Thấy Thẩm Tùng An dừng lại, không còn ý tứ định diễn tấu nữa, chú phối hợp vỗ tay, nói: "Kéo thật tốt."
Thẩm Tùng An nói: "Là Chiêm Ngọc dạy tốt."
Chung bá dù chưa gặp Chiêm Ngọc ngoài đời bao giờ, nhưng cũng biết sự tồn tại của người này, gật đầu, cười tán dương: "Chiêm Ngọc tiểu thiếu gia dạy tự nhiên là tốt."
Khoé môi Thẩm Tùng An hơi nhếch, tâm tình vui sướng để đàn violon vào hộp, lại nghe Chung bá đề nghị: "Có cơ hội mời Chiêm Ngọc tiểu thiếu gia tới cửa làm khách, tài nấu nướng của dì Đổng thực tốt."
Tài nấu nướng của dì Đổng thật tốt, không thua gì đồ ăn nhà hàng cao cấp mua bên ngoài.
Thẩm Tùng An minh bạch ý tứ trong lời của chú, tay cầm hộp đàn hơi dừng lại, không trả lời ngay, mà cẩn thận khoá hộp đàn, mới nói: "Về sau nói sau."
Chung bá ở Thẩm gia làm việc bốn mươi mấy năm, chiếu cố Thẩm Tùng An cũng hơn hai mươi năm. Từ một câu nói đơn giản của anh liền nghe ra được cảm xúc biến hoá với biên độ nhỏ của anh.
Những niềm vui trong lúc kéo đàn được anh dấu diếm, anh lại khôi phục bộ dạng ảnh đế ngày thường thân sĩ có lễ trong miệng mọi người, mà không phải Thẩm Tùng An vì được người mình thích dạy chút tri thức mà vui mừng nhảy nhót không thôi.
Chung bá đi sau anh, theo anh xuống lầu, không tiếng động thở dài.
......
Bên kia, Chiêm Ngọc tắm rửa xong xuống lầu, phát hiện trong TV là 《 Phượng Minh Sơn 》Thẩm Tùng An diễn chính, mẹ ở trên sô pha xem tập trung, ba không hứng thú pha trà tiêu khiển.
Nhìn cậu lại đây, Nhan Lạp lôi kéo cậu hỏi quá trình hôm nay đi học, chính xác là hỏi về Thẩm Tùng An.
Chiêm Ngọc cùng bà nói một chút chuyện cơ bản, lại nghe bà nói: "Thẩm Tùng An kéo đàn violon khẳng định cũng soái."
Vừa mới dứt lời, Chiêm Ngọc liền nghe được ba hừ một tiếng nặng nề, không khỏi nhấp miệng cười cười.
Nhan Lạp coi như không nghe thấy, dặn dò Chiêm Ngọc có cơ hội giúp bà lấy chữ ký của Thẩm Tùng An.
Thật ra bà muốn tự đến hiện trường xem, chỉ là quá trình đi học bảo mật, bà sợ tìm tới truy tinh như vậy quá mạo muội, sẽ lưu lại ấn tượng không tốt cho Thẩm Tùng An, ảnh hưởng đến ấn tượng của anh với Chiêm Ngọc.
Cho dù bà không đề cập, Chiêm Ngọc cũng có ý này, lập tức đồng ý.
Cùng Nhan Lạp hàn huyên nói chuyện đến muộn, Chiêm Ngọc mới đi xem Cuồn Cuộn.
Trong nhà cũng có phòng nhỏ thuộc về Cuồn Cuộn, bên trong các hạng mục trò chơi đều có, Cuồn Cuộn trừ bỏ thích chạy bánh xe lớn ở ngoài, còn thích chơi trượt cầu thang.
Lúc Chiêm Ngọc lại đây, nó đang từ trên cầu thang xoáy tròn ở tầng ba trượt xuống, thân thể bụ bẫm "Hưu ——" một cái đụng vào giường bông phủ kín bọt biển, bộ lông trắng cùng bọt biển hoà làm một.
Chiêm Ngọc nghe được thanh âm nho nhỏ "Chi chi" mà Cuồn Cuộn phát ra, sau đó từ trong đám bọt biển trắng một cái đầu nhô lên, đôi mắt tròn xoe nhìn hai vòng trái phải.
Trên đỉnh đầu nó còn dính mấy viên bọt biển nhỏ hình cầu, bộ dáng vừa xuẩn lại manh(*).
(*) Ý là vừa ngu ngốc, ngốc nghếch lại đáng yêu, dễ thương.
Chiêm Ngọc bật cười mắng nhẹ một tiếng: "Ngu ngốc."
Cậu cùng Cuồn Cuộn chơi một hồi, lại cho nó ăn mấy viên bắp, lúc này mới lên lầu nghỉ ngơi.
Bởi vì Vệ Thu Dung xuất hiện, tâm tình tốt hôm nay của cậu ít nhiều bị ảnh hưởng, lên giường cũng không lập tức ngủ, trằn trọc một hồi lâu mới ngủ.
......
Cho dù trước đó ngủ không ngon, ngày hôm sau Chiêm Ngọc vẫn theo đồng hồ sinh lý dậy sớm.
Ăn bữa sáng, cậu giống bình thường lên lầu luyện đàn, luyện xong bắt đầu chuẩn bị khuông nhạc sơ cấp buổi chiều đi học phải dùng đến.
Tới thời gian hẹn, Lâm Duệ Hàm lại đón cậu.
Trước khi Lâm Duệ Hàm tới có một quảng cáo cần quay, bởi vì trong quá trình quay chụp chậm trễ thời gian, sợ Chiêm Ngọc đợi lâu, sau khi kết thúc cậu trực tiếp từ studio lại đây, keo xịt tóc trên đầu cùng lớp phấn trên mặt cũng chưa kịp tẩy.
Cũng may lớp trang điểm quay chụp hôm nay không đậm, chỉ là màu hơi sáng một chút mà thôi, không tháo trang sức cũng sẽ không quá rõ ràng.
Chiêm Ngọc cảm thấy quá phiền toái cậu, lại suy xét nếu cậu đã xuất đạo, kế tiếp khẳng định còn có lịch trình khác, quyết định sau này vẫn là mình lái xe tiện hơn.
Lâm Duệ Hàm nghe vậy, trong lòng thật sự băn khoăn.
Trong cái nhìn của cậu, vốn dĩ chính là Chiêm Ngọc xem ở mặt mũi cậu mới đáp ứng làm lão sư chỉ đạo của đoàn phim, hai người lại vừa lúc tiện đường, liền ôm ý đón đưa Chiêm Ngọc, không nghĩ tới mới ngày hôm sau liền ra đường rẽ.
Chiêm Ngọc từ biểu tình ảo não của cậu liền đoán ra cậu suy nghĩ cái gì, nói: "Duệ ca, em không cần để trong lòng. Năm nay không phải anh mới vừa lấy bằng lái sao? Vừa lúc có cơ hội luyện tập, miễn cho làm sát thủ đường phố."
Nói xong thấy Lâm Duệ Hàm vẫn có chút rối rắm, lại nói: "Lại nói, ít nhiều em cũng thay anh tìm phần kiêm chức này, lại có thể kiếm tiền, còn trông thấy đại minh tinh, anh hẳn là cảm ơn em mới đúng."
Lâm Duệ Hàm bị cậu chọc cười, biết cậu đây là đang an ủi mình.
Kiếm tiền gì đó, Chiêm Ngọc căn bản không thiếu. Không nói đến những năm gần đây cậu diễn tấu thu một khoản kếch xù, ngay cả công ty Chiêm gia, cũng là một trong mười xí nghiệp lớn nhất thành phố.
Đến nỗi thấy đại minh tinh, Chiêm Ngọc căn bản không truy tinh.
Bất quá Chiêm Ngọc an ủi như vậy, trong lòng cậu xác thật dễ chịu hơn nhiều.
Hai người tới nơi, phát hiện chỉ có một người Trương Kỳ ở phòng đàn, vừa hỏi, mới biết được Thẩm Tùng An có việc, sẽ lùi thời gian lại đây.
Lấy vị trí Thẩm Tùng An, vội là bình thường.
Chiêm Ngọc cũng không có hỏi nhiều, không lãng phí chút thời gian nào, lấy khuông nhạc đặt trên bàn, đầu tiên dạy Lâm Duệ Hàm các âm.
Lúc bọn họ học, Thẩm Tùng An còn trong cuộc họp công ty.
Hội nghị chủ yếu thảo luận điện ảnh 《 con đường cuối cùng 》 của Cảnh Phỉ chọn ai, Thẩm Tùng An là nam chính điện ảnh, cũng là người đầu tư, hội nghị hôm nay đối với anh tương đối quan trọng.
Tuy khoảng cách thời gian bắt đầu quay còn xa, nhưng nữ chính vẫn còn chưa chọn được người thích hợp.
Nữ chính《 con đường cuối cùng 》không phải vai nhân vật chính diện trong phim, mặt ngoài cô là cảnh sát nhân dân bình thường tính cách thẹn thùng hướng nội, trên thực tế lại là chủ mưu kế hoạch giết người hàng loạt.
Nữ chính ngày thường biểu hiện hướng nội thẹn thùng, nội tâm lại là nhân cách phản xã hội.
Nhân vật như vậy yêu cầu năng lực tâm lý tương phản rất lớn, không dễ diễn.
Ở trong vòng trước mắt nữ diễn viên, có thể suy diễn nhân vật này tuổi diễn viên lại không giống giả thiết, tuổi thích hợp, kỹ thuật diễn lại có điều khiếm khuyết.
"Tôi có một người có thể lựa chọn." Nhà làm phim nói, "Chính là khó mời."
Hắn còn không nói là ai, đạo diễn liền nói: "Ta biết ngươi nói ai, Ngôn Thu đúng không?"
Ngôn Thu tên này vừa ra, biên kịch ở đây, phó đạo diễn bọn họ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cùng kêu lên: "Cái gì kêu khó mời, này là quá khó mời?"
Ai không biết năm trước Ngôn Thu tuyên bố kết hôn sau đó lui vòng, không lâu sau khi kết hôn có một vị đạo diễn kim bài tự mình đến mời cô làm nữ chính, cô cũng chỉ trả về một câu nhàn nhạt: "Không nhận, có tiền."
Thật sự tùy hứng làm người nghiến răng.
Chỉ là không thể không nói, trước mặt Ngôn Thu, thật sự không tìm thấy người thứ hai thích hợp nhân vật nữ chính 《 con đường cuối cùng 》.
Mọi người trầm mặc, đạo diễn buồn rầu nắm nắm đầu vốn dĩ đã ít tóc đến đáng thương, nhìn về phía Thẩm Tùng An ở ghế chủ.
Thẩm Tùng An nhìn màn hình di động, thời gian hiển thị buổi chiều 3h40, qua thời gian học với Chiêm Ngọc đã bốn mươi phút.
Hôm nay thời gian đi học chỉ có hai tiếng.
"Thẩm tổng?"
Đạo diễn thấy anh không lên tiếng, không rõ ý tưởng trong lòng anh, chần chờ hỏi, "Cậu thấy thế nào?"
Thẩm Tùng An khóa màn hình di động, đôi tay giao nhau đặt trên mặt bàn, nhìn mọi người nói: "Ngôn Thu đảm nhiệm nữ chính, mọi người có ý kiến?"
Mọi người lập tức lắc đầu.
"Tôi đã biết." Thẩm Tùng An gật gật đầu, "Chuyện này tôi xử lý, không có vấn đề khác, tan họp."
Nói xong anh dẫn đầu đứng dậy, rời phòng họp.
Đàm Dĩnh đi theo phía sau anh ra cửa, bước vài bước tiến lên cùng y song song, hỏi: "Trương Kỳ đã đi trước, cần chị đưa cậu qua không?"
"Không cần, dư lại một ít việc chị xử lý, có việc gọi điện thoại cho em." Thẩm Tùng An một bên nói một bên hướng thang máy bên kia đi, vào thang máy, trực tiếp ấn lầu một bãi đỗ xe.
Anh dùng thời gian mười lăm phút đến nơi học, đỗ xe tốt lập tức lên lầu, bởi vì gấp gáp, khẩu trang cũng quên mang lên.
Không ngờ tới phòng đàn, lại phát hiện chỉ có một người là Trương Kỳ ở bên trong.
"Thẩm ca, anh đến rồi!" Trương Kỳ kêu anh một tiếng, dùng kẹp gắp chén sạch châm trà cho anh, "Tiểu Ngọc lão sư vừa ra, anh gặp cậu ấy sao?"
Cậu nói xong cũng không nghe thấy lời đáp, ngẩng đầu thấy Thẩm Tùng An cứng đờ, biểu tình khó lường nhìn cậu, ánh mắt trong sâu thẳm lãnh khốc.
Trương Kỳ bị anh nhìn đến sửng sốt: "Thẩm, Thẩm ca?"
Thẩm Tùng An từ trên cao nhìn xuống cậu, ngữ khí mịt mờ không rõ: "Cậu vừa rồi kêu cái gì?"
Trương Kỳ luôn cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn làm cậu lạnh cả người, căng da đầu đáp: "Tiểu Ngọc lão sư......"
"Gì? Kêu tôi sao?"
Đằng sau truyền đến thanh âm Chiêm Ngọc trong trẻo lại mang theo tia ôn nhuận.
Thẩm Tùng An quay đầu lại trong nháy mắt, Trương Kỳ phát hiện loại tử vong bức bách mạc danh vừa rồi đã mất, độ ấm quanh thân cũng trở lại.
Trương Kỳ:??
Tôi là ai, tôi ở nơi nào??