• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi vẫn luôn nghĩ nụ hôn đầu của mình mất đêm ngày thứ hai sau hôm tân hôn, nhưng sau này mới biết đã bị Kỷ Minh Khải trộm mất từ lúc tôi học cấp hai.

Chính vào cái đêm tình yêu chớm nở trong tôi đó, khi tôi vẫn còn nằm mộng về thứ tình cảm mơ hồ của mình thì Kỷ Minh Khải đã hôn trộm tôi không biết bao nhiêu lần rồi.

Lần trước ở bệnh viện lúc tôi xúc động kể lại cho hắn nghe mọi chuyện, hắn cứ nhìn chằm chằm lên trần nhà, quỷ mới biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì. Tôi còn ngây thơ tưởng rằng hắn không nhớ nên mới trông mù mờ như vậy, bây giờ nghĩ lại vẻ mặt đó của hắn rành rành là chột dạ mà.

“Anh, sao anh lại có thể làm như thế chứ, vô liêm sỉ!”

Kỷ Minh Khải rất bình tĩnh liếc tôi một cái rồi tiếp tục làm việc, hoàn toàn chả có vẻ gì là xấu hổ.

“Đó là nụ hôn đầu của em!”

Kỷ Minh Khải chẳng hiểu phong tình gì hết: “Sớm muộn gì cũng cho anh cả mà, em xoắn cái gì?”

“Dựa vào đâu mà anh chắc chắn em sẽ cho anh?”

Cảm giác lạnh lẽo trong mắt Kỷ Minh Khải xuyên qua mắt kính bắn thẳng về phía tôi, tôi lập tức nhoài lên bàn làm việc của hắn, nghịch chiếc khuy măng sét tỏ vẻ lấy lòng: “Đương nhiên là cho anh rồi, em yêu anh nhất trên đời.”

“Lúc hôn trộm em anh không căng thẳng chút nào hả? Nhỡ đâu em đột nhiên tỉnh lại rồi phát hiện anh đang giở trò lưu manh, không thèm để ý đến anh nữa thì sao?”

“Không căng thẳng,” Kỷ Minh Khải trả lời rất nhẹ nhàng: “Em ngủ rất say, không hề cựa quậy chút nào, chắc là động đất cũng không lay tỉnh em nổi đâu.”

Tôi “ồ” một tiếng, vừa định bước đi thì đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Tôi giữ chặt tay Kỷ Minh Khải: “Không hề cựa quậy á?”

“Cái gì cơ?”

“Nếu em ngủ ngoan như thế thì tại sao sáng nào cũng quấn lấy người anh chứ?”

Kỷ Minh Khải ho khan hai tiếng, giả vờ như không có chuyện gì lật lật tài liệu: “Sao anh biết được."

 

Tôi và Kỷ Minh Khải định đi đăng ký kết hôn thì lại đúng ngay vào cuối tuần, Cục Dân chính không làm việc, cả hai đều đã sửa soạn tươm tất xong xuôi thì mới nhớ ra chuyện này.

“...... Bộ đây là lần đầu anh kết hôn đấy à? Đến cái này mà cũng không nhớ.”

Tôi cảm thấy vừa tiếc vừa bực bội, không nhịn được phàn nàn mấy câu. Song Kỷ Minh Khải không tức giận vì tôi trút giận lên người hắn, ngược lại hắn tự trách mà ôm lấy tôi: “Xin lỗi em.”

“Em...... em đang tự trách em mà.” Tôi ngại ngùng chữa cháy.

“Trách anh cũng không sao hết.”

“Đầu óc em trước giờ không được tốt, không nhớ ra thì thôi đi, còn anh bị sao thế hả?”

Kỷ Minh Khải nghiêm túc đáp: “Bởi vì sắp được tái hôn với em nên anh quá kích động, vì vậy cũng không nhớ ra.”

Ối chà~ Kỷ Minh Khải bây giờ sến súa chết đi được, tôi nghi hắn đã cấp tốc học thuộc một đống mấy lời tán tỉnh bùi tai rồi sau đó tranh thủ thực hành trên người tôi.

Tôi giãy ra khỏi lòng hắn, cố ý vỗ vai hắn nói đầy ẩn ý: “Anh hãy trân trọng ngày hôm nay đi, đây là ngày cuối cùng trong đời anh còn độc thân đấy.”

Kỷ Minh Khải không thèm để ý đến tôi, hắn cởi áo khoác vest đi vào phòng, tôi lẽo đẽo đi theo sau lải nhải: “Anh phải nghĩ kỹ đó Kỷ Minh Khải, lần này kết hôn là chuyện cả đời đấy. Em nói cho anh biết tới khi làm xong thủ tục tái hôn, em sẽ khóa giấy chứng nhận vào tủ bảo hiểm, sau đó đổi mật khẩu tủ, để anh có muốn ly hôn cũng không được đâu.”

Kỷ Minh Khải đáp lại tôi: “Anh cầu còn không được ấy.”

Hái má tôi đỏ ửng, đợi hắn ngồi xuống giường xong lập tức dạng chân ngồi lên đùi hắn: “Hầy, anh không thể hùa theo đùa với em một lần sao?”

Tôi giả vờ ghét bỏ trêu hắn: “Đồ cổ hủ.”

“Chuyện khác thì được, riêng chuyện này không được phép đùa.”

Tôi thích nhất là vẻ mặt nghiêm túc này của Kỷ Minh Khải, tôi cúi đầu hôn lên mũi hắn. Đột nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng hay ho, tôi chớp chớp mắt, cười trông hết sức gian xảo: “Hay là chúng ta chơi trò đóng vai đi.”

Kỷ Minh Khải giơ hai tay đầu hàng: “Tình yêu à em tha cho anh đi.”

“Không chịu đâu,” Tôi ôm cổ hắn suy nghĩ một lúc: “Ừm, em cho anh mấy lựa chọn nhé, giáo viên thỏ trắng hiền lành và học sinh chó sói, nam sinh viên thanh thuần và tên biến thái trên tàu điện, cảnh sát cơ bắp và nghi phạm cứng đầu…”

Kỷ Minh Khải ngắt lời tôi: “Em có thể nào đọc mấy loại tiểu thuyết bình thường tí không hả Hạ Đồng?”

“Được thôi, vậy thì đại gia và người tình của hắn nhé.”

“......Cái quỷ gì nữa đây.”

“Em bây giờ không phải Hạ Đồng mà là tình nhân được anh bao nuôi nha. Anh và vợ anh là liên hôn gia tộc, giữa hai người không có tình cảm cho nên anh đã bao nuôi em.” Tôi ghé sát vào tai Kỷ Minh Khải nói: “Chúng ta bây giờ đang vụng trộm đó!”

Tôi đè Kỷ Minh Khải lên giường, vừa hôn anh vừa cởi cúc áo sơ mi của hắn. Tôi cắn một cái lên cằm Kỷ Minh Khải: “Anh nghiêm túc chút đi, không được cười!”

Kỷ Minh Khải nằm trên giường mặc tôi thích làm gì thì làm, hắn chỉ lười biếng nói: “Anh có cười đâu.”

Dù vẫn chưa vào việc chính, chỉ mới cởi áo sơ mi và thắt lưng của hắn mà tôi đã thấy mệt rồi. Tôi vỗ vỗ cơ bụng hắn: “Sao anh chẳng phối hợp gì thế hả?”

“Không phải em là tình nhân anh bỏ tiền bao nuôi sao? Cởi cái áo thôi đã phàn nàn, chẳng chuyên nghiệp chút nào.”

“Hừ! Miệng anh trơn như bôi mỡ ấy nhỉ, xem ra anh từng bao nuôi người khác rồi đúng không?”

Kỷ Minh Khải cười cười, lật người lại đè tôi xuống: “Chưa, nhưng nghe có thú vị phết, nếu là tình nhân có phải bảo gì nghe đó đúng không? Quá đáng thế nào cũng được à?”

Tôi ôm chặt người, đầy cảnh giác nói: “Anh muốn làm gì em?”

Kỷ Minh Khải xốc tôi dậy bất lực đáp: “Không làm gì cả, ban ngày ban mặt mà cái đầu nhỏ của em nghĩ gì vậy hả?”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK