Sau vụ đêm đấy đến nay đã mấy ngày, Mặc Kỳ Hàn tuy đối với cô không khác mấy nhưng do trong lòng cô đã có một tảng đá đè nặng nên đối với anh có ý tránh mặt, duy chỉ có ban đêm là không tránh không né được... lúc trước nằm trong vòng tay anh cô ngủ rất yên giấc nhưng nay vẫn vòng tay ấy, hơi thở ấy nhưng mỗi hơi thở mỗi cái ôm lại hóa đá, đè nặng tim cô biết bao nhiêu.
Lần này đi Macau là giải quyết việc phân chia địa bàn với Lâm gia - một trong những gia tộc dưới trướng Ngô gia - đối thủ số một của Mặc gia.
Mặc gia đã thâu tóm được địa bàn của tổ chức xã hội đen A ở đây. Nhưng do A đã nợ một số tiền lớn của Lâm gia nên Lâm gia muốn trả nợ bằng địa bàn.
Trong phòng hội nghị sang trọng rộng lớn của một nhà hàng 5 sao, Mặc gia và Lâm gia ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn họp cực lớn. Chỉ có hai lão đại và hơn 20 người thân cận của cả hai là được vào trong.
Khi đoàn người Mặc Kỳ Hàn đi vào Lâm Thanh - một người đàn ông khoảng 45- 50 tuổi, chủ quản Lâm gia - đứng dậy, bắt tay với Mặc Kỳ Hàn, tuy nhiên ánh mắt lại rơi trên Tử Kỳ, nét mặt đầy hiếu kỳ về người phụ nữ lạ bên Mặc Lão đại nổi tiếng này.
Tử Kỳ phát hiện ra ánh mắt ông ta liền chủ động gật đầu chào. Ông ta mỉm cười đáp lại.
" Mặc lão đại.... mời ngồi" Ông ta từ tốn nói.
"...." Anh không nói gì, trực tiếp ngồi xuống tiện tay kéo Tử Kỳ đứng sát sau lưng mình. Động tác rất nhanh nhưng vẫn lọt vào mắt Lâm Thanh.
" Mặc lão đại hẳn là đã đọc yêu cầu của bên chúng tôi?"
" Đã đọc.... "
" Vậy thì Mặc lão đại..... chúng ta..." Ông ta hơi ngưng lại rồi mạnh miệng đề nghị.
" Không có khả năng" Anh lạnh lùng nhả ra bốn chữ.
" Vậy... Mặc Lão đại muốn sao?" Lâm Thanh bình tĩnh, tựa như đã biết trước kết quả như vầy.
Thanh Long bước lên đưa ra một tập hồ sơ, nói: " Chúng tôi chỉ có thể thỏa thuận như thế này với Lâm lão đại"
Lâm Thanh cầm tập hồ sơ, chăm chú đọc. Chợt có một thuộc hạ đi vào nói nhỏ với hắn gì đó hắn liền đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Mặc Kỳ Hàn và Tử Kỳ, cười như không cười.
" Được.... Chúng tôi đồng ý với thỏa thuận này". Lâm Thanh nhấp một ngụm trà, nhàn nhã ngả người dựa vào ghế.
"....." Mặc Kỳ Hàn bình thản nhìn ông ta. Bị ánh mắt rét lạnh nhìn thẳng khiến ông ta hơi chột dạ.
" Sao ông ta lại đồng ý nhanh vậy?" Tử Kỳ nghiêng người hỏi nhỏ Chu Tước.
" Tôi cũng không rõ" Chu Tước nhỏ giọng trả lời.
" Nhưng tôi có một yêu cầu nho nhỏ..." Lâm Thanh bắt đầu lật bài.
" Lâm lão đại nói thử xem...." Mặc Kỳ Hàn lạnh lùng nói....
" Từ lâu tôi đã nghe danh người Mặc gia được huấn luyện rất kĩ lưỡng.... ai cũng là cao thủ... hôm nay rất muốn thỉnh giáo tài nghệ của thuộc hạ Mặc lão đại.... không biết Mặc lão đại thấy sao?"
"......." Mặc Kỳ Hàn im lặng, cười như không cười.
" Việc cỏn con này.... Lão đại không từ chối chứ?" Lâm Thanh hỏi tiếp.
" Được thôi.... nếu Lâm lão đại có hứng như vậy thì tôi cũng không từ chối...."
" Haha.... Cám ơn Mặc lão đại đã nể mặt...." Lâm Thanh cười khoái trá nói tiếp:
" Tôi chỉ muốn thử một thuộc hạ ngẫu nhiên của Lão đại thôi.... chính là cô ấy"
Mọi người nhìn theo ngón tay Lâm Thanh, tầm mắt rơi vào cô gái đứng sau ghế của Mặc Kỳ Hàn.... là cô - Diệp Tư Kỳ.
" Hả??? Tôi sao?" Tư Kỳ chỉ vào mình, ngạc nhiên hỏi.
" Lâu nay bênh cạnh Mặc lão đại chỉ có mỗi Chu Tước, nay bỗng có thêm một thuộc hạ nữ... thật khiến người ta hiếu kì không biết là người như thế nào mà được lão đại trọng dụng". Lâm Thanh cười cười nói.
" Tôi...." Tử Kỳ lúng túng. Mặc Kỳ Hàn vẫn im lặng.
" Không lẽ......." Lâm Thanh nói nửa vời rồi cười gian trá.
Bên cạnh Mặc lão đại có thêm một người phụ nữ thì chỉ có hai khả năng: thuộc hạ hoặc phụ nữ của Lão đại. Ai cũng biết bây giờ nếu Tử Kỳ không ra dù cho có giải thích thì bên Lâm Thanh cũng sẽ không tin. Chỉ còn một lựa chọn duy nhất...
Cô đưa mắt nhìn anh. Anh vẫn đang suy nghĩ gì đó, bỗng anh nhìn cô. Bắt gặp ánh mắt khó xử của cô, anh đinh mở miệng nói gì đó thì đã bị tiếng ồn ào bên ngoài làm cho chú ý.
Một tốp 5 người đàn ông vest đen bước vào. Người đi đầu vẫn còn trẻ nhưng khí thế cao ngạo bức người, Lâm Thanh thấy anh ta vội đứng lên nhường ghế, còn mình thì đứng cubg kính phía sau.
Cười lạnh lùng một cái rồi gỡ kính đen đang đeo ra, anh ta từ tốn mở miệng:
" Đã lâu không gặp"
Vừa nhìn thấy rõ mặt anh ta, Tử Kỳ hoảng hốt đến cực độ. Anh ta rất đẹp, không hề thua kém anh em nhà họ Mặc, tuy nhiên cô hoảng hốt không phải vì anh ta quá đẹp trai mà bởi vì... gương mặt này có hóa ra tro cô cũng nhận ra.... gương mặt và cả giọng nói quá đỗi thân quen... thật là anh ấy sao....
********
" Chào em... anh là Lâm Ngạn"
" Dạ... chào anh.... "
" Em tên gì?"
" Diệp Thiên"
Anh 10 tuổi... cô 5 tuổi... lần đầu gặp nhau... cô mệt mỏi đau đớn vì đợt huấn luyện đầu tiên... anh lau nước mắt, băng bó vết thương cho cô.
********
Anh 15... cô 10 tuổi....
" Sao em không biết tự bảo vệ mình nhỉ?"
" Có anh bảo vệ em rồi... hì hì...."
" Anh không phải bảo mẫu của em"
" Anh là anh trai em mà"
Anh im lặng cúi đầu, tập trung băng bó vết thương cho cô... cô líu lo kể với anh việc tập luyện của mình và Tô Khả Vân ( Tô Tú Viên).
********
Anh 20.... cô 15...
" Sau này rời tổ chức.... anh sẽ cưới em... chịu không?"
" Anh lại đùa em"
" Không.... anh rất nghiêm túc"
"....."
Cô chớp chớp nhìn thẳng anh.... đúng là không nhìn ra nửa điểm đùa giỡn.
*********
Anh 25.... cô 20...
" Anh đã hết hợp đồng.... sao không rời đi..."
" Anh đợi em"
"......"
Cô im lặng... cô không biết làm thế nào trước những quan tâm, hi sinh của anh giành cho cô.
***********
Cùng năm đó....
Anh đi làm nhiệm vụ đã mấy ngày không có tin tức.... đến một buổi tối có người chạy đến báo cho cô tin dữ.
" Thiên Thiên.... X5 Lâm Ngạn đã tử vong.... xe của anh ấy bị kẻ thù cài bom, đã phát nổ và lao xuống biển"
"......"
Cô định hỏi thêm nhưng mấp máy môi mãi cũng không nói được gì.... Quá đau đớn.... suy sụp... mãi nửa năm sau cô mới quay lại đúng quỹ đạo của mình
**********
Chìm trong kí ức, Tử Kỳ đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện. Gương mặt ấy, giọng nói ấy nhưng ánh mắt và nụ cười đã không còn như ngày xưa. Anh lạnh lùng hơn, ngạo mạn hơn và thâm sâu hơn. Không phải là anh rồi... anh đã chết rồi kia mà.
" Đã lâu không gặp" Lời anh nói là giành cho ai.... cho cô? Hay là cho Mặc Kỳ Hàn?
Cô vô thức bước lên một bước, muốn tiến lại gần anh thì bị giọng của Mặc Kỳ Hàn làm cho tỉnh lại.
" Ngô Ngạn.... đúng là đã lâu không gặp" Mặc Kỳ Hàn cười khẩy một cái.
" Ngô Ngạn... anh là Ngô Ngạn" Tử Kỳ thầm nghĩ, lòng lóe lên tia hi vọng.
" Hàn... cậu vẫn không thân thiện tí nào". Ngô Ngạn lắc đầu chê trách.
"......"
" Hình như lúc nãy tôi nghe được trong đây đang có thách đấu gì thì phải?" Ngô Ngạn bày ra nụ cười quyến rũ nhìn lướt qua Tử Kỳ. Tử Kỳ cảm thấy hụt hẫng thoáng qua... Anh không nhận ra cô sao? Ánh mắt ấy của anh cô chưa thấy bao giờ? Anh thật sự không phải là Lâm Ngạn của cô.
Lâm Thanh kể lại ngắn gọn cho Ngô Ngạn nghe. Nghe xong, anh bật cười xua tay:
" Lâm Thanh... sao ông lại đi làm khó một cô gái như vầy... Hàn.... tôi thay mặt Lâm Thanh rút lại yêu cầu vô lí của ông ta"
" Ngô Ngạn.... cách làm việc của người của anh thật khiến tôi thất vọng... tạm biệt" Mặc Kỳ Hàn đứng lên, lịch sự chào tạm biệt rồi đi ra ngoài. Tử Kỳ vội vã đi theo nhưng vẫn kìm không được ngoảnh lại nhìn Ngô Ngạn. Chợt cô kinh ngạc đến khựng người lại.
" Có chuyện gì?" Mặc Kỳ Hàn dừng lại, nhíu mày nhìn cô.
" Không... không có gì". Cô lắc đầu rồi vội vàng cúi mặt xuống. Lúc nãy ngoảnh đầu lại, cô thấy rõ ràng Ngô Ngạn dùng khẩu hình miệng nói với cô " 7h, tối nay, sân thượng"
Cô phải làm sao đây?