“Đừng có hái trộm.”
Ta vừa định phản đối, Lý Thận Chi cười lạnh nói: “Thôi công tử, gốc mận không chỉnh mũ” (3)
Thôi bỏ đi, hắn đã nghĩ ta xấu như thế rồi, làm gì cũng sai.
“Mắt thấy quả chín lại không hái để ăn, ngươi giữ làm gì?”
“Mai thời tiết tốt, làm vải sấy khô.”
Ta ngẩn người, bỗng nhiên nghĩ tới trước kia uống thuốc thường xuyên ăn vải sấy khô, cũng là do Lĩnh Nam gửi tới.
Nhưng mà sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
“Ngươi tới làm gì?”
“Hà lão bảo ta tới đưa thức ăn cho ngươi ăn nhanh đi, không sẽ tan mất.”
Lý Thận Chi buông sách, không ngờ lại hào phóng một lần, chia cho ta một nửa phần tô sơn.
Ta ăn tô sơn, đánh giá sắc mặt của Lý Thận Chi.
Hà lão đã nói với ta Lý Thận Chi uống rượu vào là ngã, tô sơn dùng rượu nếp than pha với chút hoa lê trắng cũng đủ khiến hắn nằm mơ màng nửa ngày, ngươi thấy vẻ say rượu của hắn cũng đủ thành nhược điểm nắm bắt hắn một thời gian.
Khó trách, trước kia cung yến hoặc đồng liêu đưa thiếp mời, Lý Thận Chi đều cáo ốm từ chối.
Ta nghĩ là do tính tình của hắn cô độc thẳng thắn, không chịu quan hệ với mọi người.
Không ngờ là vì uống rượu vào là say.
Buổi chiều mưa một trận, chiều tối, gió đêm thổi tới một loạt mùi hương tường vi thơm ngát, Lý Thận Chi ăn tô sơn vẫn chưa phát hiện có gì khác lạ.
Ta nâng má, nhìn khuôn mặt hắn dưới ánh đèn ửng đỏ, giống như đoá hoa tường vi sau mưa đã bị nước mưa tẩy một lượt.
Nhịn không được mà than thở, Thám Hoa mà Yến Lang đã chọn này cũng được khá xứng đáng.
Ta đã nghĩ Lý Thận Chi khi uống say sẽ phát điên, sẽ gào khóc, sẽ có rất nhiều hành vi không tốt.
Nhưng mà chẳng có gì cả.
Hắn chỉ là ngốc nghếch mà ngồi ở đó, không còn chút dáng vẻ miệng lưỡi sắc bén ngày thường khi châm chọc ta.
“Lý Thận Chi, ngươi say rồi hả?”
“...Uhm”
Lý Thận Chi uống say không ngờ lại yên tĩnh ngoan ngoãn như thế, giống như một đứa trẻ nghe lời hỏi gì đáp nấy.
“Việc hôm nay là ta có sai trước, nhưng ngươi cũng không nên nói ta như thế.”
“...Xin lỗi.”
Dễ dàng xin lỗi như thế, khiến ta cũng cảm thấy hơi ngại ngùng:
“Vậy thì chuyện hôm nay bỏ qua, còn nữa, ta cũng không muốn trộm vải của ngươi, ngươi không cần khắc nghiệt như thế.”
“...Xin lỗi.”
Ta vỗ vỗ góc áo, chuẩn bị đi.
Lý Thận Chi ngồi quỳ trên mặt đất, bỗng nhiên bước một bước về phía trước, cuống quýt bắt lấy ống tay áo của ta:
“Những quả vải đó, ngươi muốn ăn thì hái đi thôi…
Dù sao nàng cũng không còn nữa…”
Ta sinh ra lòng hiếu kỳ, cố ý trêu hắn: “Ai không còn nữa?”
Lý Thận Chi mơ màng nhìn ta, hắn nghĩ thật lâu, ngay cả ống tay áo của ta hắn vừa nắm lấy cũng trượt xuống.
Hắn bỗng nhiên gục đầu xuống, rất khổ sở mà nhỏ giọng nói một câu:
“...Nương nương không còn nữa..”
Một câu nương nương này khiến cho lòng ta sấm sét nổi lên.
Đột nhiên ta nhớ tới lần đầu tiên mới gặp, khăn tang trên tay của Lý Thận Chi.
Nhớ tới Đồng Nhi nói, khi Lý Thận Chi rời kinh có một túi là thư nhà.
Ta vội vàng đứng dậy, vội vàng tìm kiếm kệ sách của hắn, lại vô ý chấn động rơi xuống đầy đất thư tín.
Đều là những lá thư trước kia ta viết cho các cung nhân.
Trước kia ta cũng đã hỏi các cung nữ thái giám, nếu thư gửi về nhà, người nhà không biết chữ thì phải trả lời thế nào?
Bọn cung nữ thái giám lại nói, bên ngoài cung có người đọc sách tốt bụng cũng giống như hoàng tử phi, giúp người nhà bọn hắn viết thư, không cần tiền của bọn họ.
Ta cuối cùng cũng nhớ ra, vì sao chữ trên lồng sắt lại quen mắt như thế.
Không đợi ta nghĩ kỹ những chuyện xưa, bỗng nhiên cổ chợt lạnh.
Bội kiếm của Lý Thận Chi đã đặt trên cổ ta, hắn gằn từng chữ một:
“Ai sai ngươi tới đây? Là Thôi gia hay là Thôi Minh Xu?”
Ta không ngờ Lý Thận Chi lại tỉnh rượu nhanh như thế.
Đang nghĩ không biết đối sách thế nào, lại nghe thấy tiếng cười của Hà lão ngoài cửa:
“Thôi Hoành là học sinh của ta, tâm tư không xấu, Thận Chi ngươi không cần đối xử với hắn như thế, nếu không chỉ sợ sau này ngươi hối hận.”
Kiếm trên cổ thu hồi, ta mới nhẹ nhàng thở ra.
Hà lão lại cười ha ha mà hoà giải: “Thận Chi, Thôi Hoành cũng có bí mật trên tay ta, ngươi không cần phải sợ hắn.”
Nhớ tới Hà lão lúc trước cười nói cá chép vàng, sau lưng ta đột nhiên chợt lạnh, nói lắp:
“Ta cùng với Thôi thị cũng không quan hệ với nhau, lần này tới Lĩnh Nam cũng là vì tìm đại phu trị bệnh, sau này cũng không rời khỏi Lĩnh Nam.”
Nghe Hà lão và ta nói như vậy, Lý Thận Chi lạnh nhạt thu kiếm vào vỏ:
“Nếu ngươi dám làm ô danh nàng, ta nhất định sẽ để ngươi phải đền mạng.”
___________
(3) Gốc mận không sửa mũ: Đầy đủ là “Ruộng dưa không sửa giày, gốc mận không sửa mũ” Trong ruộng dưa mà khom xuống cột lại dây giày thì rất dễ khiến người nghi ngờ mình trộm dưa; ở dưới gốc mận mà giơ tay sửa mũ rất dễ khiến người nghi ngờ mình trộm mận. Do đó mà bảo người trong ruộng dưa đừng nên cột lại dây giày, và ở dưới gốc mận đừng nên sửa lại mũ