Kỷ Minh Khải thích tôi ư, sao có thể chứ?
Kỷ Minh Khải không bị mù cũng không bị ngu, không bàn tới Tiêu Hựu, chỉ cần lôi đại một người trong đám theo đuổi hắn ra thôi cũng tốt hơn tôi rồi.
Con người tôi ngoại hình chả có, học lực cũng không, đứng bên cạnh Kỷ Minh Khải trông cứ như hoàng tử và chú lùn. Không phải tôi tự hạ thấp mình đâu, đây là trích y nguyên lời mẹ tôi nói.
Tôi thừa nhận, từ bé đến lớn trước sự áp lực mẹ đặt ra cũng như hào quang tỏa khắp bốn phương của Kỷ Minh Khải, tôi chẳng có tí tự tin nào về mình. Nhưng cho dù hiểu rõ điều đó, có tiêm cho bản thân mấy mũi thuốc tự tin tôi cũng không thể nào chấp nhận cái thiết lập kỳ quặc “Kỷ Minh Khải yêu tôi chết đi sống lại” được.
Thế nhưng tại sao Kỷ Minh Khải lại chấp nhận kết hôn với tôi? Cho tới giờ tôi vẫn không hiểu nổi chuyện này.
Nếu như trong tim hắn chỉ luôn có Tiêu Hựu, dù không đợi được cậu ta thì sao phải tới mức kết hôn với tôi chứ. Đến khi phải ly hôn trong nháy mắt từ một ông hoàng độc thân giàu có biến thành ông hoàng độc thân đã ly hôn, truyền ra ngoài cũng chả hay ho gì.
Đầu óc tôi quay mòng mòng, một bên là lời nói của mẹ chồng, một bên là hiện thực tôi và Kỷ Minh Khải đã nhận giấy chứng nhận ly hôn, tôi không biết nên làm sao mới phải.
Cuối cùng mẹ cũng thấy tôi: “Đứng ngơ ra đó làm gì?”
Tôi lấy lại tinh thần rót trà cho hai người bọn họ.
Tôi hỏi mẹ chồng cũ: “Mẹ, sao mẹ lại biết Kỷ Minh Khải thích con?”
Mẹ chồng ngẩn người, cười nói: “Đồng Đồng con sao đấy? Hai đứa ở với nhau lâu như vậy rồi mà cũng không biết nó thích con ư?”
Tôi chưa kịp mở miệng thì mẹ tôi đã nhận ra có gì đó không đúng: “Hai đứa con rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“...Không có ạ.”
“Con đừng lừa mẹ.”
Tôi nào dám nói bảy ngày trước tôi đã lôi Kỷ Minh Khải tới Cục dân chính đổi giấy chứng nhận kết hôn thành giấy chứng nhận ly hôn chứ.
Tôi không tài nào thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của mẹ, chỉ có thể lùi dần về phía phòng mình, cứ thế lùi đến bên giường Kỷ Minh Khải. Tôi nắm lấy tay anh, nhỏ giọng gọi: "Kỷ Minh Khải ơi..."
Kỷ Minh Khải lập tức tỉnh giấc mở mắt nhìn tôi, rồi nhìn hai vị Vương Mẫu nương nương đang đứng trước mặt tôi với vẻ mặt kỳ lạ.
"Nếu hai đứa chỉ cãi nhau vì mấy chuyện vặt vãnh thì mẹ và mẹ Tiểu Khải tuyệt đối không can thiệp. Nhưng nếu đã làm sai chuyện gì đó thì tốt hơn nên nói rõ ràng cho mẹ biết đi." Giọng điệu của mẹ trông uy nghiêm hết sức.
Quả không hổ là mẹ mà, liếc mắt một cái đã nhìn ra Kỷ Minh Khải làm sai rồi, tôi thầm thả cho mẹ một trăm lẻ hai cái like luôn.
"Hạ Đồng, chẳng lẽ con đã làm điều gì có lỗi với Tiểu Khải sao?" Mẹ chống nạnh hỏi tôi.
Tôi: "..."
A a a chắc tôi tăng xông mà chết mất!
Sao chẳng ai đứng về phía tôi vậy hả trời?
Tôi phẫn nộ nói: "Không có mà, sao con có thể có lỗi với anh ấy chứ? Chúng con không có vấn đề gì hết, hai mẹ đừng lo nữa!"
"Thật không?"
Tôi ưỡn cao ngực ngẩng đầu dõng dạc đáp: "Thật!"
"Thế chứng minh cho mẹ xem đi?"
Ơ mẹ nói thật đấy à? Trong lúc cuống quýt tôi liếc nhìn Kỷ Minh Khải đang nằm trên giường bệnh, rồi quay người lại đối diện với hắn, nâng mặt hắn lên rồi chụt một cái.
"Được chưa ạ?"
Mẹ tôi nhìn tôi với vẻ mặt thất vọng hết sức: “Con có biết xấu hổ không hả!"
Cuối cùng Kỷ Minh Khải cũng ra tay tương trợ, hắn ôm lấy eo tôi, giọng điệu rất chân thành: "Mẹ à chúng con không có vấn đề gì cả, chỉ là chút mâu thuẫn thôi, đã giải quyết xong xuôi hết rồi."
Mẹ chồng xoa đầu tôi nói: "Nếu con dám bắt nạt Đồng Đồng thì mẹ sẽ cho con biết tay!"
Trong một thoáng tôi thật sự rất muốn nói ra hết tất cả, bởi tôi sợ một lời nói dối sẽ phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy.
Đúng lúc này tôi lại nghĩ, may mà công ty của Kỷ Minh Khải vẫn chưa đến quy mô lên sàn, nếu không chuyện ông chủ ly hôn sẽ bị mọi người biết hết, e rằng muốn giấu cũng không giấu được.
Sau khi hai vị Vương Mẫu nương nương rời đi, trong phòng bệnh lại chỉ còn lại mỗi tôi và Kỷ Minh Khải. Cánh tay hắn vẫn đặt trên bụng tôi, cả hai cứ kề sát nhau như thế.
Kỷ Minh Khải lên tiếng trước: "Đây là lần đầu em chủ động hôn anh."
Tôi suýt thì tự sặc nước bọt, lúng ta lúng túng xoắn hết cả lên: "Ừm, đó chỉ là kế sách tạm thời thôi."
"Vậy... chúng ta tìm thời điểm thích hợp nói với bố mẹ đi, không thể cứ che giấu mãi."
Kỷ Minh Khải đột nhiên rút tay về, dùng giọng điệu lạnh lùng mà tôi quen thuộc nhất nói: "Cứ giấu trước đã."
"Lỡ sau này anh cưới người khác thì chẳng phải sẽ rất phiền phức sao?"
"Em không muốn gặp phiền phức đúng không?"
Tôi thì có thấy phiền gì đâu, căn hộ đơn tôi cũng mua luôn rồi.
Tôi không muốn giận dỗi với tên Kỷ Minh Khải đang bệnh tật này bèn chuyển chủ đề hỏi: "Kỷ Minh Khải à anh diễn cũng giỏi thật đấy, mẹ anh nói anh rất thích em, anh làm gì mà khiến họ hiểu lầm như thế?"
Kỷ Minh Khải im lặng hồi lâu.
Tôi biết câu hỏi này có hơi vượt quá giới hạn rồi, chắc chắn sẽ khiến Kỷ Minh Khải rất khó xử.
"Anh không biết diễn gì cả." Kỷ Minh Khải nghiến răng nghiến lợi đáp lời tôi.
Nhịp tim tôi đột nhiên tăng nhanh, tôi nín thở, cảm giác trái tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi cuống họng.
Cơ mà... chắc chắn không phải điều tôi đang nghĩ.
Tôi đè nén những cảm xúc đang xao động xuống rồi bình tĩnh phân tích: "Tôi đoán chắc trước khi lên cấp ba anh đã từng thầm mến tôi! Cũng không phải không có khả năng, dù sao trước khi lên cấp ba bên cạnh anh chỉ có mình tôi là bạn, với cả hai mẹ cứ hay nói đùa chúng ta đính hôn từ bé, nên anh cũng có phần coi đó là thật. Hơn nữa trước đây tôi rất nghe lời anh, thế, thế là anh cũng thinh thích tôi, chuyện, chuyện này rất bình thường, đương nhiên tôi hiểu. Chỉ là sau khi lên cấp ba anh gặp được Tiêu Hựu, mà những người khác cũng rất tốt, rồi—"
"Sao em cứ nhắc đến Tiêu Hựu vậy?" Kỷ Minh Khải tức giận ngắt lời tôi.
Tôi bị anh làm cho giật mình, nỗi tủi thân và buồn bã trong lòng đột ngột dâng trào, Kỷ Minh Khải chả hiểu cái quái gì hết, hắn không biết mình thích hắn nhiều đến nhường nào.
"Bởi vì tôi ghen tị với anh ta."
Cuối cùng tôi cũng nói ra được.