Mà ngay sau đó, không phải chính là như thế.
Mộ Lam Yên nằm trên mặt đất còn chưa kịp thong thả lại sức, đã nghe cửa truyền tới tiếng thét chói tai của một đầy tớ nữ.
Ngẩng đầu lên, chỉ có Lạc Hề đang bưng bánh bao đã rơi vãi đầy đất, cặp mắt đong đầy sợ hãi, nhìn chằm chằm mãi vào trong hình ảnh máu me dữ tợn. Thêm thời gian chợt ngây ngẩn kia, khiến cho tiểu nha đầu này quên mất ngoại trừ chuyện thét chói tai.
Nhìn bánh bao trên đất hình như còn bốc hơi nóng, Mộ Lam Yên lại nhớ tới trước đây không lâu nha đầu này đã nói mang tới cho nàng một ít thức ăn mặn, vốn là nàng còn nghĩ chỉ là một người làm, không có sự cho phép của Mạnh thị, nàng ấy đưa vào như thế nào? Nhưng trước mắt, lại bị nàng ấy chính mắt thấy được nàng giết người.
"Lạc Hề, Lạc Hề." Mộ Lam Yên nhẹ giọng kêu.
Nơi này là Tây Sương phòng của Mạnh phủ, trước khi Mộ Lam Yên vào gian phòng đã từng quan sát cẩn thận kết cấu của Mạnh phủ bọn họ, sương phòng đông tây là cách xa, hơn nữa Tây Sương phòng khá là đơn sơ, trên căn bản không có tôi tớ đi lại. Cho nên thời gian này, sợ cũng chỉ có nha đầu Lạc Hề này tới nơi này. Nhưng nếu như nàng ấy lại kêu tiếp, không chừng sẽ dẫn người khác tới đây.
Giờ khắc này, Mộ Lam Yên vẫn chưa muốn bị người khác ở chỗ này xem thành người mang tội giết người bắt được.
Thấy kêu Lạc Hề không có phản ứng, thì Mộ Lam Yên cũng chỉ có thể nhặt lên một hòn đá nhỏ bên cạnh, dùng hết sức lực toàn thân ném tới Lạc Hề. Trong khoảnh khắc không còn âm thanh chói tai, Lạc Hề bỗng im lìm ngã ở trên đất.
Nơi đây không thích hợp ở lâu. Khoảng khắc Mộ Lam Yên biết trong người mình trúng Thực Cốt tán kia, thì vẫn lo lắng cho Vương Mãng ở căn phòng cách vách. Nghỉ ngơi chốc lát, miễn cưỡng dựa vào sức ý chí khiến mình đứng lên. Nếu kiếp trước nàng ăn vào Thực Cốt tán này, giờ phút này nhất định là mềm mại không xương nằm trên mặt đất không động đậy được chút nào, may nhờ đời này có Lãng Hổ dạy dỗ, khiến thể chất Mộ Lam Yên tăng lên không chỉ là một cấp bậc. Tuy Thực Cốt tán này khiến nàng không còn hơi sức, nhưng đứng lên miễn cưỡng đi lại vẫn không có vấn đề lớn lao gì.
Khi ánh mắt liếc qua trên người Lâm Khoả đã sớm tắt thở, mới đột nhiên nhớ tới từ lúc bắt đầu bận rộn đến hiện tại, nàng cũng chưa hỏi thăm chuyện ngọc bội ở trước mặt người này. Hiện nay, người trong cuộc đã chết, trong lòng nàng cũng chỉ có thể ôm may mắn, tiến lên lục lọi nửa ngày.
Cuối cùng vẫn là không thu hoạch được gì, lòng nóng nảy nên cũng chỉ có thể đốc thúc nàng bước nhanh hơn đi tới căn phòng cách vách.
Quả nhiên là phải cảm tạ Lâm Khoả khi còn sống đã đuổi tất cả tôi tớ ở cửa ra vào, Mộ Lam Yên không tốn nhiều sức, đã mở ra phòng nhốt Vương Mãng. Nhìn thấy Vương Mãng bình yên nằm ở trên giường, trong lòng nàng liền an ổn rất nhiều. Bước chân nhanh lên, nhiều lần thiếu chút nữa ngã ở trên đất, mới đi tới dọc theo giường hẹp.
Chỉ là đến gần vừa nhìn, mới phát hiện mặt Vương Mãng trắng bệch, trên mặt không hề có sức sống.
"Vương Mãng, Vương Mãng." Mộ Lam Yên chột dạ kêu mấy tiếng, thấy không có động tĩnh, liền bắt đầu lắc mấy cái.
Đầu Vương Mãng theo động tác của Mộ Lam Yên lắc lư. Chỉ là cánh môi không có chút hồng hào cũng không còn xe dịch chút nào, khép chặt tròng mắt cũng không có dấu vết run run chút nào. Không biết nên lấy dạng từ ngữ gì để miêu tả nội tâm Mộ Lam Yên giờ phút này, mâu thuẫn mãi nàng không dám đi dò hơi thở của Vương Mãng. Trong một đoạn thời gian có hơi ngắn như vậy, nàng chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, không muốn đi tin tưởng.
"Vương Mãng, làm sao đệ bướng bỉnh như thế. Nhanh lên một chút, chúng ta đã ra ngoài một ngày một đêm, phụ mẫu sẽ lo lắng, nếu như đệ lại không đứng lên, cẩn thận ta về nói lại cho phụ thân đệ, để cho phụ thân đệ đánh cái mông đệ......" Giọng Mộ Lam Yên từ từ trở nên nghẹn ngào, một đôi mắt từ từ lượn quanh sương mù che phủ hết thảy. Không cam lòng lắc lư thân thể không hề cử động nữa của Vương Mãng cả buổi, mới cầm cổ tay của đối phương lên, đè mạch đập một cái.
Không có, mạch đập của Vương Mãng cũng không xuất hiện nữa.
Trong ngày thường, gò má trên giường kia chỉ cần vừa thổi gió sẽ khẽ ửng hồng, cũng không tìm được một chút vết máu nữa. Hai mắt nhắm chặc, khiến Mộ Lam Yên cảm nhận áp lực đang từ từ phát triển vô cùng lớn.
Chủ ý của Mộ Lam Yên là muốn lợi dụng đố kỵ hiểu lầm tâm tư sâu của Mạnh thị, nàng cố ý kéo sự hoảng sợ đó, đơn giản là mưu tính có thể bảo vệ Vương Mãng một mạng. Cho dù là chất vấn, [email protected]đlqđ@bubble editor cũng là chờ sau khi vết thương không có gì đáng ngại mới hỏi. Nhưng ngay sau đó, chưa từng nghĩ Lâm Khoả lại là một người ác độc như thế, đầu tiên là làm bộ khuất phục, rồi sau lưng lại bỏ thuốc cho bọn họ. Đúng như khi hắn còn sống từng nói, mặt ngoài hắn nhìn như không có thực quyền, kì thực hai chủ nhân của Mạnh phủ này sớm bị hắn khống chế.
Thông minh quá sẽ bị thông minh hại mà!
Mộ Lam Yên buồn bã một lúc lâu, mới chậm rãi mạnh mẽ đi ra từ trong bi thương. Nhìn mặt của Vương Mãng, nhớ tới cái chết mẫu thân Vương Mãng mười năm trước và cái chết của Vương Mãng.
Ngọc bội, tất cả đều bởi vì ngọc bội.
"Đệ đệ tốt, đợi tỷ tỷ làm xong việc, tỷ tỷ sẽ đón đệ về nhà, đệ hãy ở chỗ này chờ mấy ngày."
Mộ Lam Yên lau khô một phen nước mắt trên mặt, cắn răng đứng dậy. Trước khi rời đi lưu luyến liếc mắt nhìn Vương Mãng đã sớm tắt thở trên giường.
Ngoài cửa là một hành lang dài khoảng ba mươi thước, một mặt bị tường lấp kín lại, mặt khác là một chỗ khúc quanh. Đối diện hành lang chính là phòng của nàng và Vương Mãng, phía trước là một viện tử nhỏ cỏ dại sống lại, tuy là khoảng không gian đen kịt, cũng nhìn ra được rất lâu không có tu sửa lại. Chắc hẳn nơi này nhất định là một chỗ lệch đến không thể lệch nữa, cho nên đến bây giờ cũng không có một người phát hiện sự khác thường của nơi này.
Trước khi Mộ Lam Yên sắp đi, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lạc Hề ngã trên đất, lấy lại tinh thần nghĩ tới mới trước đó đầu tiên Lâm Khoả một đao mất mạng, nghĩ lại mà bắt đầu sợ. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng giết người, nói không sợ là giả, nhưng đối với bảo vệ tánh mạng, nàng vẫn lựa chọn nắm chặt rời khỏi nơi này.
Quẹo khúc quanh, lại một hành lang kéo dài đen kịt, hai bên ngay cả một cái đèn đường cũng không có.
Mộ Lam Yên lục lọi ở trong trạch viện xa lạ, quanh đi quẩn lại tránh được hai ba tôi tớ thưa thớt, rốt cuộc đánh bậy đánh bạ đi tới trước cửa phòng một chỗ biển là "Thư Lạc viện".
Ngay lúc chuẩn bị đi vào nhìn một chút, trùng hợp nghe thấy cách đó không xa có tiếng bước chân đến gần. Sợ là người tuần tra đến, Mộ Lam Yên vội vàng lặng yên không một tiếng động đi lên chuẩn bị đẩy cửa vào, lại phát hiện tuy trên cửa có khóa, nhưng đã sớm bị mở ra. Tuy rằng trong lòng hơi có nghi ngờ, nhưng nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, không thể không lắc mình đi vào.
Trong phòng là một cỗ hương vị đàn hương và sách thoảngthoảng đập vào mặt, trong khoảnh khắc Mộ Lam Yên đã biết nơi này chính là phòng của ngọc bội mà nàng muốn tìm. Dầu gì ngọc bội cũng là bảo vật, khi còn sống Lâm Khoả không ưa Mạnh thị như thế, cho nên nhất định sẽ không đưa vật này cho Mạnh thị, hơn nữa cũng không mang theo trên người, vậy chính là thư phòng chỉ có đàn ông mới có thể tiến vào có thể sẽ bố trí ổn thỏa!
Rón rén đóng cửa phòng lại, lộ ra một khe hở nhỏ quan sát tình hình ngoài cửa. Quả nhiên chân trước nàng vừa đi vào, hai gã sai vặt xách theo đèn lồng đã lắc lư rỗi rãi đi tới từ gian phòng bên khác. Không ngẩng đầu, chỉ là nhỏ giọng thảo luận gì đó.
Thấy bóng lưng hai người rời đi, trong cửa phòng, Mộ Lam Yên mới thở dài một hơi.
Bên trong thư phòng đưa tay không thấy được năm ngón, Mộ Lam Yên không biết là phía sau nàng đang có một đôi mắt sâu kín, thù địch nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng.
Tư Không Thận không hề che dấu trường bào màu vàng Hoàng Đế cả người, giờ phút này đôi mắt hoa đào mê người híp lại, ở trong bóng tối quan sát người xa lạ đột nhiên xông vào. Dáng vẻ năm thước lả lướt, hơn nữa bộ dáng lén lén lút lút này khiến hắn cảm thấy đặc biệt nhìn quen mắt, nhưng lại ngại vì mình cũng thật sự là lén lén lút lút đi vào, mà người nọ là địch hay bạn còn chưa rõ ràng lắm, trước tiên chỉ có thể lên trước khống chế rồi lại nói.
Sau lưng một luồng hơi lạnh lẽo thổi qua, khiến cả người Mộ Lam Yên giật mình một cái. Trong chốc lát, một thanh chủy thủ sáng loang loáng đột nhiên gác ở trên cổ Mộ Lam Yên.
Lúc trước, Lâm Khoả chính là bị một đao như vậy của nàng mà mất mạng, hình ảnh giờ phút này khiến trái tim nàng vốn chịu đủ hành hạ không nhịn được co rúm một phen.
Quả nhiên là phong thủy luân chuyển, một khắc trước nàng còn là người cầm chủy thủ, giờ khắc này, nàng chính là cái người bị uy hiếp kia.
Chỉ là qua chốc lát, cũng không thấy người phía sau có hành động, Mộ Lam Yên liền suy đoán có lẽ đối phương cũng chỉ là len lén lẻn vào, vì vậy mở rộng lá gan, hỏi trước: "Không biết đại hiệp vì chuyện gì, nhưng tiểu nữ quả thật là đi nhầm vào nơi đây, mong rằng đại hiệp tha cho tiểu nữ một mạng."
"Ngươi là nữ?" Tư Không Thận nghi ngờ hỏi.
Nghe tiếng Mộ Lam Yên giật mình một cái, cả người cứng ngắc không biết làm sao quay người, vốn đã nghĩ khá nhiều từ ngữ, giờ phút này thì một chút cũng không nói ra được, nàng thà rằng vẫn cứ quay lưng như vậy, quay lưng lại.