kinh ngạc của hắn rất nhanh bị khinh miệt che lấp, lạnh nhạt nói:

"Cô nương cũng biết, thống lĩnh binh mã đánh trận không phải chỉ là ba câu hai lời trong thoại bản mà làm được đâu. Những binh sĩ này ở biên quan đã sớm có quy củ của mình, chẳng lẽ chỉ vì một chiếc ấn tín mà chịu nghe lệnh hay sao?”

"Ngược lại, nếu để bọn họ biết một nữ tử cầm ấn tín ra lệnh cho bọn họ liều mạng, e rằng trước khi cô nương kịp lấy binh phù ra thì đã bị chém thành thịt vụn rồi."

Trong mắt hắn, ta chẳng qua chỉ là một nữ nhân, may mắn ở biên quan gặp được Triệu Nguyên Lãng thì tự cho mình có chỗ dựa nên kiêu ngạo tự đại. Lại còn tưởng rằng chỉ cần đọc vài quyển thoại bản là có thể lĩnh binh tác chiến? Thật là thiển cận, đàn bà nông cạn, ngu xuẩn đến buồn cười.

Ta không hề chột dạ, chỉ mỉm cười nhìn hắn, đáp:

"Nói về việc ở quân doanh biên quan chinh chiến sa trường, ta thực sự không nghĩ ra còn ai có thể lão luyện hơn mình. Loan đao hay thiết kỵ của người Khiết Đan ta không phải chưa từng đẩy lùi. Tương tự, lúc tranh giành địa bàn để kiếm miếng ăn, ta cũng chưa từng thua.”

"Khi chủ tướng của ta không còn, mới đến lượt Thái thú nhúng tay vào. Vậy thì ta có cái gì mà không thể trấn áp?"

"Về chuyện ta là nữ tử ư?"

Ta nhướng mày: "Ta không nói, ai có thể biết?"

Đêm qua dưới tiếng sáo trúc, người khiêu vũ không chỉ có nữ nhân. Biên quan tiếp giáp với địa bàn của Khiết Đan, phong cách vũ đạo tự nhiên cũng chịu ảnh hưởng, cử chỉ mạnh mẽ phóng khoáng, nam nữ đều có thể múa. Huống hồ, nhiều năm qua ta luôn giả nam trang, chưa từng ai phát hiện diện mạo thật sự của ta.

Vương Thái thú hiểu ra điều gì đó, kinh ngạc thốt lên:

"Ngươi dám…”

"Ngươi, quả thực to gan làm loạn!"

Bất cứ ai phát hiện một nữ nhân ở trong quân doanh nhiều năm mà không ai hay biết, thậm chí còn theo quân chinh chiến vô số lần, đều sẽ cảm thấy chấn động đến khó tin.

Lúc này, ánh mắt Vương Thái thú nhìn ta đã không còn chút khinh thị nào nữa. Hắn đưa cho ta thứ ta cần, mở miệng nói:

"Đã có thể đi, sao còn cố tìm đường chết?"

Ta nhận lấy món đồ, nhàn nhạt cười:

"Thái thú không biết đấy thôi, gió ở biên quan quá lớn, sơ sẩy một chút sẽ bị thổi mù mắt. Một khi đã mù mắt, thì không còn nhìn thấy những con đường khác nữa, chỉ nhớ con đường mình đã đi mà thôi."

Đối diện với trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi:

"Đại nghĩa của Vệ Anh, Vương mỗ hổ thẹn không bằng."

31.

Mà giờ phút này, quan ấn ở trong tay ta khiến mọi người đều kinh ngạc:


“Chủ, chủ tướng? Ngươi tưởng mình là ai?!”


“Họ Vương và họ Triệu đã đi rồi, kẻ tuỳ tùng như ngươi cũng chẳng vô tội, đừng mong lừa được chúng ta! Phải lôi ngươi ra ngoài, trước mặt toàn thành đánh giết cho hả giận!”

“Vô lễ!”

Ta liếc mắt lạnh lùng quát:


“Đồn đãi bừa bãi, nhiễu loạn quân tâm, các ngươi có biết tội không?!”

“Nực cười! Chúng ta nói dối bao giờ?!”


“Vương Thái thú và Triệu tướng quân lo lắng cho bách tính, sợ đêm dài lắm mộng nên đêm qua đã tức tốc rời thành đến thành trì gần nhất để điều viện binh. Thế mà các ngươi lại nói bọn họ trốn chạy không quay về, nếu không phải tin đồn nhảm thì là gì?!”


“Chờ viện binh đến, Triệu tướng quân trở lại, các ngươi không sợ ta bẩm báo sự thật để lấy quân pháp xử trí sao?!”

“Nói bậy!”

Tên thủ lĩnh binh sĩ thoáng lộ vẻ chần chừ, nhưng rất nhanh lại lấy lại khí thế, mắt ánh lên hung quang, giơ đao lao tới:


“Đến nước này còn muốn lừa bịp? Ngươi thì tính là cái thứ gì?! Khi lão tử liều mạng giết giặc Khiết Đan ngoài sa trường, các ngươi chẳng biết đang cơm no áo ấm, hưởng lạc nơi nào!”

Keng!

Trường thương xé gió lướt qua mặt hắn, rạch một đường dài trên nửa bên má, cắt đứt một phần tóc mai, sau đó cắm thẳng vào cánh cửa gỗ phía sau!

Lực đạo như vậy, người có kinh nghiệm đều biết ngay kẻ ra tay tuyệt đối không tầm thường!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK