"Ừ." Thẩm Tùng An tới trước mặt cậu nói, "Ăn cơm trưa rồi xuất phát, vào ngồi trong chốc lát?"
"Được." Chiêm Ngọc theo anh vào phòng khách.
Phòng khách bên kia cũng thiết kế cửa sổ sát đất, từ cửa sổ có thể nhìn cây ngô đồng và xích đu bên ngoài.
Mùa thu cây ngô đồng đã vàng, dưới ánh nắng chiếu xuống trùm một tầng ánh sáng ấm nhàn nhạt, trên xích đu dưới tàng cây có hai con chim nhỏ không biết chim gì, một con màu xanh lục, một con màu vàng, rung đùi đắc ý thập phần đáng yêu.
Chiêm Ngọc cách cửa sổ lại như nghe thấy chim nhỏ ríu rít, cậu nhìn hai con chim nhỏ cọ đối phương, trên mặt không tự chủ được lộ ra ý cười.
Thẩm Tùng An chú ý tầm mắt cậu cũng nhìn qua thấy hai con chim nhỏ, liền nói: "Hai đứa nó là khách quen trong nhà, chú Ngư thường xuyên cho chúng nó đồ ăn vặt."
Chiêm Ngọc đoán chú Ngư trong miệng anh hẳn là vị trưởng bối đỗ xe cho mình, tò mò hỏi: "Chúng nó không sợ người sao?"
"Ngay từ còn đầu sợ, thời gian dài lá gan lớn." Thẩm Tùng An nói, "Chú Ngư ở trên cây tạo cho chúng nó nhà gỗ, đợi chút đưa em đi xem."
Chiêm Ngọc cười: "Dạ."
Lúc này chú Chung bưng đồ uống qua cho hai người, Thẩm Tùng An là trà xanh, Chiêm Ngọc là trà mơ.
Đặt tách trước mặt hai người, chú Chung dò hỏi Chiêm Ngọc giữa trưa muốn ăn gì, dì Đàm ở phòng bếp bận nên nhờ chú hỏi hộ.
Chiêm Ngọc tỏ vẻ mình đều được, không cần cố ý chuẩn bị.
Thực đơn giữa trưa là Thẩm Tùng An nghĩ, cơ hồ đều là món Chiêm Ngọc thích ăn, cho nên chú Chung cũng không lo cậu ăn không quen, nghe cậu nói không cần liền lại lui xuống.
Hai người ngồi một lát rồi đi qua cây ngô đồng.
Đúng như Thẩm Tùng An nói, hai con chim nhỏ này lá gan lớn, thấy họ đến gần cũng không tránh.
Một con chim xanh lục trong đó cất cánh muốn đậu lên vai Thẩm Tùng An, Thẩm Tùng An trong lúc nó nhào qua hơi nghiêng người trốn.
Chim bói cá nhỏ nhào vô không khí, thân thể nhỏ xinh lộn nhào linh hoạt giữa không trung lại xuống xích đu.
Nó hình như đối với hành động tránh nó của Thẩm Tùng An không quá vừa lòng, ngửa đầu duỗi cổ về phía Thẩm Tùng An kêu vài cái ríu rít.
Chiêm Ngọc nhớ anh có chút thói ở sạch, chim bói cá lại gần, anh không tự giác mà nhíu lông mày, không khỏi bật cười hỏi: "Chúng nó có tên sao?"
"Có." Thẩm Tùng An ngừng một chút, "Tiểu Thúy, Tiểu Hoàng."
"......" Hai cái tên đơn giản thô bạo lại chuẩn xác làm Chiêm Ngọc trầm mặc hai giây, nhìn chim nhỏ nói, "Rất hợp."
Cậu bước nhẹ đến ngồi xổm trước mặt Tiểu Thuý và Tiểu Hoàng.
Tiểu Thuý gặp người lạ dù không bay nhưng lúc cậu ngồi xổm vẫn nhanh chóng dịch qua bên cạnh, Tiểu Hoàng thấy nó lại gần liếc qua nhìn.
Hai con chim nhỏ đứng trên xích đu, tò mò mà đánh giá vị khách chưa từng gặp mặt.
"Chào hai đứa." Chiêm Ngọc nở nụ cười với hai đứa nó, "Lần đầu gặp mặt, quấy rầy hai đứa."
Kỳ thật hai đứa nó không hiểu cậu đang nói cái gì, chỉ là từ nụ cười cùng giọng nói phán đoán ra cậu không có ác ý liền không bay đi.
Rõ ràng tính cách Tiểu Thuý tương đối hoạt bát, mắt nhỏ đậu đen xoay tròn, nhìn chằm chằm Chiêm Ngọc trong chốc lát rồi "Pi" một tiếng.
Đáng yêu!
Chiêm Ngọc bị loại tiếng kêu manh như làm nũng, nhịn không được vươn ngón trỏ, động tác mềm nhẹ sờ sờ đầu của nó.
Tiểu Thuý lúc đầu còn rụt cổ, sau khi cậu sờ soạng hai cái liền chủ động dùng đỉnh đầu cọ lòng bàn tay, một bộ thập phần hưởng thụ.
Hành động của nó làm ý cười của Chiêm Ngọc càng sâu, đôi mắt không tự giác cong lên, dùng ngón tay vuốt lông chim bói cá nhỏ.
Tiểu Hoàng nhìn trong chốc lát, cũng chủ động cọ đầu ngón tay Chiêm Ngọc.
Lúc này bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng chụp ảnh.
Chiêm Ngọc ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Thẩm Tùng An không biết khi nào cầm di động ra còn chụp ảnh.
Thẩm Tùng An thấy cậu nhìn qua liền đưa điện thoại qua, cho cậu xem ảnh vừa chụp, giọng bình tĩnh nói: "Nah share cho em, em share cho dì Nhan báo bình an."
Chiêm Ngọc cảm thấy anh chu đáo, gật đầu đồng ý: "Dạ được."
Thẩm Tùng An dùng WeChat share ảnh cho Chiêm Ngọc, Chiêm Ngọc click mở xem, phát hiện anh chụp rất tốt, kết cấu xuất sắc.
"Chụp giỏi quá." Cậu cười khen một câu, trêu ghẹo nói, "Thẩm đại ảnh đế có tính đổi nghề?"
Thẩm Tùng An cũng lộ ra nụ cười: "Vậy phải xem Tiểu Ngọc lão sư có nguyện cùng đổi nghề."
Một minh tinh đổi thành nhiếp ảnh gia, một đàn violon gia đổi thành người mẫu.
Chiêm Ngọc nghe hiểu ý anh, không khỏi bật cười, thuận tay gửi ảnh cho mẹ, sau đó nói: "Cũng không phải không được, bất quá em làm người mẫu thực quý."
"Anh đây càng nỗ lực kiếm tiền mới được, bất quá, trước đó......" Thẩm Tùng An tạm dừng một chút, hơi cong eo cùng Chiêm Ngọc đối diện, nhẹ giọng hỏi, "Anh đây có thể xin Tiểu Ngọc lão sư trao quyền quay chụp độc nhất vô nhị không?"
Anh cao hơn Chiêm Ngọc 13 cm, thấp người thì Chiêm Ngọc không phải ngửa đầu nói chuyện.
Tầm mắt hai người giao nhau, Chiêm Ngọc thấy ánh dương dừng ở đáy mắt anh hình thành vầng sáng lấm tấm, một mảnh liễm diễm, ý cười ôn nhu vô hạn chảy xuôi.
Chiêm Ngọc thấy hôm nay gió thực ôn nhu nhưng càng ôn nhu hơn chính là người trước mắt, người đó tri kỷ khom lưng cùng cậu nói chuyện.
Chiêm Ngọc dưới ánh mắt chuyên chú lại che kín ôn nhu của đối phương, cúi đầu dùng tay che môi cười khẽ, sau đó giơ bàn tay nhìn mắt đối phương nói: "Dạ được."
Thẩm Tùng An giơ tay bắt tay với cậu, khống chế tay muốn nắm tay cậu, giọng nói chuyện rất chậm: "Vinh hạnh."
Nơi xa chú Chung nhìn ảnh chụp hai người trên di động, vừa lòng nhìn kiệt tác, rất tự hào: "Chụp ảnh, ai sẽ không."
Một bên chú Ngư duỗi dài cổ nhìn Chiêm Ngọc bên kia, đầy mặt tò mò: "Thiếu gia họ đang nói cái gì? Sao lại vỗ tay?"
Chú Chung cất điện thoại lại khôi phục bộ dáng nho nhã lễ độ: "Ông không cần xen vào, mau làm việc đi."
Nói xong chú cũng không đợi chú Ngư đáp lại, xoay người đi xem dì Đàm chuẩn bị cơm thế nào.
Thẩm Tùng An đưa Chiêm Ngọc đi nhìn chim nhỏ lại chỉ nhà gỗ nhỏ cho cậu.
Nhà gỗ nhỏ ở trên cây ngô đồng, nóc nhà màu đỏ, vách tường màu cam, phối màu tươi đẹp, hình dáng cũng thật xinh đẹp.
Chú Ngư không chỉ là người làm vườn ưu tú mà còn là thợ mộc xuất sắc, nhà gỗ này là tự chú làm.
Ánh sáng ngày thu không mãnh liệt, thích hợp tản bộ cùng du lịch. Thẩm Tùng An đưa Chiêm Ngọc đi khắp nơi nhìn một chút, thẳng đến khi chú Chung lại đây gọi hai người ăn cơm trưa mới trở về.
Cơm trưa hôm nay từ sáng sớm dì Đàm đã bắt đầu chuẩn bị, đều dựa theo khẩu vị Chiêm Ngọc mà Thẩm Tùng An chuẩn bị, đồ ăn nóng và rau trộn tổng cộng có 18 món, trừ đó ra còn có canh, cộng thêm hai món đồ ngọt.
Tuy mỗi phần đồ ăn không tính nhiều, nhưng lấy sức ăn của hai người vẫn nhiều.
Chiêm Ngọc nhìn một bàn đầy thức ăn tinh xảo, sửng sốt một chút: Này cũng quá phong phú.
Cố tình dì Đàm còn ở bên cạnh nói: "Đều là một ít cơm nhà, tiểu thiếu gia Chiêm Ngọc tùy tiện nếm thử, có chỗ nào không hợp khẩu vị có thể nói cho tôi."
Thẩm Tùng An ở bên cạnh nói với Chiêm Ngọc: "Vị này chính là dì Đàm phụ trách ẩm thực trong nhà."
Dì Đàm lớn tuổi hơn Nhan Lạp một chút, cũng không xuất sắc giống Nhan Lạp nhưng khí chất dịu dàng, lời nói nhỏ nhẹ mềm nhẹ, giọng nói chuyện làm thân thiết cùng thoải mái.
Chiêm Ngọc đối diện với trưởng bối như vậy không có sức chống cự, cười với đối phương nói: "Thoạt nhìn hương vị rất ngon, hơn nữa đều là món cháu thích, cảm ơn dì Đàm." Nói xong nghĩ đến bọn họ đều gọi mình tiểu thiếu gia Chiêm Ngọc lại nói: "Gọi cháu Chiêm Ngọc thì tốt rồi, không cần gọi thiếu gia."
"Cậu thích là được." Dì Đàm cũng theo cười nói, nhượng bộ sửa lại, "Vậy tôi gọi cậu thiếu gia Tiểu Ngọc đi."
Chiêm Ngọc nghe vậy cũng biết dì kiên trì liền không nói cái gì nữa.
Lúc dì Đàm chuẩn bị cơm trưa, Chiêm Ngọc phát hiện hai phần "Hương tô tạc Hà Cầu".
Cậu đột nhiên nhớ tới một việc, đó là mỗi lần cùng Thẩm Tùng An ăn cơm, trên bàn đều sẽ có món này.
Vậy khẩu vị của cậu và Thẩm Tùng An tương tự.
"Suy nghĩ cái gì?"
Ngồi đối diện cậu, Thẩm Tùng An phát hiện cậu bất động nhìn đồ ăn, dò hỏi.
Chiêm Ngọc thu hồi suy nghĩ, nói: "Không có, chỉ cảm thấy đồ ăn quá phong phú, có chút thụ sủng nhược kinh."
"Không cần để ý." Thẩm Tùng An dùng đũa gắp một khối nấm trà muối tiêu đặt trong chén của cậu nói, "Em thích là được, dì Đàm sẽ thật vui."
"Dạ." Chiêm Ngọc dùng sức gật đầu, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Lúc ăn cậu mới phát hiện trù nghệ của dì Đàm rất tốt, thậm chí còn hơn đầu bếp ở quán ăn riêng từng ăn với Thẩm Tùng An, khen vài câu.
Thẩm Tùng An nói một câu như cũ: "Em thích là được."
Sau khi ăn xong, hai người tiêu thực liền chuẩn bị ra cửa.
Chiêm Ngọc lấy hành lý, Thẩm Tùng An tự nhiên nhận lấy, đặt ở cốp xe.
Hành lý đặt xong, Thẩm Tùng An và chú Chung đối chiếu lịch phòng, cùng Chiêm Ngọc ra cửa.
Nhìn xe ra ngoài, dì Bảo bày vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu: "Vị thiếu gia Tiểu Ngọc này rốt cuộc là người nào? Thiếu gia vừa rồi còn giúp cậu ấy xách vali."
Chú Chung ở bên cạnh, giọng bình tĩnh mà nói: "Thiếu nãi nãi tương lai."
"Phốc ——"
Chú Ngư đang uống nước chưa kịp nuốt phun vào đầu dì Bảo, tóc mái của dì Bảo bị ướt cuộn rúm ró lại, dán lên mặt.
Giây tiếp theo, dì Bảo bạo nộ.
Chú Chung và dì Đàm nhìn chú Ngư và dì Bảo tôi chạy bà đuổi, cười ôn hòa nói: "Xem ra trong nhà sau này sẽ thực náo nhiệt."
Dì Đàm cũng cười theo: "Ai nói không phải."
"Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái." Chú Chung cảm thán, "Thật muốn thổi một khúc."
Dì Đàm: "......"
Nụ cười dần biến mất.