• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này trong đầu tôi chỉ hiện lên hai chữ: Chạy mau!

Bởi nếu còn ở lại đây tôi sợ sẽ nghe thấy Kỷ Minh Khải chế giễu mình, có lẽ hắn sẽ nói: Hạ Đồng à, em không những là một đứa ngốc mà còn là một đứa điên nữa.

Tôi muốn đào hố mà chui xuống luôn cho rồi, tại sao đã ly hôn rồi mà mỗi khi đứng trước Kỷ Minh Khải tôi vẫn luôn mất mặt đến vậy chứ? Tôi cảm thấy cực kỳ ấm ức.

Tôi lau mặt, dùng tay áo chùi nước mắt vừa trào ra để khỏi bị Kỷ Minh Khải nhìn thấy.

Kỷ Minh Khải thoáng chốc ngây người, phần thân trên của hắn không thể cử động nên chỉ có thể ưỡn cổ ra. Hắn vươn tay muốn nắm lấy tôi nhưng chỉ chạm được vào vạt áo. Hắn mệt nhọc nói: "Em quay lại đi, anh hết sức rồi, em đừng chạy nữa."

Giọng điệu như đang van xin của Kỷ Minh Khải làm tôi sững cả người.

"Từ khi nào, từ khi nào mà em thích anh?" Hắn hỏi.

Không ngờ Kỷ Minh Khải còn tâm trạng để tám chuyện, tôi nghĩ thôi thì mình cứ rộng lượng một chút vậy, không cần tỏ ra quá nhỏ nhen.

"Cấp hai, khoảng năm lớp bảy," Tôi ngồi xuống ghế cạnh giường, dùng giọng điệu như không dính dáng gì đến bản thân mà kể lại câu chuyện hết sức thương tâm: "Chắc là anh chả nhớ đâu, học kỳ một năm lớp tám bà nội bị bệnh nặng, bố mẹ phải về quê chăm sóc bà nên đã gửi tôi ở nhà anh mấy ngày."

Nhìn thấy cái vẻ mặt ngơ ngác kia là tôi biết ngay hắn quên sạch rồi. "Anh không cần nhớ lại, cứ nghe tiếp là được."

“Vốn là tôi ngủ ở phòng khách cơ, nhưng cái đèn chùm trong phòng khách nhà anh kỳ lạ lắm. Ánh trăng chiếu vào làm nó phản chiếu ra hình một con quái vật trông khủng khiếp cực. Tôi rất sợ, trằn trọc cả đêm mà vẫn không ngủ được nên đành ôm gối đi tìm anh. Anh bị tôi đánh thức mà cũng chả hề tức giận, còn vén chăn cho tôi chui vào nữa. Ở bên cạnh anh khiến tôi cảm thấy rất yên tâm, thế là tôi ngủ thiếp đi, sáng sớm tỉnh dậy thì thấy anh đang ôm tôi, tôi bèn nghĩ nếu sau này mỗi ngày đều được tỉnh dậy trong vòng tay của anh thì tuyệt biết bao."

"Tôi không rõ thích là gì, chắc là một loại dục vọng chiếm hữu nhỉ, sau đó cứ nhìn thấy người khác xuất hiện bên cạnh anh là tôi sẽ rất bực bội."

Kỷ Minh Khải chẳng nói gì, tôi ngượng ngùng hết sức, gãi đầu gãi tai lẩm bẩm: "Chắc anh thấy ghê tởm lắm nhỉ? Là anh ép tôi nói đấy."

Qua một lúc lâu Kỷ Minh Khải mới đáp lại tôi: "Nhưng chẳng phải em thích Tiêu Hựu sao?"

Tôi kinh ngạc chỉ vào mình: "Tôi á?"

“Nếu em không thích cậu ta thì hồi lớp tám ngày nào em cũng chạy qua khu cấp ba làm gì? Còn tìm bạn của anh thăm dò xem sở thích của Tiêu Hựu, cái gì Tiêu Hựu thích em đều thử qua. Gần đây nghe nói Tiêu Hựu về nước em còn lén lút đến công ty gặp cậu ta, rồi cãi nhau với anh đòi ly hôn nữa..."

Mấy lời vừa đúng lại vừa sai này làm cho não tôi đơ ra tại chỗ.

Đúng là tôi có tìm hiểu sở thích của Tiêu Hựu, bắt chước cách ăn mặc và điệu bộ cử chỉ của anh ta. Anh ta thích ăn cái gì là tôi sẽ ăn cái đó, xem những bộ phim  anh ta thích xem, mới đây còn chạy đến công ty của Kỷ Minh Khải để xem xem Tiêu Hựu bây giờ trông như thế nào. Nhưng tất cả những điều này hoàn toàn không phải vì tôi thích anh ta.

Tôi chỉ là muốn Kỷ Minh Khải chú ý đến mình mà thôi.

Không không, rốt cuộc là chuyện quái gì thế, Kỷ Minh Khải lại nghĩ tôi thích Tiêu Hựu ư...

Cho nên hắn coi tôi như là tình địch sao?

"Tại sao anh lại nghĩ tôi là tình địch của anh chứ? Đó giờ tôi còn chưa nói được mấy câu với Tiêu Hựu nữa là."

Kỷ Minh Khải vừa định nói gì đấy thì đã bị tôi cắt ngang: "Anh nham hiểm thật đó, anh thích Tiêu Hựu nhưng lại không thể ở bên anh ta nên muốn trút giận lên tôi sao! Anh đúng là cái đồ Sở Khanh mà!"

Tôi tủi thân vô cùng, tình yêu đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, tất cả mọi lần đầu tiên của mình tôi đều không hề lưu luyến mà dâng hiến tất cả cho hắn.

"Khụ khụ khụ—" Kỷ Minh Khải ho dữ dội, tôi đành phải vừa khóc vừa giúp hắn vỗ lưng.

Kỷ Minh Khải vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, hai mắt hắn đỏ hoe nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng trừng mắt nhìn lại hắn.

Tôi bây giờ buông tay rồi nên cóc sợ anh đâu.

Nhưng những lời tiếp theo của Kỷ Minh Khải có lẽ sẽ mãi mãi ghim chặt trong tim tôi. Hắn hung dữ nói với tôi rằng: "Từ sinh nhật năm mười sáu tuổi đến sinh nhật năm hai mươi sáu tuổi, anh chỉ ước có một điều duy nhất, đó chính là Hạ Đồng sẽ thích và đồng ý lấy anh."

Chương 9

Tôi quay về nhà Kỷ Minh Khải tìm bức thư nọ, đó cũng là bức tường thành cuối cùng cho sự cứng đầu của tôi. Nhất định Kỷ Minh Khải chỉ đang nói dối mà thôi.

Rõ ràng người hắn viết thư tình là Tiêu Hựu, vậy mà còn dám nói từ năm mười sáu tuổi đã thích tôi, đúng là cái đồ nói dối không chớp mắt mà. Hơn nữa hồi mười ba mười bốn tuổi cơ thể tôi chưa phát triển hết, trông như một cây củi khô ấy, vừa gầy vừa lùn, có gì đáng để hắn thích chứ.

Tôi không biết tại sao Kỷ Minh Khải lại nói những lời đó, chúng tôi đã ly hôn rồi, chẳng lẽ hắn định tái hôn với tôi?

Tôi cứ thẫn thờ như thế mà bắt xe đi về.
Bức thư vẫn nằm yên trong khe tủ 2 tầng, tôi căng thẳng lôi nó ra, đoạn gọi cho Kỷ Minh Khải.

"Trong tủ sách của anh có một bức thư, là thư tình anh viết cho Tiêu Hựu. Đừng có nói là anh vừa thích tôi vừa đi bày tỏ tâm ý với người khác đấy nhé."

"Thư tình gì cơ?"

“Thì bức thư kẹp trong cuốn sổ tay cũ của anh còn gì, lần trước tôi tìm đồ vô tình phát hiện ra, trên đó viết người nhận là Tiêu Hựu."

Khả năng ghi nhớ của Kỷ Minh Khải có thể đã bị ảnh hưởng bởi ca phẫu thuật viêm ruột thừa rồi, không ngờ hắn lại quên béng mất.

"Hừ! Anh đừng có chối nhá, anh tưởng chỉ nói vài câu mùi mẫn là sẽ khiến tôi cảm động sao, tôi sẽ không để anh quay mình như dế nữa đâu Kỷ Minh Khải!"

Định chơi trò "Sự quyến rũ của người vợ" với tôi à, tôi đã không còn là Hạ Phẩm Như của ngày xưa.

"Có phải bức thư dùng loại giấy màu xám nhạt không?" Kỷ Minh Khải đột nhiên hỏi.

"Ờm... đúng thế." Tôi xác nhận lại với hắn.

"Em chưa mở ra đọc sao?"

"Chưa, nhìn là biết thư tình rồi cần gì phải đoán già đoán non nữa, với cả tôi mà là loại người vô phép tắc như thế sao? Mấy thứ riêng tư như thư từ chưa được anh đồng ý thì tôi sẽ không xem đâu."

Kỷ Minh Khải lại tiếp tục im lặng.

"Em có thể xem, nhưng sau khi xem xong—"

"Chắc là anh copy y chang mấy lời tỏ tình trên mạng chứ gì? Yên tâm đi tôi cũng chả thèm cười anh."

"Hạ Đồng, em—" Kỷ Minh Khải thở dài: "Thôi, em mở ra đọc đi, anh cho phép em đọc đấy."

Tôi ôm theo tâm trạng vừa thấp thỏm vừa ghen tị mở bức thư.

Tôi rút ra tờ giấy ở bên trong phong bì.

Tôi lật nó lại, nhìn kỹ lại một lượt.

Sau đó cả người tôi như lập tức hóa đá.

Nội dung trên tờ giấy là hai hàng chữ được viết in hoa thật to——MONG CẬU BIẾT ĐIỀU TRÁNH XA HẠ ĐỒNG MỘT CHÚT, SAU NÀY EM ẤY SẼ KẾT HÔN VỚI TÔI.
...

Trời ạ, Kỷ Minh Khải cũng có lúc ngốc nghếch như vậy ư.

"Em nhìn thấy rồi chứ? Bây giờ em đã tin anh chưa?" Kỷ Minh Khải hỏi.

"Vậy sao anh lại không gửi nó đi?"

"Bởi vì ngay khi anh vừa định đưa cho cậu ta thì cậu ta đã tỏ tình với anh rồi", Kỷ Minh Khải nói bằng giọng điệu hết sức bình thản: "Cậu ta cũng dò hỏi rất nhiều về em thế nên anh cứ nghĩ cậu ta thích em, sau đó biết không phải như vậy nên anh không nhất thiết phải gửi nó nữa."

Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, tôi chỉ có thể bắt lấy ý chính trong lời nói của hắn: "Nhưng anh ta đã tỏ tình với anh rồi mà."
"Thì sao? Anh chỉ quan tâm có thằng nào khác muốn cướp lấy em khỏi anh hay không thôi."

"Cướp cái gì mà cướp chứ? Chỉ có người mắt mù như anh mới thấy tôi đẹp."

"Em vốn rất xinh đẹp mà." Kỷ Minh Khải nói ra câu đó thể như điều hiển nhiên.
Nước mắt tôi như sắp tuôn trào đến nơi rồi.

"Em quay lại bệnh viện với anh nhé?" Kỷ Minh Khải cầu xin tôi.

"Không đâu," tôi từ chối hắn, nói thật bây giờ tôi xấu hổ chết đi được, chả còn mặt mũi nào để đối mặt trực tiếp với hắn, song tôi vẫn nhân nhượng một tí: "Anh mau xuất viện đi, em sẽ ở nhà đợi anh về."

“Ý em là nhà nào?"

Tôi ậm ờ hồi lâu, sau đó mới lí nhí đáp lời hắn: "Thì... thì nhà của chúng ta đó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK