Mộ Lam Yên và Ngao Lôi nghe tiếng, chính là do nha hoàn của từng người đỡ xuống xe ngựa.
Bên kia chính diện cửa xe, chính là một cửa chính cuối cùng tiến vào hậu viện hoàng cung. Hai tòa sư tử đá uy phong lẫm lẫm, tọa lạc ở hai bên cửa cung, trên tay nắm cửa có hai vòng đập cửa bằng đồng so với đầu còn lớn hơn. Cánh cửa cao tối thiểu mười thước, ngửa đầu nhìn lên, sẽ khiến cho người ta cảm thấy lóa mắt không dứt.
Cái cửa này tự nhiên không phải là cửa mà hoàng thượng sẽ đi qua. Đây là cửa chuyên cho những người ngoại lai như các nàng tiến vào, sửa long trọng như thế, chính là vì khiến cho các nàng sinh lòng kính trọng.
Tố Quý vẫn có chút cảm giác bị dọa sợ như cũ, đi theo nha hoàn của Ngao Lôi, dán thật chặt ở chung một chỗ, chỉ sợ đối phương không để ý sẽ lạc mất nàng. Ngao Lôi nhìn cảnh tượng trước mắt này, đã kích động thiếu chút nữa khóc lóc nức nở. Mà Mộ Lam Yên lại là lạnh nhạt nhìn nàng một cái, bày tỏ ác cảm đi tới gã sai vặt dắt ngựa xe.
"Đứng lại, ta có một ít lời muốn hỏi ngươi!"
Mộ Lam Yên đột nhiên lên tiếng, khiến gã sai vặt vốn chuẩn bị rời đi đột nhiên chấn động cả người, cứng ngắc quay mặt sang, nịnh hót cười: "Không biết tiểu thư còn có dặn dò gì?"
"Mới vừa rồi vào cửa vì sao không trực tiếp đòi thiếp mời với chúng ta? Nhất định phải cằn nhằn với người giữ cửa kia?" Sở dĩ Mộ Lam Yên hỏi như thế, cũng là bởi vì nàng đột nhiên nghĩ đến. Một đời trước lúc vào cung đã thấy phu xe nhà người ta cầm thiếp mời của hoàng hậu nương nương, lập tức đã cho họ đi. Không biết làm sao gặp phải họ, lại là hết lần này tới lần khác còn ồn ào khúc nhạc đệm.
Gã sai vặt hiển nhiên không ngờ Mộ Lam Yên sẽ hỏi như thế, trong nháy mắt có chút xấu hổ nhìn ánh mắt chân thật đáng tin của đối phương, ấp úng nói: "Tiểu, tiểu thư đang nói cái gì? Nô tài, nô tài nghe không hiểu."
Mộ Lam Yên thấy vẻ mặt mập mờ, nghĩ thầm trong đó nhất định có vấn đề, cho nên càng thêm nghiêm túc ép tới gần đối phương một bước: "Ngươi phải nghĩ rõ ràng, dù sao đối tượng mà ngươi nói láo lại là tiểu thư quan gia!"
Chỉ là gã sai vặt kiếm miếng cơm, sớm bị bộ dáng Mộ Lam Yên cố làm ra vẻ kia, dọa sợ đến đột phá phòng tuyến đáy lòng: "Tiểu nhân chính là lấy tiền làm việc. Hơn nữa, tiểu thư không phải đã bình yên tiến vào sao? Nếu mà ngài nhất định đi tìm nguồn gốc, không cần tìm tiểu nhân làm phiền mà."
"Nhị muội muội, ngươi còn ở đằng kia làm gì đấy?"
Mộ Lam Yên còn muốn tỉ mỉ hỏi tới cuối cùng là ai bảo hắn làm như vậy. Cách đó không xa, Ngao Lôi chính là có chút tức giận hô về phía nàng. Quay đầu đi, nàng cười híp mắt lên tiếng: "Tới rồi tới rồi, ta có đồ rơi trong xe ngựa." Rồi sau đó, nàng lại làm một động tác cắt cổ về phía gã sai vặt, để cho hắn nhớ lấy phải hoàn toàn quên chuyện mới vừa xảy ra.
Suy nghĩ một vòng cũng không nghĩ ra được cuối cùng là ai muốn bố trí một màn sự cố khi họ vào cửa này. Có điều giống như gã sai vặt mới vừa rồi nói, dù sao đã vào cửa, nghiên cứu sâu hơn cũng không còn cần thiết. Chỉ là lần này vào cung, sợ bên trong cũng là đầm rồng hang hổ, kẻ vụng trộm sử dụng ám chiêu đó cũng không biết là ai, còn có hẳn là nhằm vào Ngao phủ, mà không phải là nàng.
"Nhị muội muội, ngươi quả nhiên là trí nhớ kém. Ngay lúc này lại còn rơi đồ." Ngao Lôi thấy Mộ Lam Yên đi tới bên cạnh, giọng hơi có khiển trách nói.
Trong ngày thường, Mộ Lam Yên và Ngao Lôi cũng không lui tới, trừ cảm thấy người ở trước mắt này vừa giả vừa ích kỷ, cái khác giống như tiểu thư thường ngày, ra ngoài làm việc đều là cẩn thận chặt chẽ: "Tỷ tỷ nói chuyện, muội muội biết sai rồi. Bây giờ là muốn đi vào sao?"
Ngao Lôi thấy nàng tương đối nghe lời, biểu hiện gấp gáp trên mặt cũng thoáng chậm lại: "Bây giờ còn chưa đi vào, mới vừa rồi ta hỏi thăm nha hoàn đứng ở bên ngoài, họ nói đợi lát nữa sẽ có một cô cô ra ngoài, khám xét người chúng ta mới có thể đi vào."
"Ồ ~" Nàng thật đúng là quên mất việc này rồi, năm đó lúc nàng ở tại Khôn Ninh cung này, không phải cũng là vì vậy, thường kêu một vài tiểu thư đi vào thưởng thức trà. Đến cuối cùng, họ đều có thể đẩy thì đẩy đi, dù sao người nào vui lòng còn chưa có xuất giá một ngày hai đầu bị người soát người, muốn đi gặp người, quan hệ còn không tốt như vậy.
Lúc rảnh rỗi dừng lại ở cửa ra vào, một đợt tiếng bánh xe chuyển động chậm rãi tiến vào lỗ tai của các nàng. Nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy y hệt xe ngựa lúc Mộ Lam Yên tới, đi tới từ một đường khác, dừng ở chỗ xa cách họ mười lăm thước.
Sau đó, nha hoàn đi theo xe kia bèn chậm rãi đỡ một cô gái quần áo tươi đẹp xuống xe ngựa.
Người này vừa xuất hiện, đã kinh diễm tất cả mọi người tại chỗ. Không phải là bởi vì vẻ ngoài nàng lớn lên đẹp mắt cỡ nào, mà còn quần áo trên người chính là xuất phẩm của "Hà xưởng" kinh đô.
Lúc trước đã nói, "Hà xưởng" này chính là bố phường đặc biệt làm riêng vải vóc cho hoàng gia. Lúc đầu, lão phu nhân lấy ra mười cuộn vải tặng cho Mộ Lam Yên làm lễ ra mắt, đã rất làm cho nàng kinh ngạc. Mà quần áo trên người của cô gái trước mắt này, chính là nhất tuyến y xuất phẩm đãi ngộ cao nhất của Hà xưởng.
Tên như ý nghĩa, chính là một sợi dệt thành, thủ công tinh xảo tuyệt luân, nhưng cũng bởi vì nguyên nhân này, quần áo cũng không có cảm giác sặc sỡ. Cho nên, trên tay người trong cung có cũng sẽ khen thưởng ra ngoài. Dù sao, vị hoàng đế kia cũng thích "Xinh đẹp".
Mà, nữ tử thiên hạ đã có thể có một món đồ như vậy, đã cảm thấy tự hào.
Mộ Lam Yên nghi ngờ hỏi với Ngao Lôi: "Người này là ai?"
"Nàng chính là đích tiểu thư của thái tử thiếu sư quan viên nhị phẩm đương triều, tên gọi Phí Khuynh Thành. Mẫu thân của nàng cũng là biểu muội Lạc quý phi, phi tử của hoàng thượng đương triều. Người này chung đụng không được tốt, đến lúc đó đừng giành danh tiếng ở trước mặt nàng là được." Ngao Lôi nhỏ giọng nói với Mộ Lam Yên, vừa dứt lời, Phí Khuynh Thành đã đi tới trước mặt của các nàng.
Ánh mắt ngạo mạn thiếu chút nữa đã muốn lật con ngươi tới trên đỉnh đầu: "Hai người các ngươi đang nói nhỏ cái gì đấy?"
Mộ Lam Yên nghe giọng điệu này, cũng đã hiểu Ngao Lôi nói chung đụng không được tốt xem ra lại là một chủ nhân thích bới móc.
"Phí tiểu thư, nhiều người đang nói chuyện như vậy, vì sao ngài lại đặc biệt bắt lấy chúng ta chứ?" Mộ Lam Yên mỉm cười nói.
Ở một bên, Ngao Lôi cũng cẩn thận kéo kéo váy của nàng.
Phí Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, cứ thế không để Mộ Lam Yên ở trong mắt, ánh mắt liếc về trên người Ngao Lôi, khiêu khích hỏi: "Ngao Tương đâu rồi? Hôm nay chuyện lớn như vậy, không phải là một tiểu nha đầu lỗ mãng như nàng ta nhát gan trốn ở nhà khóc chứ?" Dứt lời, chính là che miệng cố ý nở nụ cười.
Bên cạnh những tiểu thư không nhận biết kia nghe tiếng, cũng len lén nở nụ cười theo Phí Khuynh Thành.
Thì ra Phí tiểu thư này lại là quen biết Ngao Lôi với Ngao Tương.
Trong nháy mắt biểu hiện trên mặt Ngao Lôi chính là trở nên khó coi. Cũng may, lúc này cửa cung sau lưng đột nhiên cọt kẹt một tiếng do bên trong mở ra. Ánh mắt mọi người vèo một cái nhìn lại phía kia, thì thấy một lão cô cô có mái tóc hơi hoa râm, mặt nghiêm túc thân thể thẳng tắp, đi ra từ bên trong cửa.
Mộ Lam Yên xa xa nhìn thấy bộ dáng của người kia, trong lòng chính là hơi hồi hộp một chút, mất đúng mực.
Đó không phải là Dung ma ma cùng nhau chăm sóc nàng với Tố Quý ở trong Khôn Ninh cung một đời trước sao? Trong nháy mắt, một vài đoạn ngắn hạnh phúc ngày xưa đứt quãng xuất hiện ở trong đầu Mộ Lam Yên, để cho nàng dần dần nhiễm ướt hốc mắt.
Tố Quý hơi thích ứng hoàn cảnh dần dần trở lại bình thường, 0di33xn0dafnl330fys0doon thấy tiểu thư lại bắt đầu ngẩn người, vội vã tiến lên đẩy cánh tay Mộ Lam Yên một cái: "Tiểu thư, người làm sao thế?"
Mộ Lam Yên hồi hồn, vội hít sâu một hơi mạnh mẽ bức lui nước mắt sắp chảy xuôi xuống trở về: "Không có, không có gì."
Đang ở một bên, Phí Khuynh Thành thấy vậy trên mặt chỉ xẹt qua một thoáng chán ghét, cũng không nói chuyện. Mà, Ngao Lôi cũng thấy hình ảnh lần này, mới lui lại mấy bước nhỏ đi tới chỗ ngang với Mộ Lam Yên, nhỏ giọng nói: "Không cần phải sợ, đợi lát nữa cô cô nghiệm thân một lát là có thể tiến vào."
Mộ Lam Yên nhìn Ngao Lôi tốt bụng an ủi nàng, trong lòng đột nhiên không biết là nên khóc hay nên cười. Nàng đây không phải là sợ, rõ ràng là kích động khi thấy người quen cũ. Chẳng qua lời này cũng không thể nói rõ, chỉ có thể thầm gật đầu một cái, đáp một tiếng bèn khôi phục lại bộ dáng trước đó.
Mặt Dung ma ma không có vẻ gì lần lượt soát người cho các tiểu thư ngoài cửa, rất nhanh đã đến Mộ Lam Yên.
Lên xuống trái phải thậm chí còn chỗ tư mật cũng nhấn xuống, không phát hiện ẩn giấu bất kỳ vũ khí nào, mới cho nàng đi. Lúc rời đi, Mộ Lam Yên đặc biệt nhỏ giọng nói một câu: "Cám ơn Dung ma ma." Dọa sợ đến trong đôi mắt sóng nước chẳng xao của đối phương đột nhiên xẹt qua một chút kinh ngạc. Nhưng sau đó đã khôi phục lại bình thường, nàng tiếp tục soát người cho các tiểu thư.
Sau khi tất cả tiểu thư với bọn nha hoàn dẫn theo tiến vào cửa, xếp thành hai đôi, đầu đuôi mỗi người một cung nữ, hai bên cũng là đứng bốn người, để tránh cho các tiểu thư không cẩn thận tẩu tán, tránh cho đến lúc đó bị cấm vệ quân xem thành thích khách mà giết.
Bên trong cửa vẫn là giống như lối đi nhỏ phía ngoài vậy, hai bên đều là vách tường cao mười tám thước. Đoàn người đi ở bên trong, có vẻ nghiêm túc trang trọng, vô cùng nhỏ bé. Đến phía trước vào một cái cửa, rồi sau đó lại quẹo trái đi tới một đoạn đường, chính là phương hướng tẩm cung của hoàng hậu nương nương —— Khôn Ninh cung.
"Các tiểu thư tạm thời ở cửa ra vào chờ một lát, lão nô đi vào xin chỉ thị của hoàng hậu nương nương bèn tới gọi các ngươi đi vào." Dung ma ma nói dứt lời, chính là khom người vào cửa chính màu son.
Mộ Lam Yên đứng tại chỗ, ngửa đầu nhìn bảng hiệu có viết ba chữ to "Khôn Ninh cung", đột nhiên cánh mũi đau xót, thậm chí có một loại kích động muốn khóc. Cái chỗ này có quá nhiều hồi ức của nàng, hiện tại đến lần nữa lại làm cho nàng vừa yêu vừa hận.
Xuyên thấu qua vách tường thật cao, mơ hồ có tiếng nhạc bay ra. Ở trong Khôn Ninh cung đã là cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, các tiểu thư đến sớm một chút lần lượt ngồi xuống vị trí mà hoàng hậu chỉ định, lòng vui mừng tinh thần sung sướng nhìn biểu diễn trên sân khấu phía trước.
Giờ phút này, hoàng hậu đang nói chuyện với Dương quý phi bên cạnh, thấy Dung ma ma đến, chính là cắt đứt lời của hai người.
"Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, các tiểu thư còn lại đã dẫn tới."
Hoàng hậu khẽ gật đầu: "Dẫn các nàng vào đi."
Dung ma ma đáp một tiếng bèn lại đi ra ngoài. Hơi một lát nữa, đoàn người Mộ Lam Yên lại do các cung nữ dẫn tiến về phía vườn hoa Khôn Ninh cung.
Cảnh tượng bên trong, khắp nơi đều tràn đầy ca múa mừng cảnh thái bình hứng thú vui vẻ hòa thuận.
Ánh mắt của hoàng hậu và Dương quý phi lấp lánh nhìn chằm chằm người lần lượt đi tới, thấy mọi người đều là đại gia khuê tú môi hồng răng trắng mi thanh mục tú, trên mặt đều lộ ra nụ cười thỏa mãn.
"Hoàng hậu nương nương cát tường, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
"Quý phi nương nương cát tường, nương nương vạn phúc kim an."
Đoàn người triêu bái qua đi, hoàng hậu chính là lệnh họ đứng lên, dặn dò các cung nữ đứng ở chung quanh dựa theo thiếp mời trong tay các nàng mà lần lượt vào chỗ. Mộ Lam Yên nhìn trên mặt mỗi bàn đều có một khối gỗ có khắc tên, trong lòng đột nhiên rất là kinh hãi. Khi nào thì mẹ ruột của Tư Không Thận này hứng chí bắt đầu làm vật này rồi.