Sau này Vệ Thu Dung cũng biểu hiện đáng giá thưởng thức, Chiêm Hồng Viễn chậm rãi yên lòng, ngẫm lại, nam nữ không có là gì, chỉ cần đối tốt với Chiêm Ngọc.
Lại không nghĩ tới Vệ Thu Dung lúc trước ở trước mặt ông bảo đảm lời hay, lúc này mới ba năm, Vệ Thu Dung liền làm chuyện không thể tha thứ.
Chiêm Hồng Viễn tuy không giận ra mặt như vợ, nhưng đối với chuyện con trai bị ủy khuất lớn như vậy, ông cũng tức giận không thôi: "Việc này Vệ Thu Dung không đúng trước, cần thiết có một lời giải thích, Chiêm gia chúng ta cũng không phải dễ khi dễ như vậy."
Nhan Lạp phụ họa: "Đúng vậy."
Chiêm Ngọc biết cha mẹ đau lòng mình, vẫn lắc đầu nói: "Kỳ thật không cần phải thế."
Nên nhận sai cùng nói rõ tối hôm qua Vệ Thu Dung đều đã làm, đối phương nếu không tôn trọng phần tình cảm này, nói nhiều đều không có ý nghĩa, trên thế giới tình lữ chia tay nhiều như vậy, bọn họ cũng không phải một đôi đặc thù.
Huống chi cậu cũng không nghĩ vì cái này cùng đối phương liên lụy.
Chiêm Hồng Viễn nghe vậy, trầm ngâm một chút, nói: "Sự tình hai người, hai nhà chúng ta đồng ý, Vệ lão gia tử luôn yêu thương con, hiện giờ hai đứa chia tay, bên kia ông ấy mà biết, khẳng định không thể thiếu lại đây một chuyến."
Chiêm Ngọc trầm mặc một chút, nói: "Con biết."
Vệ gia cùng Chiêm gia bọn họ từ thời ông nội là thế giao, hai nhà nhiều năm qua quan hệ vẫn luôn thực tốt. Lúc trước chuyện của cậu cùng Vệ Thu Dung bị Vệ gia biết, Vệ gia lão gia tử gần chín mươi tự mình tới cửa, vì đứa cháu hỗn chướng của mình nói lời xin lỗi với Chiêm gia, còn từ ái mà sờ sờ đầu cậu, nói ủy khuất cậu.
Khi đó cậu cảm thấy Vệ lão gia tử nói vậy không đúng, cậu cùng Vệ Thu Dung ở bên nhau sao có thể nói là ủy khuất, cậu là cam tâm tình nguyện.
Hiện giờ ngẫm lại, thật sự thiên chân.
Cậu cùng Vệ Thu Dung hẹn đêm nay về Vệ gia cùng lão gia tử ăn cơm chiều, hiện tại ra vấn đề, nếu Vệ Thu Dung một người trở về, lão gia tử khẳng định sẽ hỏi, Vệ Thu Dung hoặc là gạt, hoặc là trực tiếp không quay về.
Lấy phản ứng tối hôm qua của Vệ Thu Dung, cậu suy đoán đối phương hẳn là lựa chọn không quay về.
"Lại đây, chúng ta không để ý." Nhan Lạp nói, "Tốt nhất mang Vệ Thu Dung lại đây, xem trước mặt ông nội hắn mẹ đánh hắn." Tay khẽ vung trong không trung.
Chiêm Hồng Viễn ho nhẹ một tiếng, cùng Chiêm Ngọc nhìn nhau liếc mắt một cái, đối với tính tính táo bạo của vợ mình mẹ mình có chút bất đắc dĩ.
Chiêm Ngọc nhấp miệng cười một cái, cảm thấy tâm tình nhẹ nhàng không ít.
Nói qua sự tình Vệ Thu Dung, Chiêm Hồng Viễn lại hỏi sự tình năm sau Chiêm Ngọc diễn tấu lưu động.
Chiêm Ngọc tuy rằng nhỏ, lại là đàn violon gia danh xứng với tài trong nước.
Thời điểm mười bốn, cậu ở nước Y tham gia cuộc thi nước Y tổ chức "Thi đấu đàn violon Nạp tư quốc tế" tuyển thủ các nước được cử đi với mục đích dành giải quán quân, cậu đàn với kỹ xảo thần kỳ, làm giám khảo cùng người xem ở đây kinh ngạc cảm thán không thôi.
Từ đây về sau, Chiêm Ngọc ở trên Bách Khoa Baidu nhiều thêm một danh hiệu —— Chiêm thị minh ngọc.
Ý là ngọc của Chiêm thị.
Chiêm Ngọc năm trước tốt nghiệp ở học viện âm nhạc Bá Á nước Y, sau tốt nghiệp cậu không định tiếp tục ở nước ngoài, ở trong nước báo danh học viện âm nhạc Z đại.
Trước khi tham gia "Thi đấu đàn violon Nạp tư quốc tế", Chiêm Ngọc đã lấy qua không ít giải thưởng, nhưng làm cậu chân chính thành danh nổi bật trong ngành vẫn là một lần Nạp tư kia.
Sau lần đó, Chiêm Ngọc lại tham gia không ít thi đấu, trong lúc thi đấu, tên của cậu chưa bao giờ ngoài top ba. Trừ lần đó ra, cậu tham gia một ít khoá diễn xuất, nhưng bởi vì việc học, sang năm là lần đầu tiên cậu tuần diễn.
Cách thời gian tuần diễn còn hơn nửa năm, tất cả mọi chuyện đều có người đại diện cùng trợ lý an bài, người đại diện sẽ thường thường hướng Chiêm Ngọc báo cáo một chút tiến độ, Chiêm Ngọc chỉ cần phụ trách diễn tấu ý trong khúc nhạc là được, tăng thêm luyện tập.
Trước mắt cách thời gian tuần diễn còn rất dài, cậu cũng không sốt ruột, nghe ba nhắc tới, nói tiến độ với hai người một chút.
Đây là lần đầu tiên Chiêm Ngọc tuần diễn, Nhan Lạp phi thường coi trọng, trước đó cũng hỏi Chiêm Ngọc rất nhiều lần, cũng lén hỏi người đại diện của Chiêm Ngọc.
Người đại diện của Chiêm Ngọc là Du tỷ đã theo Chiêm Ngọc nhiều năm, cũng là người nhà bọn họ quen thuộc, làm việc phi thường nhanh nhẹn ổn thỏa, có cô an bài hết thảy, Chiêm Hồng Viễn cùng Nhan Lạp đều thực yên tâm.
"Mẹ và ba con muốn ngồi chỗ VVVVIP!!" Nhan Lạp nhắc nhở nói, "Đừng quên, còn có vé của Lật Thanh."
Lật Thanh là đồng học sơ trung của Chiêm Ngọc, mấy năm cha mẹ Lật Thanh công tác bên ngoài, cậu ta liền thích đi theo Chiêm Ngọc về nhà cọ ăn cọ uống, bởi vì từng giúp Chiêm Ngọc, Nhan Lạp nhận cậu ta làm con nuôi.
Ngày hôm qua Lật Thanh bắt Chiêm Ngọc mặc quần áo nữ, chó ngáp phải ruồi đụng phải Vệ Thu Dung.
Vé của họ Chiêm Ngọc khẳng định sẽ bảo người giữ, cũng lưu một ít cho họ cầm đi tặng người, Chiêm Ngọc muốn cho bà yên tâm, liền nghe bà nói: "Cũng không biết Thẩm Tùng An có nghe đàn violon hay không, mẹ có thể đưa cậu ấy một tấm vé, chỗ VVVVIP nha."
Chiêm Ngọc: "......"
"Bất quá cậu ấy giống như không thu quà của fans, vậy phải làm sao bây giờ?" Nhan Lạp có chút sầu, lẩm bẩm, "Tiểu Duệ nhà dì Mẫn của con cũng bắt đầu đóng phim, không biết có thể gặp Thẩm Tùng An hay không, hôm nào mẹ hỏi nó một chút."
Chiêm Ngọc nghe bà nói, nghĩ thầm mẹ người thật đúng là nhọc lòng quá nhiều.
Thẩm Tùng An có nghe diễn tấu đàn violon hay không, Chiêm Ngọc thật ra không thèm để ý, cậu muốn biết cái vị đưa khăn tay cho mình ngày hôm qua có phải Thẩm Tùng An hay không.
Cái khăn tay ngày hôm qua kỳ thật cậu cũng không dùng, hôm nay cũng mang theo về.
Cậu nghĩ, nếu đối phương chỉ là một người qua đường, không có cơ hội gặp lại, cậu sẽ cất khăn tay thật kỹ, coi như cất một phần hảo ý đến từ người xa lạ. Nếu đối phương thật là Thẩm Tùng An, như vậy về sau có cơ hội gặp mặt, ít nhất cậu cũng nên trả khăn cho đối phương.
Thời gian buổi chiều, Chiêm Ngọc xem bộ 《 Phượng Minh Sơn 》 Thẩm Tùng An diễn chính.
Tuy rằng cậu không hiểu về diễn lắm, nhưng cũng có thể đại khái nhìn ra được kỹ thuật diễn của Thẩm Tùng An xác thật thật tài thật giỏi, nghe Nhan Lạp nói bộ diễn này là tác phẩm 5 năm trước, trải qua thời gian lắng đọng lại, hiện giờ kỹ thuật diễn của Thẩm Tùng An sớm bay vọt.
Trừ bỏ cái này, qua nói chuyện phiếm, Chiêm Ngọc cũng biết được một ít về Thẩm Tùng An.
Tỷ như anh ở công ty giải trí Minh Vũ không phải diễn viên ký hợp đồng bình thường, mà có cổ phần, trước mắt trừ bỏ đóng phim, anh rất ít tham gia tiết mục cùng quay quảng cáo.
Một buổi chiều qua đi, Chiêm Ngọc tuy không phải fans, cũng biết một ít về chiều cao cân nặng và thông tin nhỏ nhặt của Thẩm Tùng An.
Vệ Thu Dung cũng gọi vài lần, cậu đều làm lơ, tin trên WeChat cũng không trả lời.
Buổi tối ăn cơm xong, Chiêm Ngọc không tiếp tục xem TV, mà lên lầu luyện đàn.
Trong nhà không gian lầu ba tất cả đều thuộc về cậu, trừ bỏ phòng ngủ ở ngoài, còn có một gian thư phòng lớn một gian phòng đàn lớn.
Cậu từ Cảnh Thái Uyển trở về cũng cầm danh mục ca khúc tuần diễn năm sau về, đặt tờ ghi nốt nhạc lên giá, lấy đàn violon bắt đầu luyện đàn.
Cậu chọn một ca khúc nước ngoài, tên là 《 Sông Mã Não tấm lòng người 》, nói về một thi nhân lưu lạc biểu đạt nhớ nhà như nhiều người trước sông Mã Não.
Khúc phong khi thì kịch liệt, khi thì thong thả, khi thì uyển chuyển, khi thì nhẹ nhàng.
Thi nhân xa quê nhiều năm, ở bờ sông Mã Não giống nhiều người, hồi tưởng về núi lớn nơi cố hương, con sông, gió nhẹ cùng với mây trắng, ông tưởng niệm, tâm ông hướng tới, nhưng ông không thể trở lại ôm ấp nơi đó.
Chiêm Ngọc nhắm mắt lại, tiếng đàn theo cậu kéo vĩ mà ra tình cảm bi thương cùng hoài niệm của thi nhân, cậu không phải vị thi nhân xa quê nhiều năm kia, nhưng đàn trong tay cậu cùng cậu cộng tình.
Một khúc kết thúc, Chiêm Ngọc lật trang sau.
Cậu luyện tập chừng hai tiếng, lúc dừng lại, nghe được tiếng đập cửa, ngẩng đầu thấy Nhan Lạp bưng chén sứ tiến vào, cười hô một tiếng: "Mẹ."
"A Tĩnh ngao chút canh nấm tuyết cho con, uống trước rồi luyện." Nhan Lạp đi vào, đặt khay một bên.
Chiêm Ngọc thích ăn đồ ngọt, ngày thường dì Thư cũng thường xuyên làm chè điểm tâm linh tinh cho cậu.
Cậu cất đàn cẩn thận, uống canh nấm tuyết.
Nhan Lạp dặn dò cậu không cần quá mệt mỏi, thu chén đi xuống lầu.
Chiêm Ngọc cũng không quen thức đêm, đóng khúc phổ, tắt đèn trở về phòng ngủ.
Có lẽ bởi vì trở về nhà, tâm tình của cậu so ngày hôm qua tốt hơn nhiều, cũng không giống tối hôm qua mất ngủ đến nửa đêm, dính giường liền ngủ.
Ngày hôm sau, Chiêm Ngọc ăn bữa sáng, định lên lầu luyện đàn, Nhan Lạp lại gọi Chiêm Ngọc xem TV.
"Mau tới nha." Nhan Lạp thấy cậu lộ vẻ rối rắm, thúc giục, "Con ngày thường luyện vất vả như vậy, nghỉ ngơi một ngày không quan hệ! Còn nữa con không muốn biết Cố Đình rửa sạch oan khuất như thế nào sao?"
Cố Đình là nhân vật của Thẩm Tùng An trong《 Phượng Minh Sơn 》, bởi vì bị người vu hãm bị các đại môn phái đuổi giết.
Chiêm Ngọc muốn xem, nhưng luyện đàn cũng quan trọng, trong lòng rối rắm một chút, vẫn lựa chọn đi luyện đàn.
Nhan Lạp đối với Thẩm Tùng An trong TV thở dài, nói: "Xem ra cậu không có lực hấp dẫn bằng đàn violon."
Chiêm Ngọc luyện đàn xong xuống dưới liền nghe được phòng khách bên kia truyền đến tiếng cười, cậu đi qua, phát hiện là dì nhỏ Nhan Mẫn cùng con dì Lâm Duệ Hàm.
Nhan Mẫn cũng thấy cậu, vẫy tay nói: "Tiểu Ngọc xuống, một thời gian không thấy, mau tới để dì Mẫn nhìn một cái, vừa rồi tìm không thấy con đâu."
Lâm Duệ Hàm cũng phất phất tay với cậu.
"Dì Mẫn, Duệ ca." Chiêm Ngọc cười cùng bọn họ chào hỏi, ngồi xuống bên cạnh Nhan Lạp, tò mò hỏi, "Nói với con cái gì?"
Nhan Lạp nói: "Tối hôm qua không phải cùng con nói tiểu Duệ muốn đóng phim sao? Là một bộ phim thần tượng âm nhạc, nó diễn nam 1, đàn violon chuyên nghiệp."
"Lần đầu tiên nhận diễn." Lâm Duệ Hàm gãi gãi đầu cười một cái, năm trước cậu ta dựa vào tuyển tú xuất đạo, ngày thường chỉ nhận quảng cáo, đây là bộ đầu tiên cậu ta diễn.
Chiêm Ngọc nghe vậy cũng vì Lâm Duệ Hàm cao hứng, nhưng không rõ này cùng mình có quan hệ gì.
Lâm Duệ Hàm giải thích một chút.
Nguyên lai đoàn phim bên Lâm Duệ Hàm bọn họ muốn tìm một lão sư chỉ đạo đàn violon, thời điểm này, Lâm Duệ Hàm lanh mồm lanh miệng mà nói một câu em họ bên ngoại nhà mình chính là đàn violon gia.
Nói đến em họ nhà mình, Lâm Duệ Hàm quản không được miệng, ở trước mặt người liên quan khen Chiêm Ngọc một ngày, còn móc di động ra cho mọi người xem một đoạn Chiêm Ngọc độc tấu đàn violon. Đạo diễn đoàn phim trùng hợp cũng biết Chiêm Ngọc, xem qua độc tấu, lập tức muốn mời Chiêm Ngọc, còn giao nhiệm vụ này cho Lâm Duệ Hàm.
Lâm Duệ Hàm nói xong, có chút ngượng ngùng, cũng cảm thấy mình lỗ mãng quá mức, liền nói: "Tiểu Ngọc nếu không rảnh thì thôi, anh cùng đạo diễn nói một tiếng."
Chiêm Ngọc cảm thấy không có quan hệ, lúc này cách thời gian tuần diễn còn dài, trường học cũng không vội. Hơn nữa có chuyện khác dời đi lực chú ý, với cậu mà nói cũng coi như một chuyện tốt, vì thế hỏi một chút kịch yêu cầu.
Lâm Duệ Hàm vừa nghe liền biết cậu đồng ý, lập tức vui vẻ nói: "Cả phim mới hai mươi tập, nam chính suất diễn cũng không phải nhiều, tuy đàn violon chuyên nghiệp, nhưng là phim thần tượng, chủ yếu yêu đương, cho nên Tiểu Ngọc em yên tâm, sẽ không quá bận. Còn yêu cầu, giống như cũng không có yêu cầu, đạo diễn nói chuyên nghiệp là được."
Chiêm Ngọc nghe xong, đoán hẳn cũng không phải rất khó, gật đầu đồng ý.
Lâm Duệ Hàm nói lời cảm ơn, lập tức gọi đạo diễn.
......
Thi Minh nhận được điện thoại cậu ta vào thời điểm, đang nỗ lực thuyết phục Thẩm Tùng An đến làm khách mời trong phim mới.
Ngày hôm qua bị cự tuyệt, hôm nay vì chặn Thẩm Tùng An cậu ta, sáng sớm liền tới văn phòng Thẩm Tùng An chờ, thật vất vả chờ người, khuyên can mãi nước miếng đều sắp hết, người này còn dầu muối không ăn.
Cho nên thời điểm nhận được điện thoại của Lâm Duệ Hàm, Thi Minh rất không kiên nhẫn hỏi: "Có chuyện mau nói, có rắm mau phóng."
Lâm Duệ Hàm nói chuyện Chiêm Ngọc đồng ý làm lão sư chỉ đạo đàn violon trong đoàn phim cho Thi Minh, Thi Minh vừa nghe, nghĩ thầm cuối cùng có tin tức tốt, sắc mặt cũng tốt không ít.
"Làm tốt lắm! Thay anh cảm ơn em trai cậu, quay xong cho các cậu thêm đùi gà."
Thi Minh nói xong gác máy, đối với Thẩm Tùng An làm lơ mình tận tình khuyên bảo: "Nghe chút, lão sư chỉ đạo đàn violon chuyên nghiệp mình đều mời tới rồi, cậu còn dám nói kịch bản của mình kém? Cậu có biết cái gì kêu chi tiết quyết định thành bại?!"
"Nếu là bối cảnh học viện âm nhạc, như vậy mời lão sư chỉ đạo chuyên nghiệp là yêu cầu cơ bản." Thẩm Tùng An lật kịch bản, cũng không ngẩng đầu lên, ngụ ý của anh đó là không có gì đáng lấy ra nói.
"Lão sư này còn không phải chuyên nghiệp, đây là kiêu ngạo của Chiêm thị." Thi Minh đắc ý nói, "Chiêm thị minh ngọc nghe nói qua không? Cậu ấy là em họ nam 1, đáp ứng tới hỗ trợ."
Chiêm thị minh ngọc.
Bốn chữ làm tay lật kịch bản của Thẩm Tùng An ngừng lại, Thi Minh không chú ý tới, còn bá bá bá mà nói lần mời lão sư này có bao nhiêu lợi hại.
Khen một hồi lâu, phát hiện Thẩm Tùng An vẫn không hề dao động, một phen nhiệt tình của cậu ta chảy về hướng đông, người này thật sự là ý chí sắt đá, không hề có tâm yêu thương.
"Được rồi, thật là tình huynh đệ plastic! Lão tử đi!"
Thi Minh oán hận mà ném xuống một câu, xoay người hướng cửa đi, trị không được Thẩm Tùng An bên này, cậu ta nhanh tìm nhà tiếp theo là được.
Không ngờ mới vừa đi tới cửa, liền nghe được thanh âm bình tĩnh truyền đến: "Tôi nhận."
Thi Minh cứng đờ, vui mừng quá đỗi: "Thật sự?!"
"Thật sự."
Thẩm Tùng An không biết khi nào đã buông kịch bản trong tay xuống: "Bất quá tôi có một yêu cầu."
Thi Minh sợ y đổi ý, vội vàng nói: "Đừng nói một cái, mười cái đều được!!"
Thẩm Tùng An nhìn cậu ta chậm rãi nói: "Tôi muốn thêm diễn."
Thi Minh cho rằng mình nghe lầm, vẻ mặt mộng bức: "Cậu nói cái gì?"
"Thêm diễn." Thẩm Tùng An lặp lại một lần.
Thi Minh: "......"
Đối với Thi Minh cho Thẩm Tùng An thêm diễn nhưng không có vấn đề gì, chỉ là người này ngày hôm qua còn phun tào kịch bản quá lạn, hôm nay liền yêu cầu thêm diễn thao tác cũng quá tao đi!!!!