"Thiếu hiệp, ngươi hãy ăn một miếng đi......"
Mộ Lam Yên nhìn nha đầu trước mặt lớn lên rất giống Tố Quý dường như bởi vì mình không ăn cơm, có chút sốt ruột sắp khóc ra. Lập tức liền trở nên đau lòng, cầm chén cơm lên tùy tiện và vài miếng cơm ăn, mới đặt xuống.
Đợi Lạc Hề thu dọn đồ đạc xong, ra ngoài. Mộ Lam Yên vẫn còn ở trong hồi ức không cách nào tự kềm chế.
Lời nói lúc nha đầu này gần đi, khiến nàng càng cảm thấy tương tự với Tố Quý năm đó. Nàng ấy nói, biết bữa cơm tối nay ăn không ngon. Nàng ấy bảo nàng chờ một chút, nàng ấy lại đi lấy một chút thức ăn có đồ mặn tới cho nàng.
Mộ Lam Yên nghe những lời này, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.
Có điều nàng không biết là, Lạc Hề chủ động như vậy, hoàn toàn cũng là bởi vì Lam Yên nàng lớn lên tuấn tú như thế, khiến một thiếu nữ mới biết yêu, xuân tâm nhộn nhạo rồi.
Bên trong đông sương phòng của Mạnh phủ.
Sau buổi cơm tối, Mạnh thị bèn dẫn trượng phu mình trở về phòng, sai người khép cửa phòng lại, liền bắt đầu lộ rõ bộ dáng hung hãn thường ngày kia. Lâm Khỏa căng thẳng co rút đứng ở cửa, không dám tiến lên. Cùng với bộ dáng hèn mọn, phối hợp với một khuôn mặt chuột mày gian, khiến trong lòng Mạnh thị càng nhìn càng cảm thấy không thoải mái.
"Còn không mau lăn lại đây cho ta!" Mạnh thị giận dữ nói.
Lâm Khỏa run lên một cái, nhanh nhẹn bước đi tới trước mặt Mạnh thị, chỉ thiếu quỳ xuống nhận sai. Khẩu phật tâm xà (miệng nam mô bụng bồ dao găm) nói vài lời trái lương tâm: "Phu nhân, đây là sinh tức giận gì đấy?"
Mạnh thị hừ lạnh một hồi, miệt thị hỏi: "Từ lúc ta đón hai tiểu tử đến phòng tây sương, ngươi vẫn không có gì muốn nói với ta sao?"
"Chuyện này......"
Lâm Khỏa tỉ mỉ nhớ lại một lần chuyện xảy ra buổi trưa, tự cho là lời nói dối đó hoàn hảo vượt qua rồi, nhưng chưa tới tối lão bà này hỏi thăm lần thứ hai. Cúi đầu, vẻ mặt nhìn mặt đất lược qua một tia ý ác độc: "Không biết phu nhân muốn ta nói gì?"
"Ngươi nói một chút chuyện với mẫu thân của tiểu tử bị thương kia!"
Mạnh thị quả nhiên vẫn là ba câu nói không rời chuyện Lâm Khỏa với người khác tằng tịu cùng nhau. Lâm Khỏa chắp tay sau lưng, động tác nhỏ nhặt lấy tờ giấy nhỏ vốn nắm ở trong tay giấu ở bên trong tay áo. Rồi sau đó ngẩng đầu lên, a dua nịnh hót đi đường vòng sau lưng Mạnh thị. Khoác vai đối phương mời ngồi trên băng ghế ở bên cạnh, bắt đầu nắn vai đấm lưng cho Mạnh thị.
"Phu nhân đây là lời gì, ta với mẫu thân của tiểu tử bị thương kia cũng chỉ là quen biết mấy chục năm trước, ngươi cũng biết mấy thôn bên cạnh trấn chúng ta xảy ra hạn úng, cũng không biết hai tiểu tử này là làm sao tìm đến ta được đấy, nhào lên liền cầu chúng ta cứu bọn họ. Ngày gần đây, thân thể phụ thân ốm nhẹ, ta chỉ muốn làm một hai chuyện tốt, tích chút âm đức, để phụ thân sớm khỏe lại một chút!"
Lâm Khỏa nói xong những lời này, Mạnh thị sớm bị hắn đấm bóp thoải mái cả người. Cộng thêm trời sinh tính tuy nóng nảy, nhưng bên tai cũng cực kỳ mềm, nhớ tới tình trạng cơ thể phụ thân mấy ngày gần đây, không khỏi lo lắng. Vì vậy thà tin rằng là có còn hơn là không, coi như là chấp nhận cách nói này.
Không bao lâu, Lâm Khỏa liền hầu hạ Mạnh thị nằm trên giường nghỉ ngơi. Lúc ra cửa, nghiêng mắt liếc nhìn một lần bầu không khí an tĩnh đến đáng sợ trong phòng, bèn đóng cửa lại vội vã chạy tới phòng tây sương.
Lúc gặp phải một khúc quanh, trùng hợp gặp gỡ với Lạc Hề mới ra khỏi gian phòng của Mộ Lam Yên. Thật khéo trùng hợp ngẫu nhiên va phải gánh có sắp xếp thức ăn lật ở trên mặt đất.
Lạc Hề nghe được tiếng chén sứ rơi xuống đất vỡ tan, bị dọa sợ đến vội vã liên tục cúi đầu quỳ trên mặt đất: "Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng!"
Lâm Khỏa vốn đầy đầu đều đang nhớ lại lời Mộ Lam Yên nói ban ngày, cho nên trong lúc lơ đãng đụng phải tỳ nữ nhà mình. Giờ phút này tiếng chén bể chói tai ở bên tai và Lạc Hề hoảng sợ cầu xin tha thứ, khiến hắn hoàn hồn, nhận rõ người quỳ gối dưới chân hắn, mới thả xuống trái tim mới vừa nhấc lên, liếc mắt nhìn tình huống chung quanh với thức ăn rải rác bên chân, nhỏ giọng hỏi: "Ăn chưa?"
"Ăn rồi." Lạc Hề thành thật trả lời.
Con ngươi Lâm Khỏa co rụt lại, lại nghĩ tới cái gì: "Vậy người bị thương thì sao?"
"Người bị thương sau khi trải qua đại phu tới băng bó thì vẫn ngủ say đến bây giờ, nghe dặn dò của ngài, ta cũng đút chút cháo nhuyễn cho hắn, trước khi đi cũng dặn dò người giữ cửa, để cho bọn họ đừng nói với người ngoài ta từng đi qua đút đồ ăn."
Lâm Khỏa nghe nói, hài lòng gật đầu một cái. Cũng không trách phạt sai lầm của Lạc Hề, bảo nàng vội vàng thu dọn nơi này một tý, thì lại vội vã đi tới phía khu vực cần đến.
"Lão gia."
"Lão gia"
Hai gã sai vặt trông chừng cửa phòng Lam Yên thấy Lâm Khỏa đến gần, rối rít cung kính lễ phép hô một tiếng. [email protected]#d#l#q#[email protected] Cuối cùng, Lâm Khỏa đứng ở cửa ra hiệu một hồi bảo bọn họ mở cửa, hai gã sai vặt lại liếc mắt nhìn lẫn nhau, một người trong đó chần chờ nửa phần bèn nói ra: "Lão gia, phu nhân đã dặn dò. Không cho người vào cửa phòng này nửa bước."
Lâm Khỏa cũng không nóng không vội, biểu hiện trên mặt nghiễm nhiên sớm biết như thế. Tiếng cười khẽ làm cho người ta nghe cảm thấy chỗ nào đó đều không thích hợp.
"Chuyện phu nhân dặn dò, làm sao ta lại không biết. Hiện tại ta tới đây, cũng là nghe phu nhân dặn dò, vả lại tới xem một chút bọn họ có cần gì, nếu mời người ta vào cửa nhà, sao có thể chiêu đãi không chu đáo. Ngươi mở cửa đi, chừng nào thì ngươi thấy ta từng làm trái với ý phu nhân?"
Trên dưới Mạnh phủ, mọi người ai mà không biết Lâm Khỏa e ngại lão bà. Nói đến Mạnh phủ này, cũng coi là thương nhân có tiền số một số hai trong huyện thành, lúc thân thể Mạnh lão gia an khang, còn từng mưu cầu chức vị nho nhỏ ở trong nha môn quan. Cho nên Lâm Khỏa vào ở rể càng không thể nói lên một câu ở Mạnh phủ. Chỉ cần có chủ nhân cũ của Mạnh phủ ở đây, hắn chính là rắm cũng không dám thả lung tung một cái, cụp đuôi làm người. Ngược lại năm nay, thân thể Mạnh lão gia càng ngày càng suy sút, hắn mới có thể có một chút địa vị ở trong phủ như vậy.
Trước mắt, thấy Lâm Khỏa nói không giống như là nói láo, nên gã sai vặt giữ cửa cũng móc chìa khóa ra xoay người đi mở cửa cho hắn.
Bên trong căn phòng, Mộ Lam Yên đã sớm nghe được âm thanh ngoài cửa, chẳng qua nàng không biết đêm khuya Lâm Khỏa tới chơi có dụng ý gì, bởi vì thân thể cũng có chút mệt mỏi không chịu nổi, cho nên ngồi xếp bằng ở trên giường, trước tiên điều dưỡng hơi thở cho mình.
Một tiếng cọt kẹt, cánh cửa mở ra.
Vào cửa, Lâm Khỏa lại liếc mắt nhìn hai tiểu nhân ở cửa: "Các ngươi tạm thời đi về nghỉ ngơi đi. Phu nhân nói, thiếu hiệp cũng đã mệt mỏi, nên không cần các ngươi đứng ở cửa nghe tin tức."
Dứt lời, hai người kia cũng liền không nghi ngờ nữa, thay Lâm Khỏa đóng cửa lại rồi rời đi.
Mộ Lam Yên chậm rãi mở mắt ra, thì thấy Lâm Khỏa ý xấu đầy mặt đứng ở trước giường của nàng, không chờ hắn mở miệng, bèn bắt đầu hỏi trước: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Hừ, buổi trưa nghe ngươi nói lời kia, ta cũng không để trong lòng suy nghĩ, sau lại suy ngẫm tỉ mỉ vô cùng sợ hãi, bèn muốn tới hỏi ngươi một chút, ngươi có biết thân thế của Vương Mãng?" Lâm Khỏa hỏi thẳng, thấy trên mặt Mộ Lam Yên cũng không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thì biết rõ mình cũng không suy nghĩ nhiều, đứng ở trước mặt Mộ Lam Yên, bộ dáng hoàn toàn chăm chú lắng nghe.
Mộ Lam Yên cũng không kiểu cách, ngoài cửa, hai gã sai vặt giữ cửa đã bị Lâm Khỏa cho nghỉ việc đi ra ngoài. Giờ phút này, nếu nàng lại miệng đầy lời nói dối, chỉ sợ Lâm Khỏa cũng sẽ không tin tưởng. Có điều, nàng cũng lười xuống giường, cứ ngồi xếp bằng như vậy, yên lặng nhìn ánh mắt của đối phương: "Trong lòng ngươi có phải đang suy nghĩ, Vương Mãng có phải là con trai ruột của ngươi hay không?"
"Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
"Chỉ bằng quan hệ của ngươi và Mã thị!"
Mộ Lam Yên hùng hổ dọa người, một đôi mắt lạnh thấu xương chăm chú nhìn biểu hiện trên mặt Lâm Khỏa. Thấy hắn chậm rãi chuyển từ khinh miệt thành ánh mắt dao động không xác định, lại làm bộ tự nhiên trấn định ở nơi đó, Mộ Lam Yên lại muốn bật cười, chẳng qua không có người ở dưới tình huống bị người nói toạc ra gian tình của mình, nhìn nam nhân vô dụng này, không chỉ không dám thừa nhận, lại như vậy đã bị sợ hù dọa rồi.
Không khỏi cảm thán, Tư Không Vân quả nhiên là dùng người mắt mù. Không trách được đời trước chỉ có thể qua loa vài câu ở trước mặt phụ thân ruột của hắn, một khi gặp phải chuyện thật thì héo rút thành một trái cà nhiễm sương. Có điều càng làm cho nàng tò mò chính là tại sao một hoàng tử ở thành Biện Kinh xa xôi, phải đi tới nơi này tìm một Phu Tử hương dã làm việc, trừ phi là hắn đang mưu đồ chuyện bí mật gì. Nhưng chỉ bằng sự thông minh của Tư Không Vân này, Mộ Lam Yên lại lập tức bỏ đi loại trò chơi mưu triều soán vị với trí thông minh cao này.
Cuối cùng, thấy Lâm Khỏa vẫn không có ý muốn đi, Mộ Lam Yên bèn hạ lệnh đuổi khách: "Ngươi ở chỗ này của ta lại còn có chuyện gì? Chẳng lẽ phu nhân kia của ngươi cũng không truy cứu buổi tối ngươi chạy lung tung sao?"
Lâm Khỏa cười to mấy tiếng: "Ngươi thật sự cho rằng ta khờ sao? Ta nhọc nhằn khổ sở ẩn núp mười năm ở nơi Mạnh phủ này. Nếu dễ dàng bị một vị phụ nhân quản lý như thế, vậy ta còn làm sao đi theo nhị hoàng tử làm việc."
Mộ Lam Yên nghe nói thì trong lòng chính là khẽ than một hồi, đầu tiên hắn chắc chắn biết nàng chỉ là một đứa nhà quê, dưới tình huống cái gì cũng không biết, thì dĩ nhiên cũng không hề che dấu nói cho nàng biết, hắn đang làm việc cho nhị hoàng tử. Đây không phải là ngu vậy là cái gì. Lập tức lại cảm thấy không thú vị, muốn chuyển động một chút xương ống chân, nhưng mới vừa duỗi cánh tay một cái, mới phát hiện lại đột nhiên cảm thấy cả người trở nên không có sức.
Giật mình việc lớn không ổn, ánh mắt lạnh lẽo bắn phá càn quét Lâm Khỏa vẫn còn đang hả hê ở trước mặt, giận dữ nói: "Ngươi làm cái gì với ta!"
"Cơm tối có trộn lẫn thực cốt tán còn coi là ngon miệng?"
"Ngươi......" Lúc này, Mộ Lam Yên mới nhớ lại trước lúc ăn cơm đã cảm thấy mùi vị là lạ, nhưng thời điểm kia bởi vì bộ dáng Lạc Hề trêu chọc, phân tâm, cứ thế để cho hắn thừa cơ. Tuy đã hối hận không kịp, nhưng lúc này đã muộn rồi.
Mộ Lam Yên cảm thấy người trước mắt này tuyệt đối điên rồi, cũng chỉ là bịa chuyện một chút đối với hắn và phu nhân của hắn, vậy mà lại xuống tay hạ độc dược giang hồ phấn Thực Cốt với nàng như vậy, thuốc này tuy không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng lại khiến người ta cũng không có hơi sức trong mấy ngày, nghiễm nhiên giống như một con gà con bị bệnh, tuỳ người hạ độc xử trí như thế nào.
Thấy bộ dáng Mộ Lam Yên muốn ra tay lại ngại vì không có chút sức lực, Lâm Khỏa hài lòng không ngớt vỗ tay chúc mừng cho mình, bởi vì Mộ Lam Yên không còn lực công kích, bèn đi lên vài bước: "Đã nói, đừng cho rằng ta ngốc. Hôm nay ta thấy ngươi có khả năng tự mình cởi ra giây thừng trên tay, lại cảm thấy ngươi nhất định có chút công phu. Trong Mạnh phủ, những năm này Mạnh lão gia và lão bà kia đã bị ta đút không biết bao nhiêu độc dược vô sắc vô vị, thậm chí lão bà ngu ngốc kia vẫn không biết những năm gần đây vì sao tính khí mình trở nên nóng nảy như vậy. Vừa không nhịn được nổi nóng với ta, lại thêm tai mềm cảm thấy đặc biệt thua thiệt ta. Chờ một ngày kia bọn họ đi đời nhà ma, ta sẽ có thể mang theo tiền tài trong Mạnh phủ, đi vào thành Biện Kinh tìm hoàng tử Điện Hạ nương tựa. Có điều ngươi và huynh đệ của ngươi xông vào, khiến ta có chút kinh ngạc. Chẳng qua cũng không sao, hôm nay trước tiên giải quyết hai người các ngươi, chờ mấy ngày nữa, ta sẽ tiễn phụ mẫu Mạnh thị kia đi cùng các ngươi, đến bên kia, ngươi lại cố gắng đòi món nợ giam ngươi lại, bị ta giết với nàng ta nhé."
Lâm Khỏa càng nói đáng sợ, ánh nến theo gió thu từ từ chập chờn, làm nổi bật trên mặt đang nghe, trở nên kỳ quái cực điểm.
Trong lòng Mộ Lam Yên hốt hoảng từ từ di chuyển thân thể tới bên cạnh, lúc thấy đối phương đưa đôi tay chuẩn bị bóp cổ của nàng, bèn rút ra đoản đao từ chỗ mắt cá chân, hung hăng cắt tới phía mạch đập chỗ cổ Lâm Khỏa.
Trong nháy mắt một dòng máu tươi ấm áp bắn ra ở trên mặt của nàng. dieenddafnleequysddoon Khiến cả người nàng giật mình một cái lăn xuống từ trên giường.
Đoản đao cạch một tiếng rơi ở trên đất, trước khi chết Lâm Khỏa còn là đầy mặt kinh ngạc không thôi ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Lam Yên ngã ở mặt đất, mở to cặp mắt vô cùng không cam lòng kia, ngã xuống giường co giật mấy lần liền không có tiếng động.