Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên giấy rơi xuống ấn giám màu son, Lý Thận Chi ngạc nhiên đầy mặt.

Một ấn giám nho nhỏ, vừa ấn xuống di ngôn nhỏ bé. 

Lại là ấn giám của Thôi Chưởng Châu, đó là phượng chiếu.

Lý Thận Chi run rẩy hạ tay, muốn quỳ xuống đất.

Ta nhẹ nhàng quát hắn ngưng lại: “Lý Thận Chi, bọn họ nói không đúng. Nói thanh quan không làm được, chẳng qua là đám sâu mọt chột dạ khinh người mà thôi.”

“Nếu ngân lượng cứu tế dân chúng từ trên xuống dưới không có người tham ô, không có người nào cản trở, cũng sẽ không có nhiều bá tánh bị đói chết bệnh chết thế này.”

“Bọn họ chính là những kẻ khuấy đục nước, lại còn bức ngươi ép phải làm như bọn họ, ngươi không cần tin, cũng không nên tự trách.”

Nói xong những điều đó, ta bỗng nhiên không chống đỡ được.

Thôi Nham thấy ta mệt mỏi, đột nhiên đẩy ta khỏi thuyền, hướng về phía Thôi Thực kêu lên: 

“Còn chờ cái gì? Không mau giết bọn họ diệt khẩu? Chẳng lẽ đợi bệ hạ sao gia vấn tội sao?”

Lũ mùa thu dòng nước chảy xiết, rót vào tim phổi.

Cơ thể của ta nóng bỏng, lại không có một chút sức lực nào để giãy giụa sống tiếp.

Thật ra, kể từ khi rời cung tới nay, ta đều tự nói với bản thân, đó là cuộc sống ta trộm lấy.

Việc sống lại, không cần để người khác biết Thôi Chưởng Châu này còn sống.

Nhưng ta rõ ràng nhìn thấy, ta lại thật sự không đành lòng.

Không đành lòng bọn họ gọi ta là Thôi đại phu, hứa hẹn sau khi bọn họ hết bệnh, nhất định đưa ta các loại lương thực, trong lời nói tràn đầy mong chờ đối với tương lai. 

Không đành lòng nhìn đôi mắt của bọn họ tràn ngập mong chờ và tin tưởng nhìn ta, mà ta chỉ có thể lừa bản thân mình, cũng lừa bọn họ, nấu một chén thuốc không biết đã nấu tới lần thứ bao nhiêu, không biết dược tính còn bao nhiêu trong chén thuốc.

Thật ra cho dù khoanh tay đứng nhìn, tính mạng của người khác cũng có liên quan gì tới ta đâu?

Giống như trước kia ở trong cung, ta đọc những lời truyền của những hậu phi.

Ta biết chỉ cần được thánh tâm sẽ có thể ngồi ngay ngắn trên phượng vị, nắm quyền bính, không ai dám không phục ta.

Ta chỉ cần đấu với Thôi Minh Xu, rồi lại đấu với sủng phi tiếp theo, đấu đến nỗi ai cũng sợ ta, ai cũng phục ta.

Đấu đến nỗi ta ngồi ổn ở hậu vị, mặc cho con của ai cũng phải cung kính gọi ta một tiếng mẫu hẫu, là coi như công đức viên mãn rồi.

Nhưng ta như vậy, là Thôi Chưởng Châu, vẫn là đồ vật thích giương nanh múa vuốt.

Một kiếm kia sớm dừng trên bụng cao của Thôi Minh Xua, gió xuyên phòng mà thổi, khắp viện tiếng ve kêu to, đều kêu to, vui cười xúi giục ta động thủ.

Ta bỗng nhiên ngẩng đầu, trong viện yên tĩnh không có gió cũng không có tiếng ve kêu, không có gì hết.

Chỉ có một mặt trời chói chang trên cao, khiến cho đôi mắt chói loá.

Kể từ ngày hôm đó, ta không muốn đấu nữa, không muốn tốn sức nữa.

Không muốn ở trong lồng vàng, dùng máu thịt và tâm hồn ta nuôi một con độc trùng.

Điều tiếc nuối duy nhất là thời gian ở Lĩnh Nam quá ngắn, khiến ta quá tiếc nuối.

Làm tô sơn, hái quả vải, học chữa bệnh, nhổ thảo dược.

Đôi khi sinh ra lòng yêu thích đùa giỡn, cùng với Hà lão lừa gạt Lý Thận Chi uống chút rượu.

Cũng tốt, chết ở đây cũng tốt, tốt hơn là chết trong tranh đấu cung đình, chết trong lo lắng.

Chết ở lồng vàng kia, suốt ngày đấu với người khác đến nỗi mặt mày dữ tợn.

Kia không phải là ta, cũng không nên là ta.

Một mảnh mơ hồ trước mắt, tựa như có người không màng tính mạng mà nhảy vào dòng nước xiết, nắm chặt lấy tay của ta.

Ta nghe thấy tiếng ai đó rất nhẹ mà gọi ta một tiếng…

8.

Không biết ta hôn mê đã mấy ngày

Đến khi ta tỉnh lại, chỉ thấy Lý Thận Chi đang buồn ngủ, ngồi bên mép giường trông ta.

Hắn không biết đã ngồi mấy ngày mấy đêm, râu ria lún phún trên mặt.

Ta nhẹ nhàng đứng dậy, lại không ngờ vẫn kinh động tới hắn.

Lý Thận Chi đỏ mặt, nói lắp gọi ta: “Thôi… nương nương…”

“Thôi gia huynh đệ đã nhận tội đền tội chưa?”

“Bọn họ có ý đồ mưu hại nương nương, giam lại rồi.”

Ta kinh ngạc với Lý Thận Chi, có thể nhanh chóng chế phục nhân mã của Thôi Thực.

Lý Thận Chi xấu hổ cười: 

“Ngày hôm ấy thần cũng định cường đoạt, đã mai phục người ở trong thương thuyền, không ngờ nương nương lại nhanh hơn thần một bước.”

Phượng chiếu truyền xuống, quan viên các nơi cùng với thương hộ không dám tàng tư, lương thực dược liệu cung cấp đầy đủ, tình hình nạn nhân dần có chuyển cơ.

Có Hà lão bắt mạch, thân thể của ta cũng tốt lên từng ngày.

“Cô nhóc, sức khoẻ của ngươi cũng rất tốt, khi nào làm tô sơn cho lão ăn?”

Cơm chiều, Lý Thận Chi nhìn tô sơn trên bàn, bỗng nhiên mặt đỏ từ tai tới cổ, vội vàng chạy trốn.

“Ta, ta còn có chút công văn chưa xử lý, công văn này này…”

Hắn vừa nói vậy, ta bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm đó lừa gạt hắn, hắn ngây ngô gọi câu nương nương kia.

Nghĩ đến sắc mặt hắn giống như hoa tường vi đã được nước mưa tẩy rửa, nghĩ đến hắn cả người nhảy vào dòng nước chảy xiết cầm lấy tay ta.

Bỗng nhiên lòng ta cũng giống như tô sơn bị tan, ầm ầm từng khối rớt xuống:

“Ta, ta còn có sách thuốc chưa xem, sách này này…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK