• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: trang bubble ^^  

Mẫn phu nhân đi tới đại sảnh, lại không thấy ai ở bên trong. Một đôi mắt nghi hoặc quét tới tỳ nữ bên cạnh.

Tỳ nữ giật mình một cái, vội nói: "Phu nhân, người tạm thời chờ một lát, nô tỳ sẽ đi mời lão phu nhân ra ngoài." Dứt lời, chính là xoay người đi vào phía sau một mành trướng chếch bên đại sảnh.

Chờ chốc lát, lão phu nhân lại do Vạn cô với tỳ nữ mới vừa đi vào dìu hai bên ra ngoài, vốn là nụ cười nồng đậm, một thoáng bộ dáng lão mẫu hiền lành. Nhưng ngẩng đầu lên thấy mặt bên của người tới trong đại sảnh cũng không phải là Mộ Lam Yên mà là Mẫn phu nhân, nụ cười trên mặt đã sụp đổ tan rã trong nháy mắt, thay thành một thoáng nghiêm túc.

Chậm rãi đi tới trước mặt ghế chủ, ngồi lên.

"Con dâu thỉnh an cho mẫu thân, mẫu thân đại nhân vạn phúc kim an." Mẫn phu nhân quỳ gối hành lễ.

Sau khi lão phu nhân ngồi xuống thở một hơi dài nhẹ nhõm, dường như mới vừa đi tới dùng sức lực lớn đến đâu. Lúc lâu, bà mới từ bên trong giọng điệu khàn khàn kia, kiềm nén ra một câu nói: "Sao Mẫn nha đầu đột nhiên muốnĩ đến chỗ của ta ngồi một chút?"

Mẫn phu nhân cũng không có bao nhiêu tình cảm, chỉ là lạnh nhạt nói: "Mẫu thân quả nhiên là trách lầm con dâu rồi. Hôm qua, con dâu vừa trở về thật sự rất mệt mỏi, cho nên chưa có tới thỉnh an với mẫu thân. Sau lại nghe nói mẫu thân phái Vạn cô cô tới trong viện của tiểu nữ Lam Yên, mẫu thân đây là biến đổi phương pháp, đang đánh mặt của con dâu sao?"

Mẫn phu nhân vừa nói lời như thế, lão phu nhân chính là tàn khốc nhìn tới Vạn cô một cái. Hôm qua đi tới Liễu Tâm viện, đã bảo bà ta làm việc cẩn thận, không thể bị nữ nhân trước mắt nhìn thấy.

Nhưng, lúc này Vạn cô cũng là dáng vẻ mặt vô tội thiếu chút nữa thì muốn khoát tay phủ nhận.

Tiểu Thúy và Dung Thố đã sớm thấy quen sóng ngầm cuồn cuộn dưới hồ nước yên bình của đôi mẹ chồng nàng dâu này. Một câu rõ ràng có thể tranh đấu, cũng có thể để cho hai người trước mắt kia nói vô cùng bình thản.

"Vậy nếu con cũng biết ta từng bảo tiểu thư mới tới trong phủ, sáng sớm hôm nay sẽ tới trong viện ta, để cho ta xem. Lần này chỉ một mình con tới đây lại là ý gì? Con đây là định Kim Ốc Tàng Kiều, không để cho lão bất tử ta đây nhìn tới một chút thật sao?"

Giọng của lão phu nhân có chút nghiêm nghị, Mẫn phu nhân lại là cười nhạt một tiếng: "Mẫu thân nói đùa, Yên Nhi đang ở bên ngoài, chờ mẫu thân cho gọi đấy. Tiểu Thúy, ngươi lại đi bên ngoài gọi tiểu thư đi vào."

Tiểu Thúy đáp một tiếng, bèn xoay người ra khỏi đại sảnh.

Lúc Mộ Lam Yên vào cửa, bộ dáng tự nhiên hào phóng, nhìn trên mặt Vạn cô hết sức kinh ngạc. Tối hôm qua sau khi trở lại, bà đã thuật lại với lão phu nhân cảnh tượng lúc gặp Mộ Lam Yên. Hai mắt vô hồn, yếu ớt nhiều bệnh, hình dạng khô héo, không có chút tinh thần nào......

Nhưng bây giờ, một đôi mắt to long lanh mày rậm, môi hồng răng trắng, da dẻ trên mặt càng thêm trắng như mỡ đông, hai bên hơi lộ hồng. Ngoại trừ người là người của ngày hôm qua, còn lại nào có bộ dáng ngày hôm qua.

Sau khi Mộ Lam Yên vào cửa, chính là quỳ gối trước mặt lão phu nhân: "Mộ Lam Yên bái kiến lão phu nhân, lão phu nhân vạn phúc an khang."

"Tốt tốt, đứng lên đi." Lão phu nhân mỉm cười nói.

Sau khi đứng dậy chính là nhìn thấy vẻ mặt Vạn cô tràn đầy kinh ngạc còn chưa thu hồi, ngược lại lão phu nhân là bộ dáng sóng nước chẳng xao, dường như đã sớm ngờ tới.

Trên đầu lão phu nhân đeo một vòng bạc, ngay chính giữa khảm một viên bảo thạch xanh lá, tất cả tóc bạc búi ở chung một chỗ, cắm một cây trâm cài tóc xanh biếc. Thân thể có chút phì thủng, da dẻ đã sớm nhão, nhìn giống như vỏ cây già nhăn nheo. Nhưng dù cho như thế, cặp mắt hạnh nhân ửng sáng kia thoạt nhìn rất đẹp, chắc hẳn lúc còn trẻ nhất định cũng là mỹ nhân bại hoại.

Mắt tuy dễ nhìn, Mộ Lam Yên lại phát hiện Ngao lão phu nhân đang dùng một loại phương thức quan sát không cách nào miêu tả, chăm chú nhìn nàng. Một đôi mắt hệt như vực sâu, đen nhánh như đêm, nhìn không ra bất kỳ biểu lộ gì trên mặt, giống như đối đầu chính là một cái tượng gỗ. Chỉ là, lòng dạ tượng gỗ kia không phải sâu bình thường.

"Con tên là gì?"

"Mộ Lam Yên."

"Ừ, tên là không tệ." Lão phu nhân gật đầu một cái, tiếp theo đưa mắt quét tới trên người Mẫn phu nhân: "Nếu đã tìm trở về, vì sao không thay đổi tên chứ? Tiểu thư Ngao gia, nào có không lấy Ngao làm họ."

Lời này hiển nhiên là nói cho Mẫn phu nhân nghe.

Trong lòng Mẫn phu nhân có chút nổi đóa, nhưng mà trên mặt lại cũng không biểu hiện ra một chút. Chống lại ánh mắt của lão phu nhân vừa định nói chuyện, Mộ Lam Yên chính là giành trước nói chuyện: "Hồi bẩm lão phu nhân, là con cho rằng cái tên Mộ Lam Yên này đối với con mà nói, đã dùng liên tục mười bảy năm, có chứa tình cảm, cho nên con không muốn thay đổi."

Xưa nay, lão phu nhân có thành kiến đối với đứa con dâu này, đều là bởi vì Mộ Lam Yên giờ khắc này quỳ gối trước mặt bà. Làm một đại gia khuê tú tam tòng tứ đức, tuổi thơ nghe phụ, trung niên nghe phu, già tới nghe tử. Nhưng cố tình, con trai duy nhất của bà lại là người phản nghịch. 

Ban đầu con gái của quan viên nhị phẩm thật tốt thì không cưới, nhất định cưới một nữ nhân đã từng sinh con cho nhà người khác, khiến lão phu nhân thiếu chút nữa thì một khóc hai nháo ba thắt cổ. Cuối cùng, mặc dù lão phu nhân chưa chết được, nhưng thành kiến với Mẫn phu nhân cũng chưa bao giờ thay đổi, bao gồm bất kỳ một đứa con gái nào mà Mẫn phu nhân sinh ra.

Lúc này, chỉ nghe thấy lão phu nhân hừ lạnh một hồi: "Điểm này ngược lại rất giống với phu quân đương nhiệm của mẫu thân con, rất quật cường. Cũng được, dù sao cũng là nha đầu ngoại lai, nếu mà theo họ Ngao gia, đó mới là nói không thông."

Ai cũng không dám tiếp nhận những lời này của lão phu nhân. Trong lòng Mộ Lam Yên cảm khái vô tận lão nhân gia đã lớn tuổi này, quả nhiên là thời tiết trong ngày mùa hè, nói trở mặt là trở mặt. Một hồi cười nói với ngươi, một hồi vươn tay ra đánh ngươi một cái, ngươi cũng không thể đánh trả.

Từng người im ắng mấy phần, lão phu nhân phá vỡ yên lặng lần nữa.

"Lam Yên, lần đầu tiên gặp con, ta cũng không chuẩn bị lễ ra mắt gì." Dứt lời, ánh mắt ra hiệu cho Vạn cô bên cạnh một phen, Vạn cô cầm lấy một bao tiền lì xì từ trong tay tỳ nữ quay bên cạnh: "Nơi này là một chút ý tứ nho nhỏ, con nhận tạm đi. Ngày sau, con đừng có lại nói một lão bất tử như ta đây bạc đãi con."

Lúc lão phu nhân nói chuyện, bộ dáng cười khẩy chứa ba phần gian xảo, người sáng suốt một cái cũng biết đó là lời nói đùa giỡn. Mộ Lam Yên biết ở bên trong là thứ gì, nhưng vì thể hiện sự nghe lời mẫu thân, cho nên nghi ngờ liếc mắt nhìn tới Mẫn phu nhân. Mẫn phu nhân lập tức nói: "Đây là lễ ra mắt mà lão phu nhân đưa. Yên Nhi, con nhận đi." 

Nghe lời của mẫu thân, Mộ Lam Yên tất nhiên tiến lên cầm, rồi sau đó lại dí dỏm đáp lại: "Lam Yên cám ơn lão phu nhân. Lão phu nhân thọ cùng trời đất, phúc trạch con cháu đời sau, sao lại bạc đãi Lam Yên đây."

Một câu nói khen hay hai điểm của lão phu nhân, lão phu nhân dĩ nhiên là vui vẻ ra mặt. Ánh mắt đầy ắp cưng chìu nồng đậm quan sát trên dưới Mộ Lam Yên một phen bèn để cho nàng ngồi xuống.

Ngồi vào chỗ của mình, lão phu nhân lại một thoáng biểu hiện nhìn tới Mẫn phu nhân: "Mẫn nha đầu, con thật đúng là đời trước tích tụ không ít phúc khí, trang ## bubble có thể có con gái như Lam Yên vậy."

"Mẫu thân quả nhiên là hay khen. Yên Nhi mới trở lại từ bên ngoài, còn có rất nhiều lễ phép không quen, mong rằng mẫu thân đừng ghét bỏ mới phải."

Mộ Lam Yên lạnh nhạt nhìn hai người ngươi một lời ta một câu, trong lòng lại một đòn cân, làm một phen so sánh khí thế của Mẫn phu nhân và lão phu nhân. Mặc dù lão phu nhân này từng chữ từng câu trong ngoài bất nhất, cũng là lòng dạ sâu dọa người. Cũng may, thoạt nhìn ở bề ngoài Mẫn phu nhân là một nữ nhân tay trói gà không chặt, nhưng đối với mặt lão phu nhân lại chưa bao giờ bộc lộ ra mảy may run rẩy một chút nào.

"Mẫn Nhi, con nói xem, lần này đi ra ngoài, vừa đi cũng mất thời gian?"

Mẫn phu nhân khẩn thiết trả lời: "Một tháng lại lẻ ba ngày."

Lão phu nhân thở dài: "Ôi, người này vừa đi, khổ nha đầu Tương Nhi kia, đã sớm có mẫu thân lại y như không có mẫu thân vậy. Lão bà tử như ta đây nhìn ở trong mắt cũng cảm thấy đau lòng."

Mẫn phu nhân khẽ đứng dậy, mặt không vẻ gì cúi thấp trán, nhàn nhạt trả lời: "Tạ mẫu thân quan tâm Tương Nhi như thế, ngày sau con dâu sẽ không bao giờ đi ra ngoài nữa."

"Ừ ~" Lão phu nhân lần nữa nhẹ nhàng và kéo dài trả lời một tiếng, trong tay không nhanh không chậm lần một chuỗi Phật châu. Chuỗi Phật châu này có khác biệt lớn với chuỗi của Mẫn phu nhân.

Chuỗi của Mẫn phu nhân chỉ có lúc tìm kiếm con gái của nàng mới có thể dùng để cầu nguyện, cho nên bình thường như y hệt Phật châu thường ngày. Nhưng chuỗi trên tay lão phu nhân kia, duyên cớ ước chừng là dùng thời gian lâu dài, phía trên hạt châu mài ánh sáng giống như có thể chiếu ra bóng người.

Đến lúc đó, nha đầu bưng nước đi lên, đặt một chén trà ở trước mặt mỗi một người.

Lão phu nhân uống xong một ngụm trà, trên mặt mới biểu hiện giống như mới vừa nghĩ tới một chuyện: "Tối hôm qua, ta kêu Vạn cô đi Liễu Tâm viện thăm thì nghe nói nha đầu này thân thể ốm nhẹ. Hôm nay liếc mắt nhìn, ngược lại rất lanh lợi, không có bộ dáng thân thể khó chịu chút nào đấy."

Vạn cô nghe, sợ lão phu nhân cố ý chất vấn bà, giật giật bờ môi, vừa định giải thích, Mẫn phu nhân lại mở miệng trước: "Hôm qua, Yên Nhi của cũng là thân thể có chút bất thường, chắc hẳn lúc Vạn cô đi, đã nằm xuống."

"Chính phải chính thế." Vạn cô vội phụ họa. Không biết làm sao, lão phu nhân nghiêng mắt liếc bà ta, chính là ngậm miệng lại, không nói nữa.

"Ta nghe nói, ngày hôm qua Liễu Tâm viện có thể nói là xảy ra một chuyện lớn à."

Mẫn phu nhân làm bộ không hiểu: "Chuyện gì?"

"Ta chính là nghe nói, vào lúc Yên Nhi trở lại, Ngao Tương làm cho Liễu Tâm viện toàn là không khí ngột ngạt, xốc xếch không tan. Tối hôm qua lúc Vạn cô trở lại còn nói với ta, Yên Nhi đó là đầy mặt uất ức, khóc cũng không có chỗ khóc."

Ở ngoài mặt, lão phu nhân là đang trút giận cho Mộ Lam Yên, Mộ Lam Yên cũng là trong lòng sáng tỏ. Ngày hôm qua, Vạn cô đột nhiên tới chơi, nàng cũng biết nhất định là lão phu nhân bảo bà ta đi đến thăm dò cái gì. Có điều, giờ phút này nàng cũng không giống như tỏ thái độ, hệt như xem một chút đại chiến mẹ chồng nàng dâu này sẽ phát triển trở thành cái hình dạng gì. 

Mẫn phu nhân vừa định nói chuyện giải vây cho chuyện này, lão phu nhân bèn tự mình giành đề tài. Mắt hạnh nhân lại chuyển tới chén trà trong tay mình, một giây trước còn là bộ dáng đau lòng ai đó, sau một khắc chính là mặt không để ý chút nào thổi một chút nước trà vốn cũng không có bất kỳ tạp vật nào: "Chẳng qua lời vừa nói ra, Ngao Tương chính là đích tiểu thư, có chút tùy hứng cũng là bình thường, ngược lại cũng không cần đi nói nàng cái gì. Lam Yên, ngày sau con thấy Tương Nhi, cẩn thận một chút là được."

Lời hay nói xấu kia cũng để cho một mình lão phu nhân nói đi, còn dư lại hai người, hai mặt nhìn nhau không biết tiếp theo nên nói cái gì. Nếu là nói ngày hôm qua thấy Ngao Tương là trận đầu tiên, như vậy Mộ Lam Yên toàn thắng. Thế nhưng trận thứ hai, hai người nàng và Mẫn phu nhân hoàn toàn thất bại đến mức nào, nàng đã không cách nào lường được. Lão phu nhân này y như một con hồ ly xảo quyệt, để cho nàng mới vừa cảm thấy có một chút đầu mối. Giây lát trong nháy mắt, lão phu nhân cũng đã hung hăng giẫm nàng ở dưới lòng bàn chân. Cho nên ngày sau, vẫn là bớt tiếp xúc thì tốt hơn......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK