Vì chỉ là tiểu phẫu thôi nên tiến hành cũng rất nhanh, chưa đến nửa tiếng đã đẩy người ra rồi.
Kỷ Minh Khải nằm trên giường, mặt mày trắng bệch.
Tôi ngồi bên cạnh nhìn hắn, đầu óc trống rỗng, không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy. Cuộc hôn nhân hai năm của tôi và Kỷ Minh Khải đã đến hồi kết thúc, nhưng tôi cảm thấy vẫn còn rất nhiều điều vẫn chưa được giải quyết.
Cái cảm giác Kỷ Minh Khải cắn lấy môi dưới của tôi đã biến mất, mà tôi thậm chí lại cảm thấy buồn, chỉ ước gì nó lưu lại lâu hơn chút nữa.
Một tiếng đồng hồ lại trôi qua.
Tôi không ngồi yên nổi, đột nhiên nảy ra ý muốn leo lên giường, muốn xem thử rốt cuộc có phải chỉ cần đụng vào tôi là hắn sẽ tỉnh không. Tôi vẫn luôn tò mò tại sao Kỷ Minh Khải không bị đồng hồ đánh thức mà chỉ bị tôi làm cho tỉnh giấc? Hơn nữa tướng ngủ của tôi rất xấu, vậy thì mỗi đêm Kỷ Minh Khải sẽ thức giấc bao nhiêu lần chứ?
Tôi ngồi bên thành giường, dùng ngón tay chọc chọc vào lòng bàn tay hắn.
Chưa đến một giây đã bị hắn bắt lại.
Hắn tóm chặt lấy tay tôi, giọng khàn khàn nói: “Không cho quậy.”
“Anh thực sự tỉnh rồi?”
“Em cứ như con chuột ở bên cạnh sột soạt mãi, sao mà tôi không tỉnh cho được.”
Tôi hơi xấu hổ: “Thế anh ngủ tiếp đi, tôi đi ra ngoài.”
“Không cần.” Kỷ Minh Khải siết tay tôi rồi nói: “Anh không ngủ được nữa.”
Tôi cố vùng vẫy nhưng không được, cũng không muốn chọc giận người mới phẫu thuật xong nên đành bị hắn kéo lại ngồi xuống bên cạnh. Tôi lắc lắc tay hắn hỏi: “Ầy, Kỷ Minh Khải à tôi vừa phát hiện ra một bí mật.”
Kỷ Minh Khải không đáp lời tôi, tôi chả bất ngờ tẹo nào, hắn không ngắt lời tức là muốn nghe tôi nói tiếp. Tôi cứ thế độc thoại: “Tôi phát hiện ảnh màn hình khóa của anh là ảnh tôi, tại sao vậy? Tại sao anh lại để ảnh tôi? Anh mà dám nói để trừ tà là tôi giết anh đó.”
Kỷ Minh Khải bị tôi nắm thóp nên chắc trong lòng hoảng dữ lắm, tôi đang định đắc ý thì nghe thấy hắn lạnh lùng nói: “Có liên quan gì sao?”
"Hừ!" Tôi bĩu môi bày tỏ sự bất mãn cực kỳ với cái kiểu cường quyền này của hắn.
"Màn hình khóa của em một tháng lại đổi ảnh của ba thằng khác nhau, anh có xen vào không?”
"Tôi... sao anh biết tôi đổi hình nền? Anh lén xem điện thoại tôi? Kỷ Minh Khải, anh dám lén xem điện thoại tôi hả?"
Kỷ Minh Khải nhắm mắt, hung dữ nói: “Anh không có."
"Vậy sao anh biết?"
Kỷ Minh Khải chẳng ừ hử gì nữa, tôi vừa định hỏi cho ra lẽ thì chợt nhớ tôi có tư cách gì hỏi chuyện này chứ.
Chúng tôi đã ly hôn rồi.
Nỗi ngượng ngạo như một đám mây trôi nổi không ngừng xoay vòng vòng trên đầu tôi và Kỷ Minh Khải. Kỷ Minh Khải hơi thả lỏng tay, tôi lập tức vùng ra, cúi đầu không thèm nhìn hắn.
Lúc tôi đang định đi về thì bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa. Tôi còn chưa kịp mở ra mẹ Kỷ Minh Khải và mẹ tôi đã xông vào, vừa đi vừa la oai oái: "Ôi chao hai cái đứa này thật tình, sao làm phẫu thuật mà không báo cho bố mẹ biết một tiếng?"
Trong một thoáng tôi có cảm giác mình đang lạc vào cái chợ ấy.
Kỷ Minh Khải nhéo eo tôi một cái, tôi lập tức hiểu ý, đoạn đứng dậy giơ tay ngăn hai vị Vương Mẫu nương nương lại: "Mẹ à, Minh Khải vừa phẫu thuật xong còn đang ngủ, hai người ra phòng chờ bên ngoài ngồi đi, đừng làm phiền anh ấy."
Hai người lập tức im bặt rồi thò đầu nhìn Kỷ Minh Khải, sau đó dùng khẩu hình nói "được".
Hồi trước mẹ chồng và mẹ tôi cùng làm trong một nhà máy dệt, mặc dù sau này mẹ chồng tôi thăng cấp thành vợ đại gia còn mẹ tôi vẫn là công nhân bình thường, nhưng chuyện đó chả ảnh hưởng gì đến tình chị em sâu đậm của hai người.
Tôi dỗ dành hai người ra ngoài phòng chờ, nói cho họ nghe tình hình của Kỷ Minh Khải để họ yên tâm, sau đó quay lại phòng bệnh rót trà cho họ.
Kỷ Minh Khải mở mắt nhìn tôi, tôi ra hiệu "OK" với hắn, anh ta thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi đợi ấm điện đun sôi nước, rồi rót hai cốc, chuẩn bị bưng ra cho hai vị Vương Mẫu nương nương bên ngoài.
Vừa đến cửa phòng khách nhỏ, tôi nghe thấy giọng mẹ tôi, tôi dừng bước, quyết định nghe trước: "Dạo này hai đứa nó cãi nhau, bà có biết không?"
Mẹ Kỷ Minh Khải nói: "Tôi cũng cảm thấy, Đồng Đồng hai tuần nay không đến nhà rồi."
"Hả? Đã hai tuần rồi sao? Tôi cứ tưởng chỉ mấy ngày, Đồng Đồng mấy hôm nay đều ở nhà, hôm kia tôi khó khăn lắm mới gọi được Tiểu Khải đến nhà ăn cơm tối cùng, tôi đã cảm thấy hai đứa nó có vấn đề."
"Chắc chắn là Minh Khải nhà tôi lại chọc Đồng Đồng giận rồi."
"Chắc chắn là lỗi của Đồng Đồng, Tiểu Khải đã đủ bao dung rồi." Mẹ tôi đột nhiên hạ giọng hỏi: "Mỹ Lan, bà nói hai đứa nó sẽ không làm chuyện dại dột chứ?"
"Chuyện đó không thể nào, bà không biết, Minh Khải thích Đồng Đồng đến chết đi sống lại, trong lòng nó không có ai quan trọng hơn Đồng Đồng, trừ khi Đồng Đồng nói chia tay, nếu không nó tuyệt đối không thể rời xa Đồng Đồng."
Tôi sững người, nước trong cốc suýt nữa thì đổ ra ngoài.