Một phút sau…
Hơn mười tên lưu manh do Hoàng Mao dẫn đến đều nằm bẹp dí dưới đất rên rỉ.Vương Thiết Trụ ra tay rất chừng mực, có thể khiến bọn lưu manh đau đớn rên rỉ, nhưng vẫn không khiến chúng bị gãy xương.
Bây giờ Vương Thiết Trụ chỉ muốn kiếm tiền, không thích vướng vào những lùm xùm không đáng có. Nếuanh đánh bọn chúng bị thương, thì chắc chắn phải đến đồn công an, không tránh khỏi phiền phức.Đám lưu manh này được thuê tới, chuyện này chẳng liên quan gì tới chúng, chủ mưu là đám bán hoa quả ven đường kia thôi.
“Cút đi!”
Vương Thiết Trụ nhìn Hoàng Mao, lạnh lùng nói: “Sau này không được làm mấy chuyện thất đức nữa.Nếu tao còn thấy chúng mày làm như vậy thì đừng trách tao ác.”
Hoàng Mao quỳ lạy, vội vàng đưa đám anh em lủi vào trong xe rồi phóng đi.
“Ôi…”
Mấy tiểu thương bán hoa quả kinh ngạc nhìn nhau, ai cũng thấy vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương, bọn họ không thể tưởng tượng nổi sao một nông dân lại lợi hại như thế? Chưa đầy một phút đã giải quyết hết mười mấy tên lưu manh mà mình thuê, trông còn đỉnh hơn cả mấy diễn viên võ thuật trong phim điện ảnh.
Lúc Vương Thiết Trụ nhìn qua, bọn họ vô thức lùi về sau mấy bước.
“Có chuyện gì thì nói đàng hoàng, đàn ông nói chuyện chứ không động tay.”
Chu Nhị Cẩu run rẩy, không dám hống hách như trước nữa.
“Hầu hạ các người khó thật đấy.”
Vương Thiết Trụ lắc đầu nói: “Lúc trước tao muốn nói chuyện đàng hoàng thì tụi bây giở trò với tao, giờ tao muốn giở trò thì tụi bây lại muốn nói chuyện tử tế.”
“Lúc trước, lúc trước là do bọn tôi có mắt như mù.”
Giọng Chu Nhị Cẩu run rẩy, vừa nãy hắn ta tận mắt chứng kiến Vương Thiết Trụ tay không một mình hạ đo ván đám lưu manh kia, hắn ta không muốn bị ăn đòn.
“Hả, thế sao?”
Vương Thiết Trụ lạnh lùng nói: “Thế bây giờ chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng về quy tắc nghề nghiệp rồi chứ?”
“Quy tắc nghề nghiệp? Cái gì mà quy tắc nghề nghiệp? Làm gì có.”
Chu Nhị Cẩu liên tục lắc đầu nói: “Anh à, anh mua trái cây của anh thì liên quan gìđến chúng tôi đâu.”
“Thế à? Thế thì tốt quá rồi.”
Lúc này Vương Thiết Trụ mới thỏa mãn gật đầu.Đúng lúc đó có tiếng ô tô, một chiếc xe thể thao màu đỏ chạy tới.Sau đó, bánh sau trượt một đường dài đẹp mắt rồi mới dừng lại.Tô Tiểu Tịch mở cửa với vẻ mặt lo lắng sốt ruột.
“Chu Nhị Cẩu, tôi nói cho anh biết, đừng có mà làm bừa, tôi báo công an rồi.”
Tô Tiểu Tịch đi đến chỗ Vương Thiết Trụ , thấy Vương Thiết Trụ không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
“Báo công an à? Không cần phải vậy chứ?”
Vương Thiết Trụ hoang mang nói: “Tôi với Chu Nhị Cẩu làm gì có mâu thuẫn gì đâu.”
“Anh bị ngốc à? Tôi dọa bọn họ vậy thôi.”
Tô Tiểu Tịch tức đến đau lòng, véo mạnh một cái vào eo Vương Thiết Trụ .
“Úi.”
Vương Thiết Trụ xuýt xoa nói: “Cô tuổi tôm hùm à?”
“Anh đừng xen vào chuyện này, để tôi.”
Tô Tiểu Tịch dũng cảm đứng ra trước mặt Vương Thiết Trụ , nhìn về đám Chu Nhị Cẩu rồi nói: “Chu Nhị Cẩu, có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi, là tôi bảo Vương Thiết Trụ thu mua trái cây trong xã đấy.”
Thấy Tô Tiểu Tịch bé nhỏ đứng trước bảo vệ mình, Vương Thiết Trụ vô cùng cảm động, hóa ra người con gái bé nhỏ này cũng khá dũng cảm.
“Không… không có chuyện gì đâu.”
Chu Nhị Cẩu cười gượng nói: “Buổi trưa bọn tôi ăn no rửng mỡ nên ra ngoài đi dạo, không ngờ lại gặp người anh em này ở đây, mọi người cùng nghề mà nên chỉ nói chuyện mấy câu thôi.À thôi các người ở lạinóichuyện nhé, chúng tôi đi đây.”
Nói xong Chu Nhị Cẩu vội vã xoay người rời đi.Chuyện này là thếnào? Tô Tiểu Tịch khó hiểu.Lúc trước là Chu Nhị Cẩu cung cấp hoa quả loại thường cho chuỗi cửa hàng hoa quả, đây không phải lần đầu cô qua lại với hắn ta.Chu Nhị Cẩu khó chơi như thế nào cô đều biết rõ trong lòng.
“Bọn họ không làm khó anh chứ?” Tô Tiểu Tịch quay sang nhìn Vương Thiết Trụ hỏi.
“Không, chỉ đơn giản là nói chuyện tí thôi.”
Vương Thiết Trụ cười nói: “Cảm ơn cô!”
“Cảm ơn tôi cái gì?” Tô Tiểu Tịch hỏi.
“Cảm ơn vừa nãy đứng trước chắn cho tôi, không ngờ cô cũng dũng cảm như thế!” Vương Thiết Trụ thích thú nói.
“Ui trời, anh đừng nói nữa, vừa nãy tôi sợ chết khiếp, tim cứ đập thình thịch.” Tô Tiểu Tịch vỗ nhẹ ngực nói.
“Thế á? Để tôi xoa giúp cô!” Vương Thiết Trụ giơ tay lên.
“Này, anh muốn chết à!”
Mặt Tô Tiểu Tịch ửng đỏ, đập bỏ tay Vương Thiết Trụ ra nói: “Biết thế vừa nãy tôi không nên tới cứu anh!”
Anh đi theo Tô Tiểu Tịch đến trung tâm phân phối hoa quả.Bách Hóa Xanh là chuỗi cửa hàng hoa quả nằm ở thị trấn Thanh Dương, sở hữu hơn mười cơ sở, hoa quả đều được phân phối đều. Tô Tiểu Tịch rất ít khi tới mấy cửa hàng hoa quả ấy, phần lớn thời gian cô đều ở trong văn phòng trung tâm phân phối.
Sau khi dặm lại phấn trong văn phòng, Tô Tiểu Tịch nói: “Đi, tôi dẫn anh tới cơ sở lớn nhất! À, đúng rồi, anh biết lái xe không?”
“Lái xe à, không biết.”
Vương Thiết Trụ ngại ngùng lắc đầu, học lấy bằng lái mất mười mấy triệu, nhà làm gì có tiền chứ.
“Đàn ông con trai sao không biết lái xe?”
Tô Tiểu Tịch đảo mắt nhìn Vương Thiết Trụ , sau đó mở ngăn kéo trong văn phòng lấy ra một đôi giày đế bằng màu trắng, thay giày trước mặt Vương Thiết Trụ .Dù sao đi giày cao gót lái xe là một chuyện rất nguy hiểm.
Lúc trước cô đi một đôi cao gót màu bạc, sau khi cởi ra trước mặt Vương Thiết Trụ , anh có thể nhìn thấy bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo của cô.Tất giấy màu da mỏng manh, từng ngón chân thon dài, móng chân sơn một lớp sơn màu đỏ, vừa gợi cảm vừa dễ thương.
“Anh nhìn cái gì?”
Thấy Vương Thiết Trụ cứ nhìn mình chằm chằm, mặt Tô Tiểu Tịch đỏ bừng hỏi.
“À… chân của cô nhìn đẹp thật.”
Vương Thiết Trụ lắc lắc đầu cười cười nói.
“Cảm ơn!”
Mặt Tô Tiểu Tịch ửng đỏ, cô cúi thấp đầu, trong lòng nảy sinh một cảm giác lạ thường.Tuy mới gặp Vương Thiết Trụ mấy lần nhưng cô thấy anh không giống mấy người đàn ông khác. Những người khác nhìn cô bằng ánh mắt háo sắc, nhưng ánh mắt của Vương Thiết Trụ lại vô cùng trong sáng.
“Được rồi, đi thôi!”
Sau khi thay giày rồi đi xuống tầng dưới văn phòng, một chiếc xe đã dừng ở đó, gần một trăm năm mươi ký quýt mà Vương Thiết Trụ mang đến đã được công nhân cho lên xe.Bọn họ đi đến cơ sở lớn nhất nằm trên đoạn đường sầm uất nhất của thị trấn, Vương Thiết Trụ nhất thời ngây ngốc cả người.