Dưới sự sai khiến của Lưu Quang, ba người cầm gậy chạy về phía Vương Thiết Trụ , ba cây gậy đồng thời đánh vào người Vương Thiết Trụ .Ánh mắt Vương Thiết Trụ trở nên sắc lạnh, chủ động vọt lên.Sau khi xông tới, Vương Thiết Trụ canh chuẩn vị trí, vươn tay cầm lấy tay của một người, vật mạnh xuống đất.
"A!"
Tên này phát ra tiếng hét chói tai, mất hết sức lực nên cây gậy đã rơi xuống đất.Vương Thiết Trụ nhanh tay lẹ mắt, một tay bắt lấy cổ tay của tên kia cướp lấy gậy từ trong tay hắn ra.Tuy nhiên bả vai của Vương Thiết Trụ bỗng truyền đến một trận đau đớn, thì ra có kẻ thừa dịp anh ta không chú ý nên đánh lén từ phía sau.
"Con mẹ nó!"
Vương Thiết Trụ hít một hơi thật sâu, cũng may xương cốt không bị tổn hại gì. Từ khi anh kế thừa chân truyền của tổ tiên, khí lực của anh cũng mạnh lên giống như bản thân được thay da đổi thịt vậy đó.Đây là điều mà anh tự tin nhất.
"Cút!"
Sau khi cướp cây gậy, Vương Thiết Trụ đá văng một tên đang ôm bụng nằm lăn trên mặt đất, đau đến nỗi không đứng dậy được.
"Tới lượt mày."
Vương Thiết Trụ cầm gậy trong tay chỉ thẳng vào Lưu Quang thản nhiên nói.
"Tao... mày..."
Tay cầm gậy của Lưu Quang run rẩy, anh ta không ngờ Vương Thiết Trụ lại mạnh như vậy, một mình hạ gục hết ba tên còn đánh cho bọn họ kêu cha gọi mẹ.
"Đừng phí lời nữa, có giỏi lại đây!"Vương Thiết Trụ nhìn chằm chằm Lưu Quang.
"Mày muốn đánh tao mà, vậy thì mau lại đây, tao đứng đây đợi mày này.”
"Mày… thằng chó, tao nói cho mày biết, mày đừng… mày đừng vênh váo trước mặt tao."
Lưu Quang cố che giấu nỗi sợ hãi, lắp ba lắp bắp trả lời.
"Không phải tao vênh váo mà chính là tụi mày."
Vương Thiết Trụ cầm gậy bước từng bước đến trước mặt Lưu Quang, lạnh lùng nói: "Chỉ là một quản lí trật tự của một cái chợ nhỏ mà dám tác oai tác oái à? Tụi mày nghĩ rằng không có ai giải quyết được bọn mày sao?Hôm nay tao sẽ cho chúng mày nhớ kỹ bài học này, làm người đừng vì tiền mà làm mấy chuyện xấu xa, ác giả ác báo, ông trời có mắt đấy."
Vương Thiết Trụ chậm rãi bước đi đến.Lưu Quang nghiến răng nghiến lợi, hét lên một tiếng rồi lập tức cầm gậy đánh vào đầu của Vương Thiết Trụ .
"Mày nghĩ chỉ cần hét lớn thì tao sẽ sợ mày sao?"
Vương Thiết Trụ hừ lạnh một tiếng, trong mắt của anh động tác của Lưu Quang rất chậm chạp.Anh chỉ nhẹ nhàng nghiêng mình là có thể tránh được đòn tấn công của Lưu Quang, đồng thời dùng gậy trong tay đánh mạnh vào cánh tay của Lưu Quang.
"Aaa."
Lưu Quang kêu lên thảm thiết, cây gậy trong tay cũng rơi thẳng xuống mặt đất.
"Quỳ xuống!"
Vương Thiết Trụ khẽ quát, đá một cước vào chân Lưu Quang khiến cả người Lưu Quang mềm nhũn quỳ xuống.
"Còn ba đứa tụi mày nữa, quỳ xuống hết cho tao!" Vương Thiết Trụ cầm cây gậy chỉ vào mặt ba tên đang lăn lóc ngơ ngác dưới đất, lạnh lùng mở miệng.
Khi ra tay, anh vẫn còn chú ý sức lực, cũng không đánh gãy xương cốt của bọn họ, nhưng đau đớn da thịt thì khó mà tránh khỏi.Bị Vương Thiết Trụ cầm gậy chỉ thẳng vào mặt, ba tên đó cũng không dám phản kháng mà ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Lưu Quang im lặng quỳ xuống.Hiện tại trong mắt bọn họ,Vương Thiết Trụ chính là ma quỷ chứ không phải người.
"Hát một bài cho tao nghe."Vương Thiết Trụ chỉ vào bốn người đang quỳ trên đất, lạnh lùng nói.
"Không... không hát." Lưu Quang cắn răng nói.
"Không muốn hát à?"
Vương Thiết Trụ nắm chặt cây gậy trong tay đánh mạnh vào lưng Lưu Quang, khiến anh ta phát ra tiếng thét thảm thiết, nhe răng trợn mắt.
"Có hát hay không?"
"Hả?"
Thấy Vương Thiết Trụ lại giơ gậy lên, Lưu Quang sợ tới nỗi mở miệng: "Hát, sẽ hát."
"Hát đi."Vương Thiết Trụ lạnh lùng mở miệng, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Tên khốn kiếp này cậy làm chức lớn mà diễu võ dương oai, ức hiếp dân chúng.Lúc trước còn đẩy ngã mấy sọt quýt khiến mấy quả quýt hư hỏng hết, bây giờ còn dám vênh váo nữa không.
"Đường thương đau đầy ải nhân gian...."
Lưu Quang cất giọng hát đoạn đầu, sau đó bốn người cùng nhau hát, âm thanh kia đúng là tạp âm tra tấn lỗ tai, tra tấn thần kinh của người ta.
"Được rồi, được rồi, đừng hát nữa, khó nghe chết đi được." Vương Thiết Trụ nhíu mày, phất tay bảo bốn người họ đừng hát nữa.
"Sau này, nếu tụi mày còn dám tiếp tục coi thường những nông dân chân chất, đừng trách tao ra tay độc ác."Vương Thiết Trụ lạnh lùng nói.
"Không dám, không dám."
Bốn người bọn họ liên tục lắc đầu, đúng là xui xẻo! Nếu sớm biết Vương Thiết Trụ có sức mạnh như thế, có cho tiền họ cũng không dám chọc.
"Tao nghĩ chắc tụi mày cũng không dám nữa đâu."
Vương Thiết Trụ lạnh lùng mở miệng nói: "Đừng để tao phát hiện tụi mày đi ức hiếp những nông dân hiền lành kia.Nếu không tao gặp một lần đánh một lần, còn bây giờ thì cút hết đi."
Nghe được lời này của Vương Thiết Trụ , bốn tên đó như được ban ân xá, co giò bỏ chạy.
"Bộp bộp bộp."
Sau khi đám người của Lưu Quang rời đi, xung quanh vang lên những tràng vỗ tay kịch liệt, ai nấy đều khen Vương Thiết Trụ lợi hại đòi lại công đạo cho người dân.
"Chuyện lúc nảy cho tôi xin lỗi.Tôi không nên dùng những lời lẽ như vậy để mắng cậu, khiến cậu oan ức rồi."
"Chú à, chú đừng nói như vậy."
Vương Thiết Trụ nói: "Bọn họ cậy mình là quản lý mà bắt nạt kẻ yếu, chú càng yếu đuối thì bọn họ càng ăn hiếp.Khi nảy chú cũng thấy rồi đó, bọn nó cứ vênh váo xem thường chúng ta. Dựa vào cái gì mà bọn họ dám làm như vậy chứ?Chẳng lẽ dựa vào việc chúng ta là nông dân, là loại người hạ đẳng kém bọn họ một bậc sao? Đương nhiên không phải.Chúng ta tuy là nông dân nhưng không trộm của giết người, là người đầu đội trời chân đạp đất, làm ăn chân chính thì hà cớ gì phải bị người khác xem thường chứ? Nếu họ xem thường mình thì mình càng phải vươn lên để chứng minh cho họ thấy chúng ta cũng là người, mà còn là người tốt.Chúng ta không thể yếu đuối được."
"Nói rất đúng, nói rất đúng."
Mọi người vỗ tay nhiệt liệt, ai cũng phấn khích, không khom người cúi đầu nữa mà ưỡn ngực thẳng tắp, ngẩng cao đầu mà nhìn thiên hạ.
"Khụ khụ, tốt lắm, quýt đây, quýt đây."
"Các cô dì chú bác, tôi biết mọi người hơi nghi ngờ về số quýt của tôi."
Vương Thiết Trụ lớn tiếng nói: "Như vậy đi, mọi người nếm thử một chút nếu cảm thấy quýt ngon thì hẳn mua.Nếu mọi người cảm thấy quýt dở thì không mua cũng không sao."
Đây là cách quảng cáo đơn giản thường hay sử dụng để đẩy mạnh tiêu thụ. Tuy đơn giản nhưng hiệu quả rất tốt, đánh trúng tâm lý người mua, ăn thử không tốn tiền thì nhất định sẽ thử.
Sau đó Vương Thiết Trụ đưa cho mỗi người một múi quýt.Sau khi phát hết một vòng, ước chừng hơn mười trái, chắc cũng hơn ba mươi nghìn.Vương Thiết Trụ có chút đau lòng.Nhưng mà muốn bán hết một xe quýt này thì phải hy sinh thôi.
"Quao, quýt ngọt quá!"
"Mùi thơm nữa, trước giờ tôi chưa ăn loại quýt nào ngon như thế này."
Sau khi ăn quýt xong, ai nấy đều tấm tắc khen ngon.Khóe miệng của Vương Thiết Trụ nhếch lên, anh đã sớm đoán được phản ứng của mọi người.
"Tôi mua... quýt ngon như vầy, phải mua mấy ký về cho mấy đứa cháu ăn mới được."
Người phụ nữ lúc nảy chê quýt của Vương Thiết Trụ quá đắt, bây giờ lại muốn mua vài ký.
"Tôi cũng muốn mua, cháu gái nhà tôi cũng rất thích ăn quýt ngọt, phải mua một ít mới được."
"Ai vậy, đừng có đẩy tôi mà."
Sau khi mọi người ăn quýt xong đều vô cùng hài lòng, chen chúc dành nhau mua quýt.
"Mọi người không cần chen lấn, tất cả đều có mà, chỉ có ba mươi nghìn một ký thôi." Vương Thiết Trụ thấy thế vội vàng nhắc nhở mọi người, chỉ vì mua quýt của mình mà khiến mọi người bị thương thì anh cũng không thoát khỏi liên quan.Cân quýt, thu tiền, thối tiền, Vương Thiết Trụ vô cùng bận rộn.
Lúc này, một chiếc xe thể thao đỏ ngừng ở ven đường, sau đó một cô gái xinh xắn bước xuống xe.Tô Tiểu Tịch liếc nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Vương Thiết Trụ đang bán quýt, cô vui vẻ nở nụ cười, vội vàng đi qua bên đó.Vừa hay,Vương Thiết Trụ đã bán hết quýt, mọi người xung quanh dần dần tản ra.
Đúng lúc này anh cảm nhận được một mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng, anh ngẩng đầu lên liền thấy một cô gái cao ráo xinh đẹp đang đứng trước mặt mình.Dáng vẻ này chắc tầm khoảng hai mươi hai hai mươi ba tuổi, mắt ngọc mài ngài, ngũ quan vô cùng tinh xảo đẹp mắt. Cô mặc chiếc áo thun trắng, mái tóc dài xõa hai bên vai, mặc quần jean, hai chân thon dài, mang giày cao gót trông vô cùng gợi cảm.
Cô gái xinh đẹp như vậy, chỉ nhìn thoáng qua thôi đã khiến cho con tim người ta xao xuyến rồi.