• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

À, về phần tôi và Kỷ Minh Khải rốt cuộc tại sao lại ly hôn tôi vẫn chưa kể nhỉ.

Tuy nói ngòi nổ là Tiêu Hựu, nhưng cũng không thể đổ hết cho anh ta được.

Ban đầu là tôi phát hiện ra lá thư đó, đó giờ tôi vẫn luôn cho rằng Kỷ Minh Khải từng thích Tiêu Hựu, cơ mà cũng không ngờ hắn lại thích đến mức viết thư tình cho người ta, suy cho cùng Kỷ Minh Khải là một người......luôn kín bưng như hũ nút ấy.

Nỗi sợ hãi mang tên "Tiêu Hựu" lập tức ập vào tâm trí tôi, cảm giác an toàn trong hôn nhân mà tôi khó khăn lắm mới gây dựng được bỗng chốc mong manh như tấm kính mỏng chực vỡ vụn. Tối đến nhân lúc Kỷ Minh Khải sắp sửa chìm vào giấc ngủ tôi bèn hỏi hắn: "Anh còn nhớ Tiêu Hựu không?"

Vẻ mặt Kỷ Minh Khải đột nhiên lạnh tanh, sau đó hắn lạnh lùng trả lời tôi: "Không."

Tôi cảm thấy thất vọng tới đỉnh điểm về cuộc hôn nhân này.

Ngày hôm sau tan làm xong tôi rảnh rỗi chả có gì để làm, vừa hay đi ngang qua công ty Kỷ Minh Khải bèn nghĩ bụng lên đó xem sao. Thế là lại đúng lúc nhìn thấy Tiêu Hựu bước ra từ văn phòng của Kỷ Minh Khải, anh ta ăn mặc trông vừa đẹp vừa ngầu, mỗi bước chân thanh thoát nhẹ nhàng, và lúc anh ta đi ngang qua tôi ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc.

Là mùi hương mà Kỷ Minh Khải thường dùng nhất.

Sau này nghe Kỷ Minh Khải giải thích tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm đó sau khi Tiêu Hựu tan làm muốn đi gặp người trong lòng từ nước ngoài về nên mới ăn diện một tí, còn mượn nước hoa của Kỷ Minh Khải dùng nữa.

Nhưng ngay khi đó tôi nào có biết, trong đầu tôi chỉ toàn là cảnh hai người họ tình cũ không rủ cũng tới, ngang nhiên ôm ôm ấp ấp trong văn phòng.

Sau đó tôi đến quán cà phê dưới lầu, khốn nạn thấy lại nghe thấy có hai cô gái đang tán gẫu.

"Sao hôm nay giám đốc Tiêu ăn diện thế nhở, aaa cậu có thấy áo sơ mi của anh ấy không? Trông xịn xò thiệt chứ!"

Tôi cúi đầu liếc nhìn cái áo len thêu vịt con màu vàng trên người mình.

"Đó là do người ta trông cao quý sẵn rồi, cao ráo chân dài đẹp trai, mặc gì chả đẹp?"

Tôi bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường.

"Cậu có phát hiện hôm nay lúc họp chủ tịch Kỷ cứ liếc trộm giám đốc Tiêu không?"

"Đâu chỉ liếc trộm, hai mắt sắp dính vào người ta luôn rồi ấy."

"Tớ nghe nói hai người họ là bạn cũ."

"Bạn cũ khỉ gì, rõ ràng là tình cũ..."

Nghe xong trái tim của tôi như rơi thẳng xuống một nơi tối đen như mực, nơi đó chẳng có gì, kể cả Kỷ Minh Khải cũng không.

Về đến nhà tôi và Kỷ Minh Khải bắt đầu chiến tranh lạnh. Hắn hỏi tôi làm sao, tôi không muốn trả lời, thế là hắn cũng không thèm hỏi tiếp mà chui vào thư phòng ở lì trong đó, giống như đang giận dỗi với tôi vậy.

Anh còn mặt mũi mà tức giận sao? Thói gì lạ vậy!

Ý nghĩ ly hôn vừa nảy ra trong đầu là không thể kiểm soát được nữa. Tôi rửa mặt, rửa cho thật sạch vết nước mắt trên đó rồi đến thư phòng gõ cửa, tôi nói: "Kỷ Minh Khải, chúng ta ly hôn đi."

Lúc đó tôi chẳng hề để ý đến vẻ không tài nào tin nổi hiện lên trong mắt hắn.
"Nhân lúc bây giờ chúng ta vẫn còn trẻ."

Nhân lúc chúng ta chưa tiến vào cuộc sống của nhau quá sâu, bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để cắt đứt, anh cũng có thể theo đuổi hạnh phúc mà anh luôn mong muốn, tôi đã nghĩ như vậy đấy.

Sáng hôm sau, Kỷ Minh Khải mang đôi mắt thâm đen như gấu trúc đến hỏi tôi: "Em thật sự muốn ly hôn sao?"

Tôi nằm trên giường đưa lưng về phía hắn, lặng lẽ gật đầu.

Qua một lúc lâu, Kỷ Minh Khải chỉ im lặng đẩy cửa đi ra ngoài.

Sau đó là đoạn chúng tôi đến Cục Dân chính làm thủ tục ly hôn.

Mọi thứ cứ như một giấc mơ.

Bây giờ tôi mới biết rằng, trong hôn nhân việc cả hai cùng nhau trò chuyện và trao đổi quan trọng biết bao. Hai năm qua, thực ra chúng tôi có rất nhiều cơ hội để nói cho đối phương biết tình cảm của mình, nhưng cả hai đều như đang đóng vai trong một vở kịch câm, cho nên sự tình mới ra nông nỗi này.

Tôi ôm lấy cánh tay Kỷ Minh Khải, dùng mặt dụi dụi vào người hắn.

"Y như mèo con vậy." Kỷ Minh Khải cười tôi, sau đó hắn kéo tôi vào lòng, vu.ốt ve từ phần eo xuống đến phần mông.

"Anh khỏe hẳn chưa?" Tôi có hơi lo lắng.

Giọng Kỷ Minh Khải vang lên bên tai tôi: "Khỏe rồi."

Tôi nằm sấp trên giường mặc anh giúp tôi mở rộng, bao cao su trên tủ đầu giường bị anh bóc ra. Hai má tôi nóng bừng bừng, không ngờ cuối cùng thứ này vẫn dùng trên người mình.

Lúc Kỷ Minh Khải đè lên tôi, tôi vùi mặt vào trong chăn lẩm bẩm: "Em muốn quay lại cơ."

"Hửm?" Kỷ Minh Khải không nghe rõ.

"Em không muốn nằm sấp, em... em muốn nhìn mặt anh."

Lúc Kỷ Minh Khải lật tôi lại, lúc này trông tôi như một con tôm chín co người dưới thân hắn, hắn nói: "Không phải em thích tư thế từ phía sau à?"

"Em có nói em thích tư thế này bao giờ đâu."

"Lần đầu tiên đấy, là do chính em yêu cầu anh mà."

"Đó là vì em nhìn anh sẽ căng thẳng, hơn nữa em sợ anh không muốn nhìn mặt em lúc làm."

Kỷ Minh Khải sững sờ.

Tôi nói tiếp: "Thật ra em không hề thích tư thế từ phía sau chút nào, lần nào eo cũng rất mỏi, em tưởng anh thích tư thế này nên lần nào cũng cố chịu thôi."

Ờ, lại vậy rồi.

Tôi tưởng Kỷ Minh Khải thích, Kỷ Minh Khải cũng tưởng tôi thích, thật ra cả hai đều không thích tẹo nào.

Kỷ Minh Khải cũng hết cách mà cúi đầu hôn tôi.

Qua hết đêm nay tôi cảm thấy vô cùng hối hận, tư thế cái khỉ gì chứ đáng ra tôi nên im lặng thì hơn.

Đến khi tôi đã mệt đến độ một câu cũng không nói nổi, hai cái bao cũng không đủ dùng, tôi mới biết hoá ra trước kia trên giường Kỷ Minh Khải đã kiềm chế đến độ nào.

Chương 12

Tôi hỏi hắn có thấy cách ăn mặc của tôi quá con nít không, chưa kể đến việc so với Tiêu Hựu mà ngay cả so với bạn bè cùng tuổi thì trông cũng trẻ con hơn nhiều.

Tôi thích màu vàng và xanh lam, thỉnh thoảng thêm chút hồng cũng được, mẹ tôi hay cằn nhằn kiểu "đồ cho đứa con nít ba tuổi mặc", cơ mà tôi vốn dĩ chả thấy có vấn đề gì.

"Bình thường em ăn mặc nhìn rất ngốc nghếch đúng không? Chẳng có tí chín chắn nào."

Kỷ Minh Khải vừa định tháo kính xuống nghe vậy lại đeo lên, hắn nhìn bộ đồ ngủ hình gấu con của tôi rồi lắc đầu nói: "Không, anh thấy rất đáng yêu."

"Đáng yêu ý là không chín chắn chứ gì." Tôi khoanh tay tức giận nói.

"Cứ phải chín chắn làm gì? Chín chắn cũng là một loại tính cách thôi, không phải là chuyện gì bắt buộc phải làm được."

Trái tim tôi liền chua chua ngọt ngọt, tôi bò dậy ngồi lên người hắn sau đó áp sát vào: "Vậy thì em muốn trẻ con cả đời luôn."

"Được."

Kỷ Minh Khải nâng mặt tôi lên nghiêm túc nói: "Hứa rồi nhé, phải trẻ con mãi như vậy, không được trưởng thành đâu."

Thôi tiêu rồi, Kỷ Minh Khải được giải trừ phong ấn hóa ra lại là cao thủ lời ngon tiếng ngọt, không không, mình không thể dễ dàng bị hắn công phá như vậy được.

Tôi nằm sấp trên người hắn gọi: "Anh yêu à."

Cả người Kỷ Minh Khải cứng đờ ra.

"Anh Minh Khải."

Hô hấp của Kỷ Minh Khải lập tức trở nên nặng nề hơn.

"Ông xã ơi."

Trong nháy mắt bộ đồ ngủ gấu con của tôi đã bị hắn lột sạch.

......

Ngày hôm sau, Kỷ Minh Khải chuyển lô hành lý cuối cùng của tôi từ bên căn hộ về, đang lúc dọn dẹp thì mẹ tôi đến. Không biết bà nghe được tin chúng tôi đã ly hôn từ đâu mà vội vã chạy đến tìm, kết quả đúng lúc nhìn thấy hai thùng giấy lớn chất đống ở cửa.

Mẹ kéo tôi lại, chỉ vào thùng giấy giận dữ hỏi: "Hai đứa định làm gì đây? Con thu dọn hành lý làm gì? Nó đuổi con đi rồi hả?"

Tôi còn chưa kịp giải thích thì mẹ đã ném chiếc túi trong tay vào vai Kỷ Minh Khải:

"Tôi biết ngay anh sẽ không trân trọng Hạ Đồng nhà chúng tôi mà, tuy hai đứa lớn lên cùng nhau nhưng tôi biết trong lòng anh không coi trọng nó, cảm thấy nó ngốc nghếch chẳng có bản lĩnh gì. Hồi đó tôi đồng ý cho cuộc hôn nhân này là vì tôi biết Hạ Đồng rất thích anh, tôi cũng chẳng có cách nào ngăn cản được. Hai năm nay tôi coi anh như con trai ruột mà chăm sóc, bởi vì tôi hy vọng đứa con rể này sẽ nể mặt tôi mà đối xử tốt với Hạ Đồng một chút..."

Tôi ngơ ngác, làm sao mà mẹ biết được tôi thích Kỷ Minh Khải chứ? Đây không phải là bí mật của riêng tôi thôi sao?

Còn nữa, mẹ đối tốt với Kỷ Minh Khải như vậy hóa ra là vì tôi?

"Anh bây giờ sự nghiệp thăng tiến, tiền đồ vô lượng, tôi luôn sợ giữa hai người sẽ xảy ra vấn đề. Mấy hôm trước tôi còn mơ thấy Hạ Đồng bị anh đuổi ra khỏi nhà không một xu dính túi, lưu lạc đầu đường xó chợ..."

Trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối, chả biết nên vui hay buồn nữa.

Mẹ còn định nói tiếp gì đó, tôi liền ngăn bà lại: "Mẹ, mẹ nghe con nói đã, không phải như mẹ nghĩ đâu."

"Con còn nói giúp nó sao?" Mẹ tôi vừa nói vừa định xắn tay áo lên mắng Kỷ Minh Khải.

"Ấy không phải, mẹ nghe con giải thích đã."

Đến khi tôi khó khăn lắm mới giải thích rõ ràng toàn bộ mọi chuyện cho mẹ thì cái tát nãy giờ mẹ tôi dồn nén chuẩn bị cho Kỷ Minh Khải lại giáng xuống đầu tôi. Tôi choáng váng cả đầu, Kỷ Minh Khải cũng vội vàng tiến lên che chở cho tôi.

"Bộ anh nghĩ hôn nhân là trò đùa hả?"
Mẹ tôi tức đến nỗi đấm ngực thùm thụp.

Tôi trốn trong lòng Kỷ Minh Khải liều mạng lắc đầu, Kỷ Minh Khải vô cùng thành khẩn xin lỗi mẹ, nói đều là lỗi của hắn, đồng thời đảm bảo ngày mai cả hai sẽ đi đăng ký kết hôn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK