Cũng may Thẩm Tùng An cũng không có nói cái gì, "Cái nhìn chăm chú tử vong" cũng thu về, làm cậu ta âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tâm thấp thỏm cũng hơi yên ổn.
Vì tránh phiền toái không cần thiết, Thẩm Tùng An chọn quán có vốn riêng của mình, Chiêm Ngọc cùng Lâm Duệ Hàm đến trước đã đỗ xe xong, ở cửa chờ bọn họ.
Thẩm Tùng An tới, cùng nhau vào quán ăn.
Quán ăn có hội viên, Thẩm Tùng An hiển nhiên là VIP cao cấp, mới vừa vào liền có người thông báo giám đốc.
Giám đốc cung kính kêu Thẩm Tùng An một tiếng "Thẩm tiên sinh", lại hướng Chiêm Ngọc cùng Lâm Duệ Hàm chào hỏi, sau đó một đường đưa họ đến một phòng tên là "Tơ bông".
Phòng mang phong cách Trung Quốc bày biện cổ kính đầy ý nhị, bình phong, trang sức hoa văn, vật trang trí cái gì cần đều có. Trong phòng châm huân hương nhàn nhạt, thanh nhã mà không khó chịu.
Chiêm Ngọc vừa vào liền thích nơi này, có một loại hương vị yên lặng bình yên, làm tâm và thân thể phi thường thả lỏng.
Vào ghế lô, giám đốc nhanh chân qua giúp Thẩm Tùng An kéo ghế dựa: "Thẩm tiên sinh, mời."
Thẩm Tùng An hướng ông cảm ơn, lại không ngồi xuống, mà kéo ghế dựa bên cạnh, cùng Chiêm Ngọc nói: "Chiêm lão sư, mời bên này."
Hành động của anh làm Chiêm Ngọc bất ngờ.
Đối Chiêm Ngọc mà nói, tuy cậu là lão sư chỉ đạo đàn violon cho Thẩm Tùng An, nhưng cũng lâm thời mà thôi, đối với cấp bậc minh tinh của Thẩm Tùng An lại có hành động như vậy làm cậu có chút thụ sủng nhược kinh. Bản thân cậu là một người chú ý lễ phép, vốn muốn chờ Thẩm Tùng An ngồi xuống chủ vị mới ngồi xuống, hành động của Thẩm Tùng An làm cậu sửng sốt, vội nói: "Thẩm ca không cần khách khí như vậy, tôi tự làm được."
Thẩm Tùng An lại không nghe, vẫn đỡ ghế dựa, đối cậu nói: "Lại đây đi."
Thấy anh kiên trì, Chiêm Ngọc cũng không chối từ, đi đến ghế dựa, phát hiện Thẩm Tùng An còn có ý tứ giúp cậu đẩy ghế dựa, một tay đỡ lấy lưng ghế nói: "Thẩm ca tôi tự mình......"
Đột nhiên thanh âm của cậu im bặt, cúi đầu nhìn thấy tay mình thế nhưng tì trên mu bàn tay đỡ ghế dựa của Thẩm Tùng An, hơn nữa thời điểm tay cậu tì lên cậu rõ ràng cảm giác được, tay đối phương hơi hơi cứng.
Không xong! Thói ở sạch!
Trong lòng Chiêm Ngọc thầm kêu không tốt, bỗng chốc thu hồi tay, xin lỗi nhìn Thẩm Tùng An liếc mắt một cái: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý."
Thẩm Tùng An: "......" Chưa bao giờ từng có xúc động mãnh liệt muốn đuổi việc Trương Kỳ như vậy.
"Không sao, tôi cũng không để ý." Y nhìn Chiêm Ngọc nghiêm túc nói.
Có tin tức Trương Kỳ cùng mẹ lộ ra phía trước, Chiêm Ngọc không xác định lời Thẩm Tùng An ở trường hợp này, không biết nên làm gì đáp lại, đành phải đối anh cười cười đem đề tài lé qua.
Thẩm Tùng An biết cậu đặt lời Trương Kỳ dặn dò hôm nay ở trong lòng, trong lòng có chút bất đắc dĩ, giúp cậu đẩy ghế dựa, thấp giọng nói: "Ngồi đi."
Thịnh tình không thể chối từ, Chiêm Ngọc cảm tạ anh rồi ngồi xuống.
Cậu ngồi xuống, Thẩm Tùng An nhìn thoáng qua Lâm Duệ Hàm ở một bên, Lâm Duệ Hàm cũng không dám để anh kéo ghế dựa cho mình, động tác nhanh nhẹn ngồi xuống.
Giám đốc ở bên cạnh thấy hành động của Thẩm Tùng An, trong lòng kinh ngạc, bất động thanh sắc nhìn Chiêm Ngọc nhiều hơn chút, suy đoán Chiêm Ngọc hẳn là nhân vật quan trọng hôm nay.
Quy mô quán ăn của họ tuy rằng không lớn, lại là chế độ hội viên, tiếp đãi khách nhân không phú thì quý.
Mà Thẩm Tùng An là hội viên đỉnh cấp ở nơi này của bọn họ.
Dĩ vãng Thẩm Tùng An lại đây ăn cơm, chỉ cần lão bản bọn họ ở, đều là lão bản tự mình tiếp đãi, sau Thẩm Tùng An nói không cần phiền toái như vậy, mới sửa thành giám đốc. Này là lần đầu tiên giám đốc nhìn thấy Thẩm Tùng An tự mình thay người kéo ghế dựa, không biết vị thanh niên bộ dạng xuất chúng trước mắt này, là người phương nào.
Giám đốc là người tâm tư linh hoạt, tuy trong lòng có nghi vấn, cũng không tìm tòi nghiên cứu, chờ phục vụ sinh phao trà, rót trà cho Chiêm Ngọc đầu tiên.
Thẩm Tùng An thấy thế, hướng ông gật gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng.
Giám đốc biết mình làm đúng rồi, trong lòng cũng cao hứng, rót trà xong, ở một bên chờ.
"Tân thải mao tiêm năm nay, các cậu nếm thử." Thẩm Tùng An đối hai người Chiêm Ngọc bọn họ nói.
Trong ly nước trà xanh biếc thông thấu, màu sắc cực kỳ thanh triệt, Chiêm Ngọc ngửi hương trà, chỉ cảm thấy một mùi hương tươi mát trong mang theo hương cam mơ hồ, làm người vui vẻ thoải mái.
Cậu cúi đầu uống ngụm trà, hương trà vừa rồi biến ảo thành nước trà, nhạt nhẽo cay đắng qua đi, tùy theo mà đến chính là vị cam thoải mái thanh tân, vị thuận ôn hòa, còn mang theo hương vị ánh mặt trời sau đó là mưa xuân.
Chiêm Ngọc đối trà có chút hiểu biết, nguyên do là ba Chiêm Hồng Viễn thích trà. Năm cậu ở nước ngoài học, thời điểm ba qua thăm cậu, mang một ít cho cậu.
Cậu ngẩng đầu, hướng Thẩm Tùng An khẽ cười, mặt mày thư hoãn nhu hòa, tự đáy lòng mà nói: "Trà ngon."
Ở thời điểm cậu phẩm trà, lực chú ý của Thẩm Tùng An cũng ở trên người cậu, nghe vậy cũng hơi cong môi: "Cậu thích là được."
Lâm Duệ Hàm không hiểu trà, cậu ta tương đối thích uống cà phê, cũng khen vài câu.
Thực mau đồ ăn được mang lên, người phục vụ bưng đồ ăn thay phiên tiến vào, tổng cộng mười hai món ăn, đặt trên bàn.
Không chỉ trà quán ăn này tốt, đồ ăn bên ngoài nhìn cũng tinh xảo, mùi hương càng hấp dẫn người.
Chiêm Ngọc ngoài ý muốn phát hiện, mười hai món này, thế nhưng có vài món ăn đều là mình thích. Trùng hợp như vậy làm ánh mắt cậu sáng lên, nhìn chằm chằm hương tô tạc Hà Cầu ánh vàng rực rỡ trong đó, vô ý thức mà mím môi.
Giống như ăn rất ngon.
Đôi mắt cậu theo bản năng theo đĩa Hà Cầu kia chuyển động, bàn ăn là bàn quay tự động, nhìn nó xoay nửa vòng, đột nhiên dừng trước mặt mình.
"Hà Cầu nơi này hương vị không tồi. Chiêm lão sư, cậu nếm một chút."
Bên cạnh truyền đến thanh âm Thẩm Tùng An, Chiêm Ngọc nghe tiếng nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy tay Thẩm Tùng An đè ở bàn quay.
Giám đốc chú ý tới, chủ động giúp Thẩm Tùng An ngăn bàn quay.
Thẩm Tùng An thu hồi tay, hướng Chiêm Ngọc nâng nâng cằm, ý bảo cậu dùng bữa.
Hành động của anh làm Chiêm Ngọc ý thức được bộ dáng mình vừa nhìn Hà Cầu khả năng quá mức rõ ràng, có lẽ vẫn là một bộ dáng đồ tham ăn, không khỏi có chút thẹn thùng, đối Thẩm Tùng An ngượng ngùng cười một cái, nói câu: "Cảm ơn".
Thẩm Tùng An: "Không cần khách khí."
Đồ ăn ở trước mặt mình, Chiêm Ngọc cũng không khách khí, gắp viên Hà Cầu, chấm với sữa đặc bên cạnh, cúi đầu một ngụm ăn luôn.
Chiêm Ngọc có thói quen, đồ ăn dạng cầu, chỉ cần không phải quá lớn, cậu đều thích một ngụm ăn luôn.
Hà Cầu vào miệng, cắn da vàng và giòn xong chính là hương tôm thịt non mịn, sau dính sữa đặc đặc chế còn mang theo hương vị thơm ngọt, thật sự rất ngon.
Đồ ăn mỹ vị làm mắt Chiêm Ngọc hơi hơi nheo lại, má bởi vì nhấm nuốt Hà Cầu mà hơi hơi phình, bộ dáng thế nhưng cùng hamster Cuồn Cuộn béo cậu nuôi kia có chút tương tự.
Bộ dáng này đều dừng ở đáy mắt Thẩm Tùng An.
Thẩm Tùng An nhìn cậu, chỉ cảm thấy cậu bởi vì một Hà Cầu nhỏ liền thỏa mãn đến đôi mắt đều cong lên thật sự đáng yêu lại mềm mại, đáy lòng cũng không cấm được mềm thành một mảnh, đáy mắt đều là ý cười.
Anh bảo giám đốc buông lỏng tay, sau đó chuyển gạch cua sư tử đầu tới trước mặt Chiêm Ngọc, nói: "Lại nếm thử cái này."
Giám đốc thức thời dùng muỗng giúp Chiêm Ngọc lấy sư tử đầu.
"Cảm ơn." Chiêm Ngọc hướng giám đốc nói cảm ơm, cúi đầu nếm một ngụm, sau đó ngẩng đầu đối Thẩm Tùng An nói, "Cái này cũng ăn rất ngon ai!"
Thẩm Tùng An vẫn một câu kia: "Cậu thích là được, thích lần sau có thể lại đến."
"Được." Chiêm Ngọc cười đến mắt cong cong, phi thường cao hứng.
Giám đốc nghe hai người bọn họ nói chuyện, yên lặng đứng phục vụ.
Kỳ thật quán ăn bọn họ không có phục vụ gọi món, đều là đầu bếp làm cái gì khách liền ăn.
Bất quá Thẩm Tùng An có đặc quyền.
Trừ bỏ thực đơn của quán ăn hôm nay, Thẩm Tùng An cũng đã thông báo an bài các món khác, trong đó có "Hương tô tạc Hà Cầu", "Gạch cua sư tử đầu".
Một màn trước mắt, làm giám đốc minh bạch tất cả này đó đều là Thẩm Tùng An vì thanh niên an bài.
Tuy như cũ không biết đối phương là thân phận gì, tóm lại hầu hạ tốt là được rồi! Giám đốc âm thầm hạ quyết định, nhìn Thẩm Tùng An lại làm Chiêm Ngọc nếm món ăn thứ ba an bài riêng, không khỏi hướng một người khác trên bàn nhìn lại.
Rõ ràng bàn ăn ba người, một người khác lại không có tên họ.
Lâm Duệ Hàm an vị ở bên cạnh Chiêm Ngọc, bất quá bởi vì cái bàn lớn, khoảng cách của hai người cũng khá lớn.
Cậu ta nhìn Thẩm Tùng An cùng Chiêm Ngọc hỗ động, mạc danh cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, trong lúc nhất thời lại không thể nói tới.
Cậu ta kỳ thật đói bụng, nhưng Thẩm Tùng An còn không động đũa, cậu ta cũng ngượng ngùng động chỉ có thể nhìn đồ ăn trên bàn một lần một lần đi qua trước mặt mình.
Đang lúc cậu ta dựa vào mùi hương vuốt phẳng dạ dày hư không, đột nhiên phát hiện giám đốc nhìn mình, thời điểm nhìn lại, liền thấy được trong ánh mắt đối phương đồng tình.
Lâm Duệ Hàm: "??"
Bộ dáng mình thoạt nhìn thật sự rất đói bụng sao? Liền giám đốc đều đồng tình mình như vậy?
Chiêm Ngọc không biết ý tưởng của giám đốc, cậu ăn gạch cua sư tử đầu mỹ vị, trong lòng nhịn không được tưởng: Thẩm ca thật là tôn sư trọng đạo!