Vương Thiết Trụ đứng trước giường, sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn. Tiếp đó, anh đặt bàn tay phải lên trên đầu của cha, linh khí bắt đầu truyền từ lòng bàn tay vào, dần dần làm tan đi khối u trong não của cha. Một lúcsau, vòm trán và cả trên mũi của ông đều rịn ra những giọt mồ hôi mịn, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Anh vừa mới được truyền thụ, vốn dĩ linh khí trong người cũng chẳng mạnh mẽ gì lắm, thực lực vẫn còn rất hạn hẹp. Thế nên hiện tại trông anh vô cùng nhọc sức.Nhưng vì để chữa bệnh cho cha, anh không màng bất cứ giá nào.Tầm khoảng mười phút sau, Vương Thiết Trụ thu hồi tay lại.
Lúc này, vòm trán anh đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt cũng hơi tái nhợt đi. Đây là dấu hiệu của việc cơ thể gắng gượng quá sức, mệt đến lả người.
"Mẹ, con đã trừ khử khối u trong não của cha rồi, chắc là khoảng một tiếng sau cha sẽ tỉnh lại được thôi.Con về phòng nghỉ ngơi một lát."
Tuy rằng hiện tại anh đã mệt đến cùng cực, nhưng cả người lại vô cùng phấn khích. Năng lực mà tổ tiên truyền thụ lại chắc chắn sẽ làm thay đổi cuộc đời anh.Về đến phòng của mình, Vương Thiết Trụ nằm lên trên giường, nghĩ về những việc đã xảy ra với chính mình.Anh chợt có cảm giác bừng tỉnh giống như cách xa cả mấy thế kỷ. Có một vài kí ức cũng dần dần tái hiện lại trong đầu.
Bốn năm trước, anh mười tám tuổi, thi đậu vào khoa y của trường đại học Đông Thủy, là cậu sinh viên đại học đầu tiên của thôn Thanh Sơn.Đại học năm thứ ba, anh hai mươi mốt tuổi, thời thanh xuân tuổi trẻ giống như đa số những bạn sinh viên khác, anh cũng bắt đầu yêu đương.Bạn gái của anh, Nguyễn Thúy Phượng lại chính là hoa khôi của đại học Đông Thủy.Gia cảnh khốn khó đã tạo nên tính cách chính chắn từ sớm của anh. Trong lúc những bạn nam khác vẫn còn đang mê muội chơi bời trong thế giới game, anh đã bắt đầu lập nghiệp. Anh mở một cửa hàng đồ lưu niệm ở trước cổng trường, buôn bán cũng rất khá.
Còn cô bạn gái Nguyễn Thúy Phượng của anh, sở dĩ cô ấy bằng lòng quen với anh là bởi vì anh tự lập, tự vươn lên, có chí tiến thủ.Mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.Nhưng vào một buổi tối nọ, anh nhận được tin nhắn của bạn gái nói rằng cô ấy đang ăn mừng với bạn cùng phòng thì bị người ta bỏ thuốc ở quán karaoke. Khi anh chạy nhanh tới quán, nhìn thấy Nguyễn Thúy Phượng đang ý thức mơ hồ. Một người đàn ông đã cởi váy của cô ấy ra, đang chuẩn bị làm càn.
Lúc đó anh tức điên lên, cầm lấy chai rượu thủy tinh ở trên bàn rồi lao thẳng tới.Xong chuyện, anh mới biết được người đàn ông mà anh đập cho vỡ đầu chảy máu, chính là con trai của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Dương Thiên của thành phố Quảng Ngãi.Anh ta tên là Dương Phi, một cậu ấm ngang ngạnh phóng túng.
Không lâu sau, anh phải gánh chịu sự phục thù điên cuồng của Dương Phi. Tiệm đồ lưu niệm của anh bị đập phá, cô bạn gái Nguyễn Thúy Phượng cũng đã bị Dương Phi chà đạp, tin tức vang dội khắp cả trường. Cuối cùng, Nguyễn Thúy Phượng không chịu nổi áp lực dư luận, cô ấy rời khỏi trường đại học Đông Thủy, từ đó bặt vô âm tín.
Sau cùng, anh cũng rơi vào tay của Dương Phi. Cả đời này anh không bao giờ quên được, tứ chi của anh bị một vệ sĩ cột chặt, Dương Phi dùng chân đạp vào đầu anh, anh ta vênh váo hống hách nói với anh những lời đó.
"Vương Thiết Trụ , mày chẳng qua chỉ là một thằng nông dân rách nát, mày lấy gì mà đòi đấu với tao? Ở khắp thành phố Quảng Ngãi này, chỉ cần Dương Phi tao quơ nhẹ ngón tay là đã có thể bóp chết mày rồi!"
"Một thằng nông dân rách nát như mày, dựa vào đâu mà có được Nguyễn Thúy Phượng? Con đĩ thối tha đó đúng là mù mắt, không ngờ lại đi thích cái thằng quê mùa như mày! Không ngờ lại coi thường Dương Phi tao đây! Kết quả thì sao? Chẳng phải là vẫn bị tao chơi rồi đấy à? Hừ... thằng khố rách áo ôm, mày làthứ vô dụng. Không ngờ... con đĩ kia vẫn còn trinh! Đừng có thấy thường ngày cô ta thủ tiết như thế, sau khi bị lột sạch rồi vứt lên giường thì quả thật là lẳng lơ đến không tưởng."
"Sao? Tức giận à? Cho dù mày vó tức giận thì làm được tích sự gì? Ôi trời, má nó, mày còn dám liếc tao à? Đi chết đi!"
Cảnh tượng sau cùng ngưng đọng lại vào một cây gậy bóng chày, đập vào đầu của anh.Đây là nguyên nhân khiến anh đần độn hết một năm trời.Tuy nhiên, điều khiến anh càng khó ngờ hơn chính là Dương Phi cũng đã đánh cả người cha giúp anh đòi lại công bằng.Ánh mắt của Vương Thiết Trụ dần trở nên lạnh lẽo, toàn thân cũng tỏa ra một hơi thở nguy hiểm.
Vì bản thân, vì cha, cũng vì Nguyễn Thúy Phượng, anh nhất định sẽ báo thù! Phải khiến cho Dương Phi trả giá đắt.Nghĩ đến Nguyễn Thúy Phượng, tim anh liền đau nhói vô cùng, không biết hiện giờ cô ấy thế nào rồi? Đang ở nơi đâu?
Nhìn xuống điện thoại, một dãy số vô cùng thân quen, quen thuộc đến nỗi anh có thể thuộc làu làu, ngón tay Vương Thiết Trụ run rẩy ấn xuống.Tuy nhiên, trong điện thoại lại nhanh chóng truyền đến giọng nói của tổng đài, báo hiệu số thuê bao không tồn tại.Vương Thiết Trụ hơi hoang mang. Tuy nhiên, anh lại cảm thấy có một tia giải thoát.
Trước kia, đã xảy ra nhiều chuyện như thế, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại. Quên mất nhau trong cõi đời này, đối với cả hai mà nói, không chừng đó mới kết cục tốt đẹp nhất.Có thể bây giờ cô ấy đã có một cuộc sống hoàn toàn mới, anh không nên đi làm phiền cô ấy, không nên khơi dậy lại những hồi ức đau khổ mà cô ấy đã từng trải qua.
Nghĩ đến đây, Vương Thiết Trụ hít thở sâu một hơi.Hãy cứ để cho người con gái anh từng yêu say đắm ấy chôn vùi sâu vào tận đáy lòng đi.Sau khi nghỉ ngơi được nửa tiếng, Vương Thiết Trụ đã hồi phục kha khá thì đi ra khỏi phòng. Anh phải lên núi hái thuốc mới được.
Tuy rằng khối u tích tụ trong não của cha đã bị trừ khử nhưng khối u chèn ép dây thần kinh trong khoảng thời gian dài, đã tạo nên sự tổn thương không nhỏ đối với thần kinh. Nếu muốn khôi phục hoàn toàn, cần phải điều trị bằng một vài loại thuốc đông y.Đặc biệt trong đó có một loại thuốc chính vô cùng quan trọng, đó chính là... nhân sâm có ít nhất năm mươi năm tuổi đời!
Mà nhân sâm có tuổi đời tầm đó dường như chỉ có thể nhìn thấy mà không thể sở hữu được, giá cả trên thị trường quá mức đắt đỏ.Cho nên muốn chữa khỏi hoàn toàn cho cha, anh cần phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền mới được.
Chuyện kiếm tiền cứ từ từ mà nghĩ, việc anh cần phải làm bây giờ là đi lên núi hái thuốc, bồi dưỡng sức khỏe cho cha. Tuy rằng hiện giờ không có nhân sâm lâu năm, nhưng vẫn có thể nấu một vài thang thuốc khác để bồi bổ, điều trị sức khỏe dần dần.
"Mẹ, mẹ ở nhà chăm sóc cho cha nhé. Con đi lên núi hái thuốc, sắc vài thang thuốc cho cha bồi bổ cơ thể."
Vương Thiết Trụ nói xong thì đi ra sau vườn, tìm một cái sọt mang lên trên lưng, cầm xẻng chặt thuốc và những công cụ dao kéo khác. Anh rời khỏi nhà, đi thẳng lên núi Đại Thành.
Phía sau lưng thôn Thanh Sơngắn liền với núi Đại Thành, thôn nằm ngay dưới chân núi. Từ giữa lòng thôn đi xuyên qua phía bắc để ra khỏi thôn, vượt qua một con sông nhỏ.Sau đó lại vượt qua một cánh đồng ruộng và rừng cây ăn quả là có thể đến được chân núi Đại Thành.
Trước đây anh chẳng hề cảm thấy gì, nhưng bây giờ sau khi được tổ tiên truyền thụ năng lực thì đối với anh mà nói, núi Đại Thành không khác gì một kho thảo dược tự nhiên khổng lồ chưa từng được khai thác. Có rất nhiều thảo dược đã bị tuyệt chủng ở những nơi khác, nhưng lại có thể được tìm thấy trên núi Đại Thành này.
Trên núi, Vương Thiết Trụ đeo một chiếc giỏ trúc, đi thong dong như giẫm trên đất bằng.Bạch chỉ, trạch lan, đương quy, quýt thảo, huệ tây!Không lâu sau, Vương Thiết Trụ đã nhanh chóng tìm thấy thảo dược để điều chế thuốc cho cha.
Tuy nói rằng khối u trong đầu của cha anh là Vương Đại Tráng đã bị trừ khử, nhưng vẫn cần phải uống thuốc Đông Y để lưu thông mạch máu.Mà những loại thuốc này đều có công hiệu giúp lưu thông mạch máu cực mạnh.
Vả lại, bạch chỉ và trạch lan còn chứa đựng cả công hiệu làm tan máu bầm, bổ máu, có lợi cho việc bổ xung khí huyết.Hơn nữa, những loại thảo dược này đều mọc tự nhiên, công hiệu tốt hơn nhiều so với thảo dược được trồng bởi con người.Không lâu sau, anh đã hái hết tất cả thảo dược cần thiết rồi đi xuống núi.
Anh vừa đi vừa nghĩ ngợi, mình phải làm gì để kiếm tiền đây?