Ta phát hiện ra bản thân mình, ngay cả nước mắt cũng không rơi xuống được.
Thôi Thực phụng chỉ cứu tế, cùng với đệ đệ của hắn là Thôi Nham tới Ngô Châu.
Xe ngựa tuỳ tùng mang theo rất nhiều dược liệu và lương thực.
Lý Thận Chi dẫn người tới lấy dược liệu, lại bị người ta lạnh nhạt đáp lại.
“Lý đại nhân đừng vội, chỗ dược liệu này là của hiệu thuốc Thôi gia vận chuyển tới Lĩnh Nam để bán, đệ đệ Thôi Nham của ta không phải quan viên cứu tế, ta cũng không có cách nào cưỡng bức lương dân, đại nhân thứ lỗi.”
Dứt lời, Thôi Thực chỉ vào một đống dược liệu bị mốc ẩm: “Đây mới là đồ dùng cho cứu tế.”
Ta che khăn sa, đi theo Hà lão xem xét dược liệu cứu tế.
Hà lão lắc đầu: “Những dược liệu này đã bị ẩm, sớm mất dược tính, không thể dùng được.”
Thôi Thực cười tủm tỉm mà đùn đẩy: “Thuốc này ta đưa tới địa phương, quan phụ mẫu của các địa phương đều nấu thuốc phát xuống, sao đến chỗ Lý đại nhân lại không thể trị?”
Thôi Nham giảng hoà, thấp giọng nói: “Nếu Lý đại nhân cảm thấy thuốc mà triều đình phát xuống không tốt, hiệu thuốc Thôi gia thật là trùng hợp cũng mang tới một đống.”
“Thôi mỗ cũng không cần Lý đại nhân làm ác nhân, Lý đại nhân chỉ việc để nha dịch trong thành cho Thôi gia chúng ta cùng với các hiệu thuốc khác mở ra một cái sạp, cho dù Thôi gia bán ra bao nhiêu, bản thân Thôi gia mang bêu danh, còn lợi ích chúng ta chia đôi.”
Việc này tất nhiên là không thoả thuận được.
Lý Thận Chi tức giận ấn bội kiếm, ta nhẹ nhàng lắc đầu, đè cánh tay hắn lại.
Đó là khâm sai triều đình phái tới để cứu thế, đánh nhau với hắn lại gây chuyện rất lớn.
Thôi Thực hắn nếu là tham tấu một bản, thì chức quan của Lý Thận Chi cũng không còn.
Nếu không có Lý Thận Chi, chỉ sợ Ngô Châu cũng giống như những nơi khác, quan viên cùng một giuộc, bá tánh không thể có ngày xuất đầu.
Lý Thận Chi viết thư cho mấy người bạn cũ cùng trường, kể lại hiện trạng của Ngô Châu, hy vọng có thể mượn dược liệu lương thảo.
Hà lão cùng với ta đi đào thuốc, nấu đi nấu lại vài lần, đến cuối cùng dược tính giảm dần, đến tay nạn dân cũng chẳng có gì khác với nước trong.
Hà lão thở dài.
“Thế đạo này bệnh tật trên người dễ trị, bệnh lương tâm khó trị.”
Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, nhiều ngày mệt mỏi đan xen, ta phát hiện bản thân mình cũng bắt đầu ho và sốt.
Lý Thận Chi cuối cùng tới cầu Thôi gia một lần.
Thôi Nham đã thu thập dược liệu đưa lên thuyền, định đi đường thuỷ rời Ngô Châu.
Thấy Lý Thận Chi lên thuyền, hắn cười tủm tỉm buông chén trà:
“Lý đại nhân, ngài là thanh quan, chúng ta đều kính trọng ngài, nhưng mà đôi khi thanh quan lại không làm được chuyện gì.”
“Làm thanh quan mà thấy bá tánh bệnh chết đói chết, ngài thanh liên một ngày thì lại thêm một người bệnh chết đói chết, đây chính là nghiệt do đại nhân tạo ra.”
“Lý đại nhân, hiện giờ tốt nhất là mọi người đều kiếm được, bệ hạ muốn danh, quan viên muốn lợi, bá tánh muốn tính mạng, chúng ta đều lui một bước.”
“Ta kính trọng ngài nên bán cho ngài mặt mũi, bá tánh Ngô Châu mua thuốc, nửa lượng thuốc một lượng kim, ngài thấy sao?”
“Không muốn, vậy thì không có cách nào cả.”
Thôi Nham đứng dậy, phất phất ống tay áo, xoay người định rời đi.
Bỗng nhiên một thanh kiếm đặt trên cổ hắn, khiến cho hắn sợ tới mức run cả người.
Ta rút kiếm của Lý Thận Chi ra, bắt cóc Thôi Nham.
Thôi Nham run run đe doạ ta: “Ngươi dám động vào ông đây à? Ngươi có biết biểu muội của ta Thôi Minh Xu hiện nay được bệ hạ sủng…”
Ta cố gắng chống đỡ tinh thần, dùng sức giữ chặt lưỡi kiếm:
“Câm miệng! Nếu không ta sẽ giết ngươi trước.”
Ta giương mắt nhìn Lý Thận Chi:
“Gọi người đem dược liệu của Thôi gia xuống thuyền, tất cả đều do Thôi Hoành ta đoạt, không liên quan gì tới các ngươi.”
Nghe thấy tên ta, Thôi Nham bỗng nhiên sinh lòng nghi ngờ:
“Ngươi cũng họ Thôi ư? Thôi Hoành? Ngươi là ở chi nào của Thôi gia?”
Cùng chi với biểu muội Thôi Minh Xu được sủng ái nhất.
Thôi Thực vội vàng mang binh tới, thấy ta bắt cóc Thôi Nham thì giận tím mặt.
“Lớn mật! Ngươi là cường đạo từ đâu tới, dám bắt cóc thương đội Thôi gia?”
Có lẽ vì bệnh ta quá nặng, tay cầm kiếm dần dần run rẩy, không ngờ nhìn bóng người trước mắt cũng mờ lại.
“Láo xược!”
Có lẽ là do sáu năm làm Hoàng Hậu, còn có chút uy nghi.
Thôi Thực bị ta doạ đến nỗi theo bản năng mà lui một bước về phía sau, chân run run suýt nữa quỳ xuống.
Ta mơ hồ phân biệt được Lý Thận Chi, nâng cầm lên: “Lý Thận Chi, ngươi lại đây! Ta nói, ngươi viết!”
Sau khi giấy bút bày ra.
Bọn quan binh hai mặt nhìn nhau, cũng không biết một tiểu tặc vô danh bắt cóc thương hộ có di ngôn gì muốn nói.
“Thôi Thực Thôi Nham cấu kết với quan lại, khinh nhục bá tánh, hèn nhát bất lực, luận tội đáng giết.”
“Các tiệm thuốc tiệm gạo tăng giá vô tội vạ, phụng ý chỉ của ta, chu di tam tộc!”
“Thôi thị tham ô tiền cứu tế, thỉnh bệ hạ tra rõ Thôi thị, chớ có để sâu mọt huỷ hoại cơ nghiệp thiên thu.”
Viết đến đây, tay của Lý Thận Chi bỗng nhiên run rẩy.
“Lý Thận Chi, ấn giám trong tay áo của ta, ngươi lấy ra đi!”