Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

3.

Đặt phượng ấn lên chiếu thư cho phép Thôi thị Ngũ nương vào cung, đặt vào tay Yến Lang.

Yến Lang không 

Chiếu thư cho phép Thôi thị Ngũ Nương vào cung đã đóng phượng ấn, đặt vào tay yến lang.

Yến Lang không để ý mà nhìn lướt qua, cũng không ngoài ý muốn: 

“Cuối cùng cũng cúi đầu rồi sao? Ngươi thuyết phục nàng thế nào? Nói trẫm bảo vệ hậu vị của nàng, hay là tương lai sẽ lập con của nàng làm Thái Tử?”

Tóm lại là vinh hoa phú quý, thể diện tôn vinh.

Bởi vì từ trước Thôi Chưởng Châu đã rất coi trọng danh hiệu Hoàng tử phi.

Lúc trước hắn bị hoàng huynh hãm hại, cũng không nỡ để Minh Xu phải đánh cuộc với mình.

Vì thế mới chọn trúng Thôi Chưởng Châu mới nhận thân của Thôi gia.

Một đứa con gái ngoại thất vẫn còn nghi ngờ về huyết mạch, có thể có cơ hội bay lên đầu cành làm hoàng tử phi, dĩ nhiên sẽ vui vô cùng, miệng đồng ý ngay.

Đêm đại hôn, nội giám mắt chó xem người thấp khắt khe Yến Lang, thấy hắn bị sốt cao cũng không chịu để người ra ngoài mời thái y.

Khi sốt đến mơ mơ màng màng, Yến Lang nhìn Chưởng Châu vội vàng kéo khăn voan xuống, đi ra ngoài lý luận với nội giám trông cửa.

Mặc kệ nàng nhét chiếc trâm bạc, lại khép nép ăn nói mà cầu xin, nội giám kia chỉ ngoáy ngoáy tai, mặc kệ không thèm để ý.

Chưởng Châu khó thở rút ra dao chẻ củi bên dưới đống củi, đặt lưỡi dao rỉ sét loang lổ trên cổ, ánh mắt dữ dội.

“Hiện giờ ta là Tứ Hoàng tử phi, nếu công công không thông báo giúp ta, ngày mai bệ hạ sẽ biết Tứ Hoàng tử phi không chịu nổi khinh nhục của điêu nô, một đao cứa cổ.”

Yến Lang bị bệnh nửa tháng, Trưởng tử Vệ Ngạn của Hộ Quốc Công thường ngày giao hảo rất tốt với hắn cũng không có cách nào đưa y hầu vào cửa.

Thế mà nàng lại làm được.

Uống một liều thuốc vào, Yến Lang hạ sốt rồi mới cẩn thận đánh giá nàng.

Dáng vẻ giống Thôi Minh Xu bảy phần, mặt mày lại quật cường hơn Thôi Minh Xu nhiều.

Yến Lang không nhịn được mà cong cong khoé môi.

“Khi uy hiếp thì phải chĩa dao vào người khác, ngươi làm cho bản thân mình bị thương như thế thì có nghĩa gì?”

Bị phu quân trêu chọc như thế, nàng nhấp môi, mặt bỗng nhiên đỏ lên.

“Ta chưa từng giết người, không dám.”

“Ngươi không sợ là bọn họ sẽ không chịu nghe ngươi sao?”

Chưởng Châu xấu hổ cười, trong mắt lại có vẻ đắc ý giảo hoạt:

“Ta là Hoàng tử phi đó, bọn họ không dám.”

Yến Lang cảm thấy hơi buồn cười, ngay cả một Hoàng tử đã mất đi thánh ân như hắn cũng không có ai để vào mắt, một Hoàng tử phi như nàng lại đề cao bản thân như thế.

Chu công công cẩn thận mà lau mồ hôi mỏng trên trán:

“Nô tài nói tới hậu vị, cũng nói lập Thái Tử. Nói vài lời nói mềm lòng, nương nương cũng không chịu nhận sai.”

“Nhưng Kiêm Gia Cung không đủ than, khi hàn chứng phát tác vô cùng đau đớn, nương nương chịu không nổi, đau muốn rơi nước mắt…”

Tay của Yến Lang dừng lại, bút chấm chu sa đột nhiên ném trên án:

“Ai cho các ngươi ngừng than hoả của nàng?”

Một năm trước, khi nương nương trở về từ hành cung không ngồi chung với bệ hạ, đám người bên phủ nội vụ đã nhìn ra nương nương không được thánh tâm, cho nên tết nhất cái gì ban thưởng hạ lễ, Kiêm Gia Cung có, hành cung thương được không chỉ gấp đôi.

Một đám cung nhân vội vàng quỳ rạp trên đất, chỉ cảm thấy lòng đế vương khó dò, không biết đêm nay Diêm Vương canh mấy sẽ đi tới nội vụ điểm danh.

“Bệ hạ có muốn đi Kiêm Gia Cung thăm nương nương không?”

Thăm nàng làm cái gì?

Phu thê từ thời niên thiếu đi tới hôm nay, gặp mặt chỉ còn khắc khẩu và nhục mạ lẫn nhau.

“Thôi!” Yến Lang buông tấu chương trong tay, bỗng nhiên giãn mày, “Cung điện sửa chữa cho Ngũ Nương đến đâu rồi? Nàng thích xem kịch, tuyển chọn vài con hát tới mua vui cho nàng, lại mang chút cung nhân hoạt bát một chút tới hầu hạ nàng.”

Đã quen nhìn những người trẻ tuổi phía sau tường đỏ sống chết vinh nhục, phúc hoạ trước mắt, Chu Công Công Chu Đại Hỉ thường có một loại trực giác chuẩn xác vô cùng.

Ai kêu hắn ở nơi đầu sóng ngọn gió lần lượt đối phó với các chủ nhân, bảo toàn tính mạng và phú quý.

Hiện giờ, loại trực giác này lại nổi lên trong lòng ngực, khiến cho Chu công công muốn nói một câu, hôm qua trong tay nương nương có thấy di chiếu:

“Hôm qua nô tài ở Kiêm Gia Cung nhìn thấy…”

Yến Lang không kiên nhẫn mà xua tay:

“Sau khi Ngũ Nương tiến cung, tất cả sự vụ ở Kiêm Gia Cung đều không cần tới báo.”

Chu công công cúi đầu, Vệ tướng quân Vệ Ngạn người điện cầu kiến.

Vệ Ngạn năm mười tuổi đã làm thư đồng của Yến Lang, phú quý nghèo túng cũng chưa từng ruồng bỏ Yến Lang.

Yến Lang tự mình chấp chính đa nghi mẫn cảm, lại trước sau như một, chưa từng sinh ra nghi ngờ đối với Vệ Ngạn.

“Lần này tiến cung, nhất định phải giữ ngươi ở trong cung vài ngày.”

“Ngày mai Ngũ Nương vào cung, cũng là chuyện tốt đáng ăn mừng, trẫm muốn uống với ngươi một trận, không được từ chối.”

Vệ Ngạn kinh ngạc vài phần.

“Nàng chịu ư?”

Thôi Chưởng Châu dù sao cũng là vợ của Yến Lang, Vệ Ngạn không dám lui tới nhiều với nàng.

Chỉ biết thù hận giữa Thôi Chưởng Châu và Thôi Minh Xu, là mẹ đẻ của Thôi Minh Xu, chủ mẫu Thôi gia đã bức tử mẹ đẻ của Thôi Chưởng Châu, một ngoại thất vô quyền vô thế, Thôi phụ một món nợ phong nguyệt khi Thôi phụ ở Giang Nam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK