"Giả bộ, ông còn tiếp tục giả bộ à, để tôi xem ông có thể giả bộ tới khi nào?"
Vương Thiết Trụ cười lạnh một tiếng, nói: "Ông chẳng hiểu cái quái gì về đông y cả, thật ra vừa nảy tôi nói mát xa ba huyệt túc lâm khấp, tam âm cước, trung cự, đó đều những huyệt đạo để chữa trị bệnh kinh nguyệt không đều, các huyệt vị có thể điều trị bệnh thật sự là khí hải, trung vô và ba huyệt có mạch.”
Vương Thiết Trụ cũng biết Chu Hàn đang thử mình, cho nên vừa rồi anh mới cố ý nói sai.Đúng như dự đoán, Chu Hàn quả nhiên quá vô liêm sỉ.
"Cậu..." Sắc mặt Chu Hàn biến đổi, ông ta không ngờ lại bị Vương Thiết Trụ vạch trần dễ dàng như vậy. Việc đã đến nước này, ông ta cũng không tiếp tục giả bộ nữa, mặt lạnh lùng trầm giọng nói: "Làm sao? Hôm nay cậu muốn tới phá nơi này sao?"
"Ông có thể như vậy cho là như vậy!”
Vương Thiết Trụ lạnh lùng nói: "Hôm nay tôi nhất định phải đòi lại công bằng cho Chung Đình.”
"Đòi lại công bằng?Cậu muốn đòi công bằng như thế nào?”
Chu Hàn cười ha hả nói: "Phòng khám bệnh không có camera, cậu nói ngày hôm qua tôi sàm sỡ cô ta, tôi sàm sỡ chưa? Cậu có chứng cứ sao?Bây giờ là xã hội pháp chế, việc gì cũng phải có chứng cứ.Tụi mày mau cút khỏi đây cho tao, nếu không đừng trách ông đây gọi điện báo công an, nói các người cố ý gây chuyện.”
"Ông muốn chứng cứ đúng không?"
Vương Thiết Trụ vừa cười vừa lấy điện thoại di động ra nói: "Di động của tôi có chức năng ghi âm, những lời ông vừa nói đều được ghi lại, không biết cái này có tính là chứng cứ không nhỉ?"
"Mày... thằng chó hèn hạ!"Mặt Chu Hàn biến sắc, nhanh chóng thay đổi thái độ.
"Đối phó với loại người vô liêm sỉ thì phải dùng một ít thủ đoạn cao tay mới được.” Vương Thiết Trụ hừ lạnh một tiếng, sải hai bước đến gần Chu Hàn, giáng cho ông ta một cái tát.Một âm thanh hết sức thanh thúy vang lên, Chu Hàn kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể xoay tại chỗ một vòng rồi ngồi bệt xuống đất.
Mặc dù Chu Hàn có ý đồ xấu, nhưng cũng may chưa làm ra loại chuyện trái với luân thường đạo lý, đánh ông ta một trận là cách trả thù tốt nhất.Ngay lúc Vương Thiết Trụ chuẩn bị xông lên cho ông ta thêm hai bạt tai, thì một âm thanh kinh hoàng vang lên.
"Cứu mạng... cứu mạng với!"
Nghe được tiếng kêu, Vương Thiết Trụ đưa mắt nhìn sang khu vực truyền nước, thấy một người lớn tuổi đang bế một đứa nhỏ sắc mặt tím bầm, cơ thể liên tục co giật, miệng sùi bọt mép. Vương Thiết Trụ hoảng hốt vội vàng chạy sang bên đó, Chu Hàn cũng chạy theo tới.
"Bác sĩ, nhanh, mau mau cứu cháu tôi với."
Ông lão níu lấy cánh tay Chu Hàn, khuôn mặt đầy lo lắng.
"Việc này..."
Chu Hàn hơi xấu hổ, ngây ngô đứng như trời trồng, ông ta chưa từng gặp phải tình huống này. Trong lúc Chu Hàn vẫn còn ngẩn người, Vương Thiết Trụ đã ngồi xổm xuống, nhanh chóng rút kim tiêm trên tay đứa bé ra.
"Cậu làm cái gì vậy?" Chu Hàn giận dữ khi thấy Vương Thiết Trụ rút kim tiêm ra.
"Là một bác sĩ, ông không có một chút kiến thức thông thường nào sao? Truyền dịch có vấn đề thì trước tiên phải ngừng truyền để theo dõi.” Vương Thiết Trụ vừa nói vừa cầm chai thuốc nước đưa lên mũi ngửi thử. Đột nhiên anh giận dữ, nghiêng đầu hét lên: “Ông làm cái quái gì thế? Ông dám dùng thuốc giả sao?”
"Làm sao có thể?Tên kia đã nói sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng mà.” Chu Hàn nói theo bản năng, sau đó liền nhận ra mình đã lỡ miệng.
"Được lắm, ông dùng thuốc giả hại cháu tôi." Ông lão giận dữ, đưa tay cào cấu Chu Hàn. Chu Hàn cũng tự biết đuối lý, hơn nữa ông ta cũng không dám động tay động chân với ông lão, thế nên trên mặt nhanh chóng xuất hiện mấy vết xước.
"Dừng tay, mau dừng tay, mau gọi xe cứu thương đi." Chu Hàn vừa ngăn cản ông lão, vừa lớn tiếng nói. Những lời này đã có tác dụng, ông lão vội vàng dừng tay chạy xem cháu trai mình.
Lúc này đứa trẻ đã rơi vào hôn mê sâu, sắc mặt tái xanh, hơi thở cũng như có như không.
"Đứa trẻ phải được cấp cứu.”
Vương Thiết Trụ bất ngờ đứng dậy và ôm đứa trẻ vào trong lòng.
"Cậu... làm gì vậy?” Ông lão kinh hãi, muốn đứng lên cướp lấy đứa trẻ trong tay Vương Thiết Trụ .
"Tôi cũng là bác sĩ."
Vương Thiết Trụ hét lớn một tiếng, khẩn trương nói: "Bây giờ đứa nhỏ phải cấp cứu ngay, có gọi xe cứu thương tới cũng không kịp. Bây giờ tôi sẽ tiến hành cấp cứu, tôi sẽ cứu đứa trẻ tỉnh trước, không ai được tiến vào phòng."Nói xong, Vương Thiết Trụ ôm đứa trẻ chạy vào phòng khám.
Trong phòng bệnh, có một cái giường nhỏ, anh đặt đứa trẻ lên giường, sau đó bắt đầu thực hiện cấp cứu.Một lượng lớn thuốc giả đã được truyền vào máu đứa trẻ, vốn đã gây ra phản ứng rất xấu.Chỉ có một cách duy nhất để cứu đứa trẻ, đó là sử dụng năng lượng tâm linh để xâm nhập vào cơ thể và đẩy chất độc ra khỏi cơ thể.Khi Vương Thiết Trụ đang giải cứu đứa trẻ, ở bên ngoài…
"Tôi nói cho mấy người nghe, đứa trẻ kia bây giờ rất nguy hiểm, nếu như bị cậu ta giết chết thì cũng không liên quan gì đến tôi.”
Chu Hàn nghĩ tới mình trước tiên, ông ta đẩy hết trách nhiệm lên người Vương Thiết Trụ . Ông nội đứa bé vô cùng tức giận, bỗng vọt tới đấm Chu Hàn một đấm, giận dữ hét lên: "Im miệng, đồ lang băm, đã cho cháu tôi dùng thuốc giả, bây giờ còn dám láo toét."
"Aa..." Chu Hàn đau đớn, máu chảy đầy xuống mặt.
Thời gian đang chậm rãi trôi qua, trong đại sảnh, mọi người ai cũng lòng như lửa đốt.Lúc này, có tiếng bước chân vội vã truyền tới, một người đàn ông mặc âu phục chạy vào phòng khám.
"Ba, mẹ, Đậu Đậu thế nào?Đậu Đậu sao rồi?"Người đàn ông trung niên vọt tới trước mặt hai vợ chồng già, lo lắng hỏi.
"Đang cấp cứu bên trong."Ông lão chỉ vào trong phòng nói.
"Cấp cứu?"
Người đàn ông giận dữ: "Phòng khám này dùng thuốc giả, còn dám để cho bọn họ cấp cứu?" Vừa nói anh ta vừa chạy vào trong phòng.
"Đợi một chút.”
Ông lão vội vàng ngăn con trai mình lại nói: “Cậu kia không phải là bác sĩ của phòng khám này."
"Ai biết anh ta có phải bác sĩ hay không, nếu có chuyện gì xảy ra..."
Chu Hàn khó khăn lắm mới khiến máu mũi ngừng chảy, trước tiên vẫn muốn đẩy trách nhiệm. Nhưng lời còn chưa nói hết, một cú đấm nữa lại đập vào mặt.Ông ta kêu rên đau đớn, té xuống đất lần nữa. Lần này là quả đấm của người đàn ông kia, lực còn mạnh hơn ông lão lúc nảy.
"Oa oa!"
Ngay lúc này, tiếng khóc của đứa bétừ trong phòng truyền ra.Đối với ông bà nội của đứa trẻ, tiếng khóc này của cháu mình chính là nốt nhạc đẹp nhất của trời đất.Cửa phòng được mở ra, Vương Thiết Trụ mệt mỏi ôm đứa trẻ đi ra.
"Đậu Đậu, Đậu Đậu, con không sao rồi, không sao rồi." Thấy cháu trai đã tỉnh lại rồi, bà nội ôm lấy đứa bé. Vương Thiết Trụ thở phào nhẹ nhõm.Vì cứu đứa trẻ, linh khí trong cơ thể anh đã tiêu hao rất nhiều, cả người cũng sắp mệt lả.
Khi thấy Chu Hàn đứng một bên, cơn giận lại dâng lên, anh xông tới giáng cho ông ta một đấm. Chu Hàn vừa đứng lên lại bị đấm ngã xuống đất.Bác sĩ vốn là một nghề chăm sóc sức khỏe cho người khác, vậy mà Chu Hàn lại dùng thuốc giả để hại người. Ông ta chính là nỗi nhục của nghề y. Sau khi đấm Chu Hàn một cú, lúc này lửa giận trong lòng Vương Thiết Trụ mới hơi lắng xuống một ít.
"Cám ơn, thật sự cảm ơn cậu.”
Lúc này, bố Đậu Đậu đi tới trước mặt Vương Thiết Trụ , nắm tay anh liên tục nói cảm ơn.
"Không có gì đâu.” Vương Thiết Trụ khoát tay một cái, nói: "Đây là lương tâm của bác sĩ.Nếu gặp phải loại chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Nói đến đây, Vương Thiết Trụ nhìn Chu Hàn, trầm giọng nói: "Sự việc này, anh hãy báo công an, nếu không sẽ còn có nhiều người bị ông ta hại chết."
"Chắc chắn như vậy." Người đàn ông nói: "Tôi làm ở cục giám định dược liệu, phòng khám bệnh này dám dùng thuốc giả hại người, chờ đóng cửa đi."
Vương Thiết Trụ gật đầu. Chung Đình bị Chu Hàn sàm sỡ, anh vừa đánh cho ông ta một trận.Bây giờ có thể khiến cho phòng khám này đóng cửa, thậm chí Chu Hàn còn có khả năng phải ngồi tù. Dĩ nhiên anh cảm thấy hả hê trong lòng hơn so với việc chỉ dạy cho ông ta một bài học.
Sau đó, Vương Thiết Trụ cùng Chung Đình rời khỏi phòng khám, lên xe kéo đi về nhà.