Huấn luyện chính thức bắt đầu.
Tố Quý cẩn thận hỏi thăm Tất Ngôn Nam cần phải làm những thứ gì.
Tất Ngôn Nam không thể mời được Mộ Lam Yên, mặc dù trong lòng có chút không vui vẻ. Nhưng mà nghĩ có lẽ có thể biết được một chút thứ có ích từ trong miệng Tố Quý, nên cũng hấp ta hấp tấp bắt đầu vui với chỉ đạo.
Thấy Tư Không Thận và Mộ Lam Yên từ từ đi xa, chính hắn cũng rốt cuộc hồi hồn quan sát một phen Tố Quý có chút khác biệt đến gần: "Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Trong lòng Tố Quý hơi hồi hộp một chút, cúi đầu thành thật trả lời: "Hồi tiểu vương gia, năm nay Tố Quý mười lăm rồi."
"Mười lăm. . . . . . Mười lăm. . . . . ." Tất Ngôn Nam lầm bầm lầu bầu nói không ngừng mấy câu, "Không trách được thoạt nhìn không có sức hấp dẫn."
Tuy là lời không giữ mồm giữ miệng tùy tiện nói, lại khiến Tố Quý nghe được trong lòng hơn xấu hổ cúi đầu xuống. Nàng vẫn là lần đầu chung đụng với nam tử trẻ tuổi ở khoảng cách gần, đâu chịu đựng được đối phương "Đùa giỡn" như thế. Chẳng qua là ngay lúc cảm thấy hai lỗ tai nóng lên đó, nàng lại nghe thấy đối phương bắt đầu nói chuyện: "Vậy, trước kia ngươi biết cái gì? Muốn học cái gì?"
"Trước kia Tố Quý chưa bao giờ tiếp xúc với võ công. Chỉ là nhìn tiểu thư có thể bay tới bay lui chính là cảm thấy thật là lợi hại!" Tố Quý ngóng trông nói, bất tri bất giác lại ngẩng đầu lên.
Thấy mặt Tất Ngôn Nam tràn đầy ấm áp y hệt ánh mặt trời, ngăn cách trong lòng cũng đang từ từ loại bỏ.
Tất Ngôn Nam suy nghĩ một phen, đột nhiên đi tới bên cạnh Tố Quý, hai chân vừa đứng qua bên cạnh, dồn trung bình tấn chính là đi xuống. Thấy Tố Quý nhìn hắn có chút hoảng hốt, hắn nhíu mày ra hiệu một phen: "Học theo ta đi."
"Chuyện này. . . . . ." Tố Quý có chút khó xử, tư thế này quá mức khó coi rồi.
Ngay tại lúc nàng đang do dự, Tất Ngôn Nam lại đột nhiên đứng dậy, nắm lấy cánh tay của nàng đá mở hai chân nàng ra, nhấn bả vai một cái bèn làm cho nàng đi xuống.
Tố Quý a một tiếng, suýt nữa té ngã trên đất.
"Ngươi chú ý!" Tất Ngôn Nam kịp thời đỡ lấy, nhân tiện bày ngay ngắn tư thế của nàng mới thỏa mãn gật gù: "Muốn học khinh công, cơ bản nhất chính là hạ bàn phải ổn, trước tiên ngươi dồn như vậy hai canh giờ, không có lệnh của ta, không cho phép nhúc nhích, cũng không được ngã xuống. Ta có chút buồn ngủ, đi vào nghỉ ngơi trước một chút." Dứt lời, chính là xoay người trở về doanh trướng của Tư Không Thận.
Tố Quý cuống cuồng kêu hai tiếng với bóng lưng đối phương, thân thể cũng không dám hoạt động chút nào. Chỉ là trong nháy mắt, Tất Ngôn Nam đã biến mất ở trước mắt Tố Quý.
Bị Tư Không Thận dẫn tới góc khác của sân huấn luyện, Mộ Lam Yên nghe tiếng của Tố Quý quay đầu lại thì lại phát hiện tiểu nha đầu kia lại đang đứng tấn, dáng vẻ kỳ lạ làm cho nàng không chịu đựng được phát ra tiếng cười.
Bọn họ đi tới, là một loại sân nhỏ khác luyện tập bắn tên.
Tư Không Thận cầm cung tên bên cạnh lên, nghe tiếng cười của Mộ Lam Yên, cũng quay đầu lại nhìn tới một cái: "Tiểu tử Ngôn Nam kia lại không biết chạy đi nơi nào rồi."
Dứt lời, đã đưa cung tới trước mặt Mộ Lam Yên: "Thử một chút."
"Tại sao hắn có thể đối với Tố Quý như vậy? Kêu Tố Quý đến cùng một chỗ với chúng ta thôi." Mộ Lam Yên sốt ruột che chở người mình, không thèm để ý chút nào nhận lấy thứ Tư Không Thận đưa cho nàng. Ngay khi đối phương hoàn toàn buông tay thì đột nhiên cảm thấy cổ tay nặng trĩu, cả người nghiêng theo vật kia về phía trước.
Đợi khi nàng phản ứng lại, mới nhìn rõ cung gỗ chân thật trên tay nàng kia.
Đây không phải là thứ người bình thường có thể sử dụng, đây là phản ứng đầu tiên của Mộ Lam Yên. Có chút vất vả giữ vững thân thể thăng bằng, lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện Tư Không Thận lại dùng một đôi mắt gian xảo nhìn chăm chú vào nàng.
"Không cần kêu đến. Ngôn Nam có tính toán của chính hắn. Người cứ thoải mái giao nha đầu bảo bối của ngươi cho hắn đi. Ngược lại chính ngươi, có ý kiến gì với đồ trên tay?"
"Nặng!" Mộ Lam Yên vất vả nói.
Tư Không Thận khẽ cười một tiếng, mới chậm rãi kề người vào nhận lấy đồ trên tay Mộ Lam Yên: "Ta nghe nói ngươi mới vừa vào Ngao phủ đã một mình dễ như trở bàn tay nâng lên rương gỗ mà Mẫn phu nhân đưa cho ngươi, làm sao vật trước mắt này, ngươi lại cảm thấy cố hết sức à."
Mộ Lam Yên kinh ngạc suy ngẫm lời của đối phương nói, trong lòng nàng tự nhiên biết chuyện này. Nhưng nàng nhớ ngày đó viện chỉ có hai người nàng và Tố Quý. Nghĩ như thế, sợ là từng cử động của nàng ở Ngao phủ, đều có một đôi mắt ở sau lưng nhìn mình chằm chằm.
Rồi sau đó lại nghĩ đến đã thoát khỏi Ngao phủ kia, trong lòng cảm khái lại mất đi một chút.
Tư Không Thận thay nàng đổi một cái cung nhẹ nhàng linh hoạt một chút lại đưa tới: "Ngươi định lúc nào thì nói cho Mẫn phu nhân bọn họ, ngươi còn chưa chết?"
Mộ Lam Yên nhận lấy cái cung nhẹ hơn rất nhiều so với trước kia, uyển chuyển mạch lạc trả lời: "Tại sao ta phải nói cho họ? Ta cũng không định trở về."
"Cho nên ngươi thật sự muốn trở về Mộng Lý Hồi?" Tư Không Thận hỏi ngược lại.
Trong lúc vô tình Mộ Lam Yên liếc qua gò má của Tư Không Thận, lại phát hiện trong mắt đối phương mang theo từng chút không hiểu. Cố ý chậm chạp, nàng làm bộ hoàn toàn dựng lên trạng thái xúc động từng chút một, nhận lấy tên đối phương đưa tới, gác ở trên cung, rồi sau đó có hình có dạng giơ cung lên, nhắm ngay hồng tâm.
"Ngươi rất có hứng thú đối với Mộng Lý Hồi?"
Tư Không Thận nhìn bộ dáng đối phương giống như hoàn toàn có thể khống chế cung tên, trong lòng bắt đầu nói thầm, chẳng lẽ là tài liệu trước kia biểu thị sai lầm? Nhưng trên mặt của hắn vẫn là bộ dáng hoàn toàn vững vàng, đặc biệt lấy cớ tư thế Mộ Lam Yên không đúng, đến gần đối phương ở tại bên tai mở miệng: "Đúng vậy. Người ta muốn tìm, chính là đi ra từ Mộng Lý Hồi."
Vừa dứt lời, tên trong tay Mộ Lam Yên vèo một cái, chính là bay ra ngoài.
Đầu tên tràn đầy sức mạnh xông tới, bay một hồi còn chưa tới cái bia, đã dừng lại rơi xuống đất rồi. . . . . .
Trong lòng Mộ Lam Yên chợt lạnh, xong rồi, tinh tướng thất bại.
Tư Không Thận nhếch miệng lên một nụ cười mỉm tà ác, xem ra tài liệu biểu thị là chính xác. Sở dĩ hắn chọn lựa cung tên như thế, chính là biết rõ đối phương cũng không biết, mà hắn mới thật sự có cơ hội tự tay dạy đối phương.
Mộ Lam Yên có chút không từ bỏ ý định, muốn thử lại lần nữa. Nhưng không ngờ còn chưa có chuẩn bị xong, đã bị một tay đối phương cản lại. Nhìn bộ dáng đối phương chê cười, trong lòng Mộ Lam Yên đã hiểu rõ, sợ là có chuyện không tốt sắp xảy ra.
"Muốn học không?" Tư Không Thận hỏi.
Đối với bắn tên, ở Mộng Lý Hồi Mộ Lam Yên dĩ nhiên chưa từng học. Nhưng kiếp trước nàng cũng từng học rồi, dĩ nhiên là Tư Không Thận dạy. Làm sao thời gian có chút xa xăm, mấu chốt cần thiết đã quên gần hết. Hơn nữa mới vừa nghe đến Tư Không Thận nói người hắn muốn tìm đang ở Mộng Lý Hồi, bị dọa sợ đến lập tức buông lỏng tay, mới đưa đến sai lầm mới vừa rồi.
Biết đưa tới lời mà đối phương muốn nói, Mộ Lam Yên gật đầu một cái.
Tư Không Thận cũng không trực tiếp trả lời, mà là không nói hai lời đoạt lấy mũi tên trong tay đối phương, một cái chớp mắt chính là bắn vào trên cái bia.
"Vậy ngươi phải nói cho ta biết cha mẹ nuôi của ngươi là ai?"
"Ta không có cha mẹ nuôi."
"Không cần giả bộ nữa, võ công ngươi cao như vậy, hơn nữa cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ. Chính ngươi còn nói đi ra từ Mộng Lý Hồi, nếu như ngươi không phải là người ta muốn tìm kia, vậy ngươi khẳng định cũng có liên quan với chuyện này!"
Mộ Lam Yên dừng một chút, đột nhiên không biết mở miệng như thế nào. Vì để tránh cho trực tiếp nổi lên xung đột, nàng nghĩ tới biện pháp dời đi đề tài: "Vậy ngươi phải nói cho ta biết trước, ngươi và Lâu Lan quan hệ thế nào?"
Tư Không Thận không ngờ đối phương sẽ hỏi đến cái này, cố ý cười một phen, mới mở miệng: "Ngươi ghen?"
Mộ Lam Yên gật đầu một cái, gương mặt nghiêm túc.
Tư Không Thận đột nhiên phá lên cười. Mộ Lam Yên nhìn hồ đồ, cũng không dám bỏ qua bất kỳ một chút biểu hiện nào trên mặt đối phương.
"Ta với nàng ta là thông gia từ bé."
"Cái này là có ý gì?" Mộ Lam Yên giả vờ dáng dấp mặt ghen, lựa ý hùa theo giọng điệu của đối phương.
"Nàng ta là cháu gái ruột của tiền Thái Sư bổn triều, từ nhỏ ở trong bụng mẹ đã định ra thông gia từ bé cho ta rồi."
"Nếu thân phận cao quý như thế, hà cớ gì thời gian trước ngươi mới vừa tìm trở về?"
Nói tới nơi này, biểu hiện trên mặt Tư Không Thận cũng đột nhiên ảm đạm xuống. Trong lòng Mộ Lam Yên cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không dám liều lĩnh làm việc. Im re, nàng chờ đối phương tiếp tục mở miệng.
Chỉ thấy Tư Không Thận dường như than nhẹ một tiếng: "Bởi vì mười bảy năm trước, phủ thái sư bởi vì bị chụp lên tội danh tư thông với địch phản quốc. Vốn là chỉ có một mình Thái Sư bị giết, nhưng không ngờ trong một đêm toàn cả gia tộc tất cả đều bị giết. Căn cứ đầu mối sau đó nhắc nhở, Thái Sư còn có để lại một cháu gái ruột. Mà Lâu Lan, chính là đứa cháu gái ruột đó!"
Mộ Lam Yên vốn là nghĩ ý đồ tùy tiện nghe một chút, lại không nghĩ rằng Tư Không Thận vậy mà nói ra một bí mật lớn như vậy với nàng. Chuyện này, nàng quả thật có nghe thấy, cho nên kết luận Tư Không Thận khẳng định không phải là tùy tiện bịa đặt chuyện xưa lừa dối nàng.
Xa xăm nhớ lúc còn ở tại Ngao phủ, Ngao Tháp đã từng nhắc tới với nàng, thảm án diệt môn mười bảy năm trước.
Nhưng mà, quá nhiều tin tức làm cho trong nháy mắt nàng có chút mụ mị rồi.
Nếu như nói, kiếp trước thân phận của nàng không sai. Mà Lâu Lan chính là người kia thay thế nàng gặp gỡ Tư Không Thận, như vậy hiện nay thân phận của Lâu Lan chẳng phải chính là thân phận của nàng. Nhưng nàng có cha mẹ, làm sao lại dính líu quan hệ với Thái Sư của thành Biện Kinh.
Cho nên, rốt cuộc là đời trước nàng cướp đoạt thân phận của Lâu Lan, hay là đời này, Lâu Lan cướp đoạt thân phận của nàng?
Tư Không Thận thấy Mộ Lam Yên như đi vào cõi thần tiên, lắc lư năm ngón tay ở trước mắt.
Mộ Lam Yên nhạy cảm đột nhiên đưa tay nắm lòng bàn tay của đối phương, không muốn để cho đối phương quấy rầy suy nghĩ của mình. Nhưng vào một khoảnh khắc tiếp theo, lơ đãng phát hiện hai người bọn họ thế nhưng năm ngón tay đan xen rồi. Theo bản năng, chính là lập tức lại rút bàn tay của mình về.
Tư Không Thận nhìn cô gái trước mặt đột nhiên gương mặt ửng hồng một mảng, có chút không hiểu. Trong lòng hắn tất nhiên rõ ràng đã sớm không phải tiếp xúc thân mật lần một lần hai với cô gái trước mắt. Ngay cả lần đầu tiên bọn họ hôn môi, cũng là đối phương chủ động. Mới vừa rồi nàng còn tuyên bố ghen, nhưng bây giờ lại vẫn đỏ mặt lên.
Đáng yêu, quả nhiên là đáng yêu.
Mộ Lam Yên tự nhiên suy nghĩ khác biệt với Tư Không Thận! Vì làm rõ ràng rốt cuộc là ai cướp đoạt thân phận của ai, đột nhiên ngước mắt lên, đánh giá nhìn đối phương trước mắt: "Nếu thân phận của Lâu Lan đã xác định, vậy hai ngày trước tại sao ngươi đột nhiên lại nói nàng không phải người mà ngươi muốn tìm. Chẳng lẽ là ngươi tìm cớ muốn nạp ta làm thiếp?"
"Thật thông minh! Bản hoàng tử, quả thật có ý tứ nạp ngươi làm phi! Chỉ là thân phận của nàng ta quả thật khả nghi, nửa tháng trước ta không có ở trong phủ, chẳng biết tại sao nàng ta đột nhiên không thương lượng với ta đã trực tiếp vào cung, công bố khôi phục trí nhớ. Phụ vương ta sốt ruột chuộc tội, tại lúc ta chạy tới trong cung đã thành kết cục ngay lập tức."
Mộ Lam Yên nghĩ tới nàng và Lâu Lan còn có một điểm giống nhau chính là ngọc bội, thừa dịp khoảng trống Tư Không Thận nói tới, làm bộ lơ đãng nhắc tới: "Bảy ngày trước, Lâu Lan tới tìm ngươi thì ta phát hiện trên eo nàng đeo một cái ngọc bội giống nhau như đúc với ta khi còn bé. Ngươi có biết nàng là lấy từ đâu tới không?"