Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“...Trẫm nhớ rõ ngày hôm đó rất lạnh, nàng thật sự đau lắm sao?”

Chu công công không dám nói.

“Ngươi nói đi, trẫm không trách tội.”

“Nương nương đau đến nỗi rơi nước mắt, còn không muốn gây phiền phức đến bọn nô tài, chỉ là thật sự đau đến nỗi chịu không nổi, nương nương mới mở miệng…”

Nghĩ tính tình của nàng trước giờ đều rất quật cường, lúc trước bị ăn một cái tát, cũng vẫn ngẩng đầu không chịu nhận sai.

Trong lòng Yến Lang lại đau hơn một chút.

“Trước khi nàng chết, có phải là vẫn hận trẫm, có phải là mắng trẫm bạc tình hay không?”

Chu công công cố gắng nhớ lại.

“Nương nương không có.”

“Không cần dỗ trẫm.”

Dựa theo tính tình của Chưởng Châu, trước khi chết nhất định sẽ nguyền rủa hắn đoạn tử tuyệt tôn, lại hận ngày đó không giết Thôi Minh Xu.

Không biết vì sao, phát hiện bản thân mình hiểu biết Thôi Chưởng Châu như thế, Yến Lang lại không nhịn được mà cảm thấy tự đắc.

“Nương nương thật sự không có lời nào oán hận cả.”

“Nương nương chỉ nhắc nhở Y Dược Ty cùng phủ nội vụ viết hai chiếu thư, dặn dò phòng bị dịch bệnh, không được quên thả các cung nữ ra cung gả cưới.”

“Còn lau nước mắt cho Đại hoàng tử, dạy dỗ đại Hoàng tử không được bẻ chân dế để chơi, nói dế cũng biết đau, quân tử phải cẩn thận, đừng nghĩ việc ác nhỏ mà đi làm.”

Yến Lang nghĩ đến lúc trước, khi mới đư Hằng Nhi tới bên người nàng nuôi.

Nàng nhẹ giọng dỗ dành Hằng Nhi chơi mệt, giống như một người mẹ hiền chân chính.

Nhìn hình ảnh này, Yến Lang cũng cong lên khoé môi, nhịn không được muốn tiến lên một bước, nói hiện giờ có con rồi, có thể quay lại được không, sau này bọn họ một nhà ba người cứ như thế mà sống hoà thuận vui vẻ.

Gió đêm thổi, sa mành của Kiêm Gia Cung lờ mờ, ánh trăng như nước đầy đất.

Tôn cô cô nhận thấy đôi lông mày nhíu chặt của chủ nhân, vội khuyên giải an ủi:

“Hoàng tử thông minh lanh lợi, nô tì chúc mừng nương nương sau này cũng có nơi nương tựa rồi…”

Chưởng Châu cúi người nhìn cái trán của Hằng Nhi, quay đầu lại nhìn Tôn cô cô, trong mắt đều là thương xót:

“Đưa đứa trẻ này trở về đi, nó nhất định sẽ rất nhớ mẹ mình.”

Yến Lang đột nhiên vén rèm châu, khó hiểu chất vấn: “Vì sao lại đưa trwor về, ngươi muốn có con hiện giờ trẫm cũng cho rồi! Thôi Chưởng Châu, ngươi muốn ồn ào với trẫm tới khi nào?”

Chi đến khi nàng cười trào phúng, cười hắn giả nhân giả nghĩa lại bạc tình: “Làm hại người khác cốt nhục chia lìa, mẹ con khóc lóc khổ sở. Yến Lang, đây lại là việc ác do ta làm sao?”

Hiện giờ ngẫm lại.

Hằng Nhi miệng khóc lóc khi bị chia lìa với mẫu thân, có kêu nàng nhớ tới mình không.

Nàng mười bốn tuổi nằm trên xác của mẫu thân khóc thút thít, cũng không biết mình làm sai cái gì.

Nếu bây giờ Chưởng Châu còn sống, nghe nói đến tình hình tai nạn ở Lĩnh Nam, chắc chắn sẽ nắm tay hắn, nhẹ nhàng dựa đầu trên vai hắn, an ủi hắn mệt mỏi:

“Không sao đâu A Lang, trang sức quần áo của ta đều có thể quyên tặng, cơm cháo chắc bụng là đủ rồi.”

“Nếu thật sự không đủ, ta cũng hiểu dược lý, có thể giả dạng thành y hầu, cùng với các thái y trong cung đi trị bệnh cứu người.”

Mở hộp gương lược, bên trong có hoa nhung nàng vẫn mang, có cả cửu liên hoàn nàng đã giải.

Đều là hắn tặng.

Mấy năm nay chân tình cũng được, giả ý cũng được, rốt cuộc vẫn có tình cảm.

Ngay cả khi bản thân Yến Lang cũng không phân rõ thật giả, hắn tặng cho nàng một đường lui cuối cùng.

Đó là thuốc giả chết mà lão tiên nhân Hà Lão của Bồng Lai Sơn tặng cho.

Đặt trong một chiếc hộp Lỗ Ban bằng gỗ mun khải trai, đóng đinh trong ngăn bí mật.

Yến Lang cẩn thận nghĩ tới bí quyết mở hộp Lỗ Ban.

Chu công công đột nhiên thấy bệ hạ quỳ rạp xuống đất, ôm chặt lấy ngực, cho rằng bệ hạ thương tâm quá độ nên đã phát bệnh nặng, vội đi nâng, phân phó:

“Tiểu Thông Tử, mau đi gọi thái y.”

Yến lang xua xua tay.

Không cần thỉnh thái y, hắn không phát bệnh nặng.

Hắn chỉ là đang rất vui, vui vì mất rồi lại tìm lại được.

Vui đến nỗi một chữ cũng không nói nên lời, vui đến nỗi ngực đau từng cơn.

Chu công công nhìn lại tầm tay của bệ hạ, chiếc hộp khảm trai quý giá tinh xảo bằng gỗ mun. 

Trong hộp rỗng tuếch.

7.

Ngoài thành an trí chỗ ở cho dân chạy nạn, quán thuốc quầy cháo từ bảy ngày mở một lần biến thành ba ngày mở một lần, sau đó lại một ngày mở một lần cũng không cung ứng đủ.

Ngô Châu dưới sự cai trị của Lý Thận, lại có Hà lão giúp đỡ xem bệnh chẩn trị, cho nên trong thành tình trạng bệnh dịch tạm thời có thể ngăn chặn.

Nhưng lại không thể kháng cự nổi nạn dân bên ngoài cuồn cuộn không ngừng, dược liệu và lương thực đều sắp hết.

A Hoa năm tuổi ở trong lòng ngực ta, sốt đến nỗi mơ mơ màng màng, khóc nức nở gọi mẹ.

“Mẹ, mẹ đâu, A Hoa đau quá, lạnh quá…”

Mẹ của nàng chính là người mà hôm đó ta đã khai a giao bổ thân.

Hôm qua bị bệnh chết, mới kéo ra ngoài thành đi chôn.

Trước khi chết, nàng kiệt lực gắng sức chống đỡ thân mình, quỳ trên mặt đất dập đầu với ta, cầu xin ta chăm sóc nữ nhi của nàng:

“Đại nhân, ta biết ngài là người có lòng tốt, cầu xin ngài chăm sóc A Hoa… Để nàng làm nô tì phục vụ đại nhân…”

Ta không thể chịu nổi sự giao phó của nàng, bởi vì ngày thứ hai, nữ nhi của nàng được chôn ở một nấm mồ khác.

Đắp một tầng đá thật dày, sẽ không đau đớn, cũng sẽ không lạnh nữa.

Nhìn quen cuộc sống hôm qua, hôm nay chết, mộ hoang giấu xương khô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK