Không biết từ lúc nào, anh đã đi tới vườn cây ăn quả.Ở thôn Thanh Sơn, người dân chủ yếu là trồng cây ăn quả, mà nhà Vương Thiết Trụ ở đây thì trồng nhiều quýt và táo. Vì thế trên cánh đồng này, chỉ toàn là cây quýt.
Quả quýt chia làm hai loại là chín sớm và chín muộn, mà loại quýt nhà Vương Thiết Trụ trồng là loại chín sớm. Nhưng mặc dù gọi là chín sớm thì cũng phải tới cuối tháng chín, đầu tháng mười quýt mới chín. Còn hiện tại chỉ mới tháng tám nên quýt vẫn còn nhỏ và xanh.
Quan sát mấy quả quýt nhỏ đó, Vương Thiết Trụ thở dài, thời điểm này không phải là mùa quýt chín. Nếu bây giờ đem quýt đi bán thì giá sẽ rất cao.Nghĩ tới đây, Vương Thiết Trụ hơi dao động. Anh nhớ tới những lời mà tổ tiên truyền lại, hình như có một phương pháp có thể đẩy nhanh quá trình sinh trưởng của thực vật.
Phương pháp y học này được ghi chép lại và truyền cho thế hệ sau.Dùng để thúc đẩy thảo dược sinh trưởng nhanh hơn.Không biết liệu có thể đem áp dụng cho cây ăn quả không nữa.Vương Thiết Trụ cảm thấy mình có thể thử dùng xem.
Thuật thảo dược là bí truyền của tổ tiên, ghi chép lại một loại phương pháp có thể đẩy nhanh tốc độ sinh trưởng của thực vật.Chuyển linh khí đã được tạo bởi thuật thảo dược thành nước, để nước đó trở thành nước thần rồi sau đó dùng nước thần tưới cho cây. Ngay lập tức có thể thúc đẩy quá trình sản xuất của thực vật.
Đã quyết là làm, sau khi nhớ kỹ, Vương Thiết Trụ lấy một cái thau nhựa đã hỏng rồi ra bờ sông múc nửa thau nước. Ngón giữa cắm vào trong nước, bắt đầu vận chuyển thuật thảo dược, trong quá trình tạo thuật, linh khí dần dần có biến động, từ ngón tay anh lan ra.
Linh khí lan ra có màu xanh lục. Thuật thảo dược không ngừng vận chuyển, nước sông nằm trong thau nhựa dần chuyển sang màu xanh lục trong suốt. Thẳng đến khi Vương Thiết Trụ cảm giác được linh khí trong cơ thể lại sắp tiêu hao hết thì lúc này mới thu tay lại.
Lau mồ hôi trên trán, Vương Thiết Trụ thở dài. Khốn kiếp, tu vi của anh quá yếu, mới vận chuyển hơi lâu một chút thì linh khí trong cơ thể của anh đã cạn kiệt gần hết.Nhìn nửa thau nước chứa chất lỏng màu xanh lục trong suốt, Vương Thiết Trụ thầm nhủ: “Hy vọng sẽ không khiến mình thất vọng.”
Tưới thử nước vào một gốc quýt, Vương Thiết Trụ cõng giỏ thuốc trên lưng đi về nhà.Khi anh về đến nhà, người cha Vương Đại Tráng đã tỉnh lại. Mặc dù cơ thể vẫn suy yếu nhưng đã đỡ hơn nhiều so với lúc trước.
Đút cho cha một chén thuốc, sau khi uống xong thì trời cũng vừa tối, anh bèn đỡ ông xuống giường.Cơm tối nấu đơn giản, cũng có thể nói là đơn sơ. Bàn ăn chỉ có bát cháo, bánh ngũ cốc ăn với dưa muối.
Hôm nay là một ngày tốt, không chỉ Vương Thiết Trụ khôi phục bình thường mà bệnh của Vương Đại Tráng cũng đã chữa khỏi. Vốn dĩ nên ăn mừng nhưng nhà thật sự quá nghèo.Vương Đại Tráng bị chấn thương một năm nay, nhà không chỉ xài hết tiền tiết kiệm trong nhà.Thậm chí còn phải vay tiền của dân trong thôn để mua thuốc, đừng nói đến việc có đồ ăn ngon.
“Thiết Trụ , ăn thêm đi, chờ cha con khỏe lên thì có thể đi kiếm tiền được rồi.”
Lý Tiểu Bình cắn bờ môi khô nứt nói.
Nghe vậy, trong lòng Vương Thiết Trụ hơi rầu rĩ nhưng sau đó vừa cười vừa nói:” Cha mẹ, bây giờ con hồi phục bình thường rồi, xương cốt của cha vẫn còn yếu nên phải điều dưỡng thật tốt.Sau này hãy nghĩ đến kiếm tiền, còn con thì đã khỏe rồi.”
Sau khi ăn cơm xong, cả nhà trò chuyện rất lâu. Một năm qua, trong nhà xảy ra quá nhiều biến cố, có rất nhiều lời muốn nói. Đến khi Vương Đại Tráng cảm thấy hơi mệt mỏi thì lúc này mới dừng lại, Vương Thiết Trụ đi vào sân sau tắm rửa bằng nước lạnh rồi mới đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, phía đông chân trời lóe sáng dần, Vương Thiết Trụ rời giường sớm, đi vào trong sân.Lúc này, mặt trời đã ló dạng giữa đường chân trời, áng mây đỏ tía mà người bình thường không nhìn thấy được đang cuồn cuộn dưới chân trời.
Tử Khí Đông Lai!
Mặt quay về hướng đông, Vương Thiết Trụ bắt đầu luyện môn pháp tu luyện do tổ tiên truyền lại, là thuật Tử Khí Đông Lai!Thuật Tử Khí Đông Lai thích hợp luyện buổi sáng, Tử Khí Đông Lai có thể mang lại hiệu quả rất lớn cho việc gia tăng công lực.
Hơn một canh giờ sau, mặt trời càng lên cao,Vương Thiết Trụ dừng tu luyện.Sau đó anh kinh ngạc phát hiện ra linh khí không những tiêu hao hôm qua đã bổ sung đầy đủ, mà tại đan điền còn có thêm một ít linh khí.
Quả nhiên, tu luyện đã có hiệu quả.Vậy nên anh phải kiên trì không ngừng tu luyện mới được, nếu không một chút linh khí trong đan điền sẽ tiêu hao nhanh chóng.Sau khi tu luyện xong, anh không nghỉ ngơi mà đi thẳng về nhà rồi vội vàng chạy đến vườn quýt nhà mình.
Lúc tới vườn quýt, Vương Thiết Trụ trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn mọi thứ trước mắt!Mới hôm qua, anh đổ nước thánh vào cây quýt kia thì đến hiện tại, xen lẫn trong đám lá xanh kia là từng lớp vàng cam như ẩn như hiện.
Quýt đã chín!
Không chỉ chín bình thường mà trái quýt còn khá lớn, một nhánh cây cong xuống vì đầy quả trĩu nặng, có cành còn rũ xuống tới mặt đất.Vương Thiết Trụ hái một trái đặt trong tay, thế nhưng một bàn tay lại nắm không hết, ước lượng chắc nặng thêm khoảng ba phần.
Đây chỉ là một trái quýt mà thôi, có chừng mấy ngàn quả như vậy, thử tính toán một chút thì phải tầm hơn một trăm ký, gần hai trăm ký.
Vương Thiết Trụ hô hấp dồn dập, phát tài rồi, phát tài thật rồi.Mặc dù hiện tại trên thị trường cũng có bán quýt, nhưng tất cả đều là trồng trong lều lớn hoặc là ướp lạnh. Xét về hương vị thì không thể nào so với quýt sinh trưởng tự nhiên được.
Vậy chỉ cần anh chở quýt ra là có thể bán được với giá khá hời.Anh suy nghĩ một lúc, quyết định bán toàn bộ quýt trong nhà rồi sau đó lên huyện mở một tiệm trái cây.Anh có kinh nghiệm tổ tiên truyền lại, còn có thuật chế dược.Như vậy thì tiệm trái cây còn sợ không nổi danh sao?
Đến lúc đó, tại huyện thành mở các chi nhánh rồi lại thành lập công ty, xong thì mở chi nhánh đến những thành thị khác. Anh tin tưởng mình nhất định có thể kiếm được nhiều tiền, nhất định có thể kiếm được đủ tiền để mua nhân sâm lâu năm. Trong tương lai cũng nhất định có thể tìm Dương Phi báo thù rửa hận!
Càng nghĩ càng kích động, vẻ mặt Vương Thiết Trụ vô cùng hớn hở.Nhưng khi tỉnh táo lại, anh mới nghĩ đến loại quýt này là dùng nước thánh để tưới, trong vòng một đêm đã chín rồi, không biết mùi vị thế nào?
Ngay lập tức anh lột vỏ quýt đang cầm trên tay ra, cho một múi vào miệng. Vị quýt vừa ngọt lại nhiều nước, ăn rất ngon, còn ngon hơn so với quýt trồng bình thường!Vương Thiết Trụ hớn hở, như vậy thì quá tốt rồi.Vương Thiết Trụ nhanh chóng chạy về nhà, cầm sọt đi hái quýt.
“Thiết Trụ , làm gì mà vội vàng thế con?”
Nhìn thấy Vương Thiết Trụ vội vàng chạy về, Lý Tiểu Bình cười hỏi.
“Mẹ, nhà chúng ta trồng quýt, quýt chín rồi nên giờ con cầm sọt đi hái.”
Vương Thiết Trụ lớn tiếng nói.
“Cái gì? Quýt chín rồi?”
Lý Tiểu Bình sững sờ, sau đó lắc đầu nói: “Thiết Trụ , con nói mê sảng gì vậy? Phải ít nhất một tháng nữa thì quýt mới chín mà.”.
“Mẹ, con không có lừa mẹ đâu.Mẹ mau nhìn này!”
Vương Thiết Trụ biết Lý Tiểu Bình sẽ không tin nên anh đã hái quả quýt kia xuống đưa tới trước mặt Lý Tiểu Bình.Nhìn quả quýt trên tay Vương Thiết Trụ còn lớn hơn nắm tay người trưởng thành, Lý Tiểu Bình la lên, nói: “Thiết Trụ , đây là quýt vườn nhà mình à?”
“Tất nhiên rồi! Mẹ, con lừa mẹ làm gì?”
Vương Thiết Trụ nói: “Mẹ, con không nói chuyện với mẹ nữa. Con phải đi hái quýt đây.”
“Con chờ xíu, mẹ cũng đi nữa.”
Lý Tiểu Bình đứng trước cổng, hét lớn cho Vương Đại Tráng nằm trên giường nghe: “Cha nó, ông nằm nghỉ ngơi đi nhé. Tôi với Thiết Trụ đi hái quýt.”
Đi vào vườn quýt, nhìn thấy mấy quả quýt đã chín, Lý Tiểu Bình trợn mắt há mồm.Trồng quýt nhiều năm như vậy, bà chưa từng thấy qua chuyện nào kỳ lạ như vậy đâu.Quýt chín sớm hơn một tháng.Lạ thay, chỉ có quýt trên gốc cây này chín, những quả quýt cây khác đều rất bình thường.Thật sự là kìlạ.
Lý Tiểu Bình lắc đầu, cảm thấy không thể tin nổi.
“Ai da, mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều như vậy.”
Vương Thiết Trụ vừa hái quýt vừa nói: “Mặc kệ có gì xảy ra, quýt chín thì chúng ta hái xuống rồi mang đi bán. Thừa dịp quýt còn chưa được bán nhiều ở thị trường, có thể bán được giá cao.”
“Ừ, Thiết Trụ , con nói đúng.”
Lý Tiểu Bình nhẹ gật đầu, sau đó cùng Vương Thiết Trụ vui vẻ hái quýt.
Tất cả quýt đều được hái xuống, tổng cộng có năm cái sọt, trung bình một sọt nặng hơn hai mươi lăm ký, tính toán ra thì tầm hơn một trăm ký.Đặt năm sọt quýt lên xe chở, Vương Thiết Trụ đẩy xe chở, còn Lý Tiểu Bình thì đứng bên cạnh giữ cho đến khi về nhà.
Quýt chín?
Khi thấy hai mẹ con đẩy một xe quýt về, Vương Đại Tráng cũng trợn mắt há mồm.
“Mẹ, buổi chiều con sẽ kéo quýt lên huyện bán.Mẹ ở nhà chăm sóc chanhé.”
Vương Thiết Trụ lột một quả, đưa cho cha Vương Đại Tráng rồi nói.
“Đừng vội.”
Lý Tiểu Bình khoát tay áo, nói: “Buổi sáng Đình Đình đã lên huyện rồi, phải đến chiều con bé mới về. Chúng ta mượn máy kéo nhà con bé một lúc, rồi hôm khác sẽ đi lên huyện bán quýt. Đường núi bên kia không được bằng phẳng, nếu đi xe sẽ rất mệt.”
Chung Đình ở sát vách nhà bọn họ là một cô gái trẻ, là đứa trẻ đáng thương. Lúc cô lên cấp ba thì cha mẹ cô ăn nhầm nấm độc, rời khỏi nhân thế và để lại bà lão đang bị bệnh nặng khắp người. Vì thế, Chung Đình phải bỏ học, gánh vác gia đình, phụng dưỡng bà nội đang bệnh nặng. Mãi đến năm ngoái thì bà lão qua đời, cả nhà chỉ còn lại mình cô.
“Vậy cũng được.”
Vương Thiết Trụ nhẹ gật đầu, nhớ tới lúc còn bé Chung Đình hay đi theo phía sau mình như con sên, khóe miệng lập tức cong lên một nụ cười thản nhiên.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến ban đêm sau khi ăn cơm tối xong.Vương Thiết Trụ nhìn thấy có ánh đèn lóe lên trong căn nhà sát vách. Biết Chung Đình trở về nên anh đi sang gõ cửa nhà cô.
Lúc này, trong sân rộng sát vách có một cái bể nước cao đến thắt lưng, bên trong chứa nước hết nửa bể. Nếu như chiếc bể này để phơi ngoài nắng một ngày rồi thêm chút nước lạnh, rất thích hợp để tắm.
Điện thế ở thôn Thanh Sơnvẫn luôn không ổn định, thường xuyên đứt cầu dao điện. Với công suất điện thấp như vậy thì chỉ có thể duy trì đèn điện, chứ đừng nói tới máy nước nóng.Cho dù nhà ai chỉ dùng ấm để đun nước tắm, thì gần như đều muốn đứt cả cầu dao điện. Cả mùa hè, thôn dân đều tắm rửa như thế.
Trước bể nước, một dáng người yểu điệu thục nữ chuẩn bị bước vào tắm. Đúng lúc đó, tiếng đập cửa ngay lập tức vang lên.