• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Minh Khải xuất viện ngay tối hôm sau.

Nếu mà biết hắn gấp gáp như vậy thì tôi đã đến bệnh viện với hắn rồi.

Hành lý của tôi vừa mới chuyển vào nhà mới, chẳng lẽ giờ lại phải chuyển về à? Bây giờ trong lòng tôi rất phức tạp, lúc ly hôn tôi thật sự đã hạ quyết tâm, mấy ngày đó tôi ăn không ngon ngủ không yên, ngay cả đi làm mà đầu óc cũng lơ nga lơ ngơ.

Tôi vốn nghĩ Kỷ Minh Khải dù không yêu tôi, nhưng giấy đăng ký kết hôn vẫn còn đó, hắn có muốn chạy cũng chạy không thoát. Nhưng đến khi tôi lén lút đến công ty rồi nhìn thấy Tiêu Hựu đi ra từ văn phòng của hắn, cái khí chất và phong thái kia khiến tôi cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Một người xuất sắc đến thế, dù cho tôi có cố gắng bắt chước đến đâu cũng chỉ phí công vô ích mà thôi.

Có lẽ Kỷ Minh Khải xứng đôi với người như vậy hơn, nếu không phải là Tiêu Hựu đi chăng nữa thì cũng chẳng phải là tôi.

Cho đến giờ tôi vẫn chưa từng lộ mặt ở công ty của Kỷ Minh Khải lần nào, cũng chưa từng giới thiệu với đồng nghiệp của mình rằng nửa kia của tôi là một vị chủ tịch ưu tú.

Tôi cảm thấy bản thân không hề xứng với Kỷ Minh Khải.

Nhưng bây giờ Kỷ Minh Khải lại nói, người hắn thích nhất chính là tôi.

Tôi... tôi ngại quá đi mất.

Tôi co người ngồi trong góc thư phòng của Kỷ Minh Khải, cái cổ đỏ bừng lan lên đến tận mang tai.

Cảm giác giấc mơ biến thành hiện thực thật sự quá đỗi kỳ diệu.

Tối hôm sau lúc tôi đang gấp quần áo thì ổ khoá bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bíp bíp, Kỷ Minh Khải đã về rồi, tôi liền vội vàng đứng dậy.

Anh tài xế dìu hắn vào nhà, tôi bước tới nhận lấy cặp tài liệu của Kỷ Minh Khải.

Anh tài xế nói: "Còn một ít quần áo và máy tính ở trên xe, để tôi xuống lấy."

“Em xuống cùng anh nhé, đồ đạc trông có vẻ hơi nhiều." Tôi vừa định đi theo anh ta xuống lấy đồ thì Kỷ Minh Khải đã nắm lấy tay tôi ngăn tôi lại.

Anh tài xế rất tinh ý, vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của Kỷ Minh Khải là liền vừa lùi lại vừa nói: “Có nhiều nhặn gì đâu, để mình tôi đi lấy là được rồi ạ."

Thế là chỉ còn lại tôi và Kỷ Minh Khải đứng ở chỗ cửa.

"Em đừng có trốn anh." Kỷ Minh Khải nói.

"Em không có mà" Tôi muốn rút tay ra khỏi tay hắn nhưng hắn hoàn toàn không cho tôi cơ hội đó. Tôi cúi đầu nói với hắn: "Nếu em thật sự muốn trốn tránh anh thì không có chuyện ngoan ngoãn ở đây đợi anh đâu."

"Vậy những gì anh nói ở bệnh viện em đã hiểu rõ chưa?"

Tôi khẽ gật đầu, Kỷ Minh Khải liền ôm tôi vào lòng.

Hắn hôn lên vành tai tôi rồi nói: "Nếu anh biết được tình cảm của em sớm hơn—"

Tôi cũng ôm lấy hắn, đoạn tiếp lời: "Không không không, em cũng có lỗi mà, là vì em luôn không dám tin anh yêu em, thật ra hai năm nay anh đối xử với em cực kỳ cực kỳ tốt luôn."

“Thế thì chúng ta đừng nhắc đến chuyện trước kia nữa."

"Ừm."

Một khi Kỷ Minh Khải đã trở nên thì thật sự rất nhẹ nhàng ôn hoà, hắn như nâng niu tôi trong lòng bàn tay cứ như sợ làm tôi vỡ mất vậy.

Hắn hôn lên đầu tôi, tai tôi, trán tôi, và khi sắp chạm đến môi tôi, thì anh tài xế đã thở hổn hển xách đồ lên. Tôi lập tức thoát ra khỏi vòng tay Kỷ Minh Khải, chạy ra ngoài nhận đồ rồi chào tạm biệt anh tài xế.

Có vẻ như bầu không khí ái muội vừa nãy đã bị tôi phá vỡ mất tiêu.

Tôi đang do dự không biết làm sao thì Kỷ Minh Khải lại kéo tôi lại: "Ngủ với anh đi."

"Ơ—"

Tôi nửa đẩy nửa theo hắn vào phòng ngủ, sau đó giúp hắn cởi quần áo: "Bác sĩ nói có thể xuất viện rồi sao?"

“Ừ, nhưng phải cẩn thận tránh bị nhiễm trùng và phải nghỉ ngơi thật đàng hoàng."

Tôi giúp hắn tháo thắt lưng và thay quần áo ngủ, hắn cứ nhìn tôi chằm chằm như muốn xuyên thủng mặt tôi luôn vậy.

"Vết thương không được để dính nước."

Tôi đang cài cúc áo ngủ cho hắn, nghe vậy bèn “Vâng" một tiếng.

"Nhưng ngày mai anh muốn tắm rửa."

“Vậy tắm bằng cách nào?” Tôi ngẩng đầu lên hỏi hắn.

“Đành làm phiền em lau người cho anh vậy." Kỷ Minh Khải nghiêm túc ghé sát tai tôi nói.

Tôi thẹn thùng đỏ mặt gật đầu: "Ồ."

Tôi nằm xuống bên cạnh Kỷ Minh Khải ôm lấy cánh tay hắn, thỉnh thoảng lại nhìn vết thương trên bụng hắn.

"Có đau lắm không anh?"

Kỷ Minh Khải lắc đầu, nhưng tôi vẫn rất xót xa, tôi hôn lên môi hắn một cái, rồi lại thêm một cái nữa.

Đến khi Kỷ Minh Khải định dùng tay giữ chặt gáy tôi thì tôi đã nhanh lẹ mà nằm xuống: "Anh nghỉ ngơi cho tốt đấy, không được táy máy tay chân đâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK