Thấy Ngô Ngạn đến, Từ Khiêm lên tiếng:
" Ngô lão đại đến rồi.... tôi qua chào một tiếng... Mặc lão đại cứ tự nhiên"
Mặc Kỳ Hàn chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.
Tử Kỳ chỉ nhìn Ngô Ngạn đúng một cái liền quay đi. Cô biết nên làm sao cho đúng với danh phận bây giờ.
" Em rất giỏi...." Tiếng của anh bỗng vang lên bên tai cô.
Cô nhìn anh cười thật tươi, cô thấy rõ ánh mắt của anh cũng đậm ý cười. Cô biết nếu bây giờ chỉ có hai người, anh sẽ không tiếc một nụ cười một cái ôm cho cô nhưng rất tiếc.... ở đây rất đông người.
Ngô Ngạn chào hỏi một lượt, nâng mắt nhìn về phía hai người. Sau đó, không chần chừ mà bước tới.
" Mặc lão đại... Thiên Thiên... chúng ta lại gặp nhau". Ngô Ngạn chủ động chào hỏi, nụ cười lạnh tanh không hề có cảm xúc.
" Nhanh hơn tôi nghĩ... nhưng mà... cô ấy là Tử Kỳ... Ngô lão đại hẳn là đã quên". Mặc Kỳ Hàn cũng lạnh lùng đáp lại.
Hai ánh mắt sắc lẹm đang nhìn lẫn nhau.. bọn họ muốn đấu thị lực sao???
Ôi.... hai khối băng ngàn năm gặp nhau.... Tử Kỳ bỗng cảm thấy rét lạnh. Hình như... không chỉ có mình cô là thấy vậy....
Từ Khiêm rất nhanh đã chen vào nói:
" Hay là... chúng ta cùng qua bên kia ngồi..."
" Được". Hai tảng băng đồng thanh lên tiếng.
Mọi người ở đó bị dọa một phen. Ai cũng biết hai nhà Mặc - Ngô theo chủ trương nước sông không phạm nước giếng nhưng mối quan hệ hai bên luôn căng thẳng.
Mặc Kỳ Hàn xoay người đi lại bàn, Tử Kỳ cũng nhanh chóng đi theo anh.
" Em vẫn khỏe chứ?" Ngô Ngạn bước lên đi song song với cô, giọng nói đầy dịu dàng chỉ dành riêng cho cô.
" Vẫn khỏe... anh thì sao?" Tử Kỳ không hiểu sao cô không thể nào coi người bên cạnh là Lục Ngạn ngày xưa được nữa.
" Chúng ta sao lại khách sáo như thế này?" Ngô Ngạn bất giác cười khổ.
" Xin lỗi..."
" Em có lỗi gì chứ..."
Cả hai không nói gì nữa, lặng lẽ tách ra ngồi xuống hai chỗ đối diện. Tử Kỳ tất nhiên ngồi bên cạnh Mặc Kỳ Hàn.
Từ Lão đại không thể ngồi tiếp chuyện nên đã rời đi... bàn tiệc VIP này giờ chỉ còn đúng ba người bọn họ.
Ôi.... có gì đó sai sai thì phải.... Tử Kỳ thầm kêu trong lòng. Những người khác dù muốn lấy lòng hai lão đại này nhưng ai cũng không có can đảm ngồi vào cái bàn này. Ai biêt được hai núi lửa núi băng này bùng nổ lúc nào.
Hai người nào đó ngồi im không ai nhìn ai, chỉ tập trung ánh mắt vào ly rượu vang đỏ trước mặt, không khí bàn này thật ngạt chết người ta. Rất tiếc... nạn nhân chỉ có mình Tử Kỳ.
" À...ừm... Lão đại... Ngô Ngạn....ừm... hai người định chỉ ngồi hít thở khí trời thôi à?" Tử Kỳ không chịu được nổi nữa liều mình lên tiếng.
Thế là hai người nào đó đồng loạt đưa mắt nhìn cô. Cô vội vàng ngậm miệng lại.
Ngô Ngạn phì cười một tiếng. Tử Kỳ trề môi, cô định cầm ly nước trái cây của mình lên uống nhưng nhớ lại là đã hết. Vừa vặn có người phục vụ đi ngang qua, cô đưa tay định lấy ly màu cam nhưng đã bị Ngô Ngạn chặng lại, anh nói người phục vụ:
" Mang lại cho cô ấy ly nước trái cây không có vị chua... ít đường..."
" Vâng... "
Người phục vụ vội vàng quay đi, Ngô Ngạn mới nói với cô:
" Buổi tối đừng uống nước có vị chua, em có bệnh đau bao tử... sao không chú ý gì hết vậy... còn nữa... đó không phải nước cam... là rượu"
" Vâng... cám ơn anh" Tử Kỳ cười hì hì. Anh vẫn nhớ rõ cô dễ bị đau bao tử, thích nước cam.
Tử Kỳ chợt thấy sống lưng lạnh buốt, cả người run lên. Hít một hơi sâu quay qua người bên cạnh... thôi xong rồi.... mặt ai đó đã xám xịt...
" Lão đại.... anh chưa ăn gì... đừng uống nữa..." Cô vội giật lấy ly rượu anh định cầm lên uống.
" Anh không bị bệnh đau bao tử" Mặc Kỳ Hàn hờ hững đáp.
Ai da.... ghen đây sao????
Tử Kỳ cười cười nhìn Mặc Kỳ Hàn định nói gì nhưng nhanh chóng bị một bóng hình uyển chuyển đang đi lại hướng này thu hút.
Là Từ Ân Nhã.....
Từ Ân Nhã thấy người họ, mắt lộ ra tia cảnh giác chần chừ muốn chuyển hướng, nhưng khi liếc nhìn anh chàng ngồi chung bàn, vẫn đang chung thủy ngắm ly rượu thì cô nhanh chóng sững người, ý định rời đi cũng trôi mất. Người đàn ông này cũng cực phẩm không kém Mặc Kỳ Hàn kia nha.... Từ Ân Nhã cảm thấy tâm tình bị lung lay.
Cảm giác của cô với anh chàng cực phẩm này hoàn toàn khác so với Mặc Kỳ Hàn.
Tử Kỳ thu toàn bộ phản ứng của Từ Ân Nhã vào mắt, cô cười cười nhìn cô ta đi lại gần.
" Từ tiểu thư.... chúng ta lại gặp được nhau.."
" A.... Ờ... Chào cô...." Từ Ân Nhã lấy lại tinh thần, mỉm cười chào.
" Mặc lão đại... Ngô lão đại... tôi có thể ngồi cùng chứ?" Cô nàng nở một nụ cười vô cùng chói mắt, ai có thể cự tuyệt cô gái như thế này.
Mặc Kỳ Hàn im lặng, vẻ mặt không được tốt cho lắm. Tử Kỳ thật muốn cười to một tiếng nhưng cô biết rõ hậu quả nếu chọc giận lão đại cao cao tại thượng của cô.
Ngược lại, Ngô Ngạn rất biết cách xã giao, anh nở một nụ cười vừa đủ nhưng mắt không hề có chút ý cười cùng cảm xúc gì khác:
" Từ tiểu thư khách khí rồi...."
Từ Ân Nhã nhếch miệng, nhanh chóng ngồi xuống ghế trống bên cạnh Ngô Ngạn.
Chuyển đối tượng nhanh thật... Tử Kỳ cảm thán trong lòng.
Tử Kỳ lặng lẽ đánh giá Từ Ân Nhã một lần nữa. Tuy cô nàng bề ngoài có chút kiêu ngạo, khó trị, bướng bỉnh, độc mồm độc miệng nhưng tính cách lại khá đơn thuần, có cá tính mạnh lại dám thể hiện. Ngoại trừ việc cô ta từmg có ý tiếp cận lão đại của cô ra thì Tử Kỳ không hề có chút địch ý nào nữa với cô ta.
Từ Ân Nhã lúc này dồn mọi sự chú ý lên người Ngô Ngạn, hai người cũng trò chuyện được một lát. Tử Kỳ quan sát, khi Ngô Ngạn trò chuyện với Từ Ân Nhã, tuy giọng nói có chút lạnh lùng hờ hững nhưng ánh mắt anh vẫn ánh lên một tia nghiêm túc.
Có thuộc hạ nói với Ngô Ngạn điều gì đó, anh đứng lên bỏ lại câu tạm biệt rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Từ Ân Nhã cũng không nán lại. Tử Kỳ nhìn theo bóng Ngô Ngạn, lòng đầy thắc mắc không biết việc gì mà khiến cho anh lại kích động như vậy.
Ngẩn ra một lát, Tử Kỳ chợt nhớ đến bên cạnh còn có một "đống thịt lạnh" đang ngồi.
" Lão đại... em đi lấy chút gì cho anh ăn nha?"
Và không đợi ai kia phản ứng, cô đã đứng lên đi lại bàn để đồ ăn thức uống, cầm dĩa lên và đi một vòng chọn những món hợp khẩu vị của anh nhất. Chọn xong, cô xoay người định đi về bàn thì ánh mắt cô chợt dừng lại ở một góc hành lang. Một bóng người khá quen thuộc.... Trầm Tuyết...
Đèn hành lang khá sáng nên cô có thể nhận ra rõ ràng... là cô ta...
Đang lặng yên nhìn về hướng Mặc Kỳ Hàn, Trầm Tuyết bỗng xoay người quay đi, Tử Kỳ vội vàng đưa dĩa thức ăn cho một người của Mặc gia vừa vặn đi tới, rồi bản thân thì nhanh chóng đuổi theo bóng hình Trầm Tuyết.
Trầm Tuyết đi từ hành lang này đến hành lang khác, Tử Kỳ nhìn xung quanh nhận ra càng lúc càng vắng vẻ, đèn càng lúc càng le lói.
" Cô muốn dẫn tôi đi đâu?" Tử Kỳ đột ngột nói to. Người đi trước hơi khựng người lại nhưng vẫn không dừng bước.
" Trầm Tuyết... "
Lần này có hiệu quả rõ rệt. Trầm Tuyết cuối cùng cũng dừng lại. Hai người đang đứng ở một nơi hoàn toàn không có bóng người. Có vẻ như là một hành lang đi ngang qua vườn hoa.
" Trí nhớ cô khá là tốt" Trầm Tuyết quay người lại, ánh mắt thâm trầm nhìn Tử Kỳ.
" Cô muốn gì?" Tử Kỳ lạnh lùng hỏi.
" Tôi muốn gì? Cô không biết sao?" Trầm Tuyết hơi ngạc nhiên nhưng giọng vẫn không thay đổi, đầy ý khiêu khích.
Tử Kỳ nhíu mày, trong đầu dâng lên một mớ hỗn độn làm tạm thời cô không biết phải nói gì.
" Ra là cô không biết.... Hahahaa...."
- ---------
Ngoài sân tiệc......
" Lão đại.... đây là cô Diệp nhờ tôi đem lại cho anh" Người nọ đem một đĩa thức ăn đặt lên bàn.
" Cô ấy đâu?" Anh nhíu mày nhìn đĩa thức ăn, hỏi người mang lại.
" Cô Diệp đưa cho tôi xong liền rời đi rất nhanh... tôi không rõ đi đâu"
Anh trầm tư suy nghĩ gì đó, không để ý là Ngô Ngạn từ đâu đó đang vội vàng đi đến chỗ này.
" Trầm Tuyết xuất hiện ở bữa tiệc... tôi vừa mới đi xác nhận...."
" Cái gì?" Mặc Kỳ Hàn nhíu mày chặt hơn.
" Thiên Thiên đâu?" Ngô Ngạn nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng cô.
" Chết tiệt... Thanh Long... cho người đi tìm" Mặc Kỳ Hàn gầm lên một tiếng.
" Đi... đi tìm người" Ngô Ngạn cũng phân phó cho thuộc hạ đi tìm Tử Kỳ. Anh quay lại nhìn Mặc Kỳ Hàn, mặt đầy sát khí, hỏi:
" Cô ấy đi đâu anh cũng không biết?"
" Không phải chuyện của anh..." Mặc Kỳ Hàn cũng đầy sát khí liếc anh ta một cái.
" Anh biết rõ Trầm Tuyết sẽ xuất hiện... muốn dùng Tử Kỳ nhử cô ta... đúng không?" Ngô Ngạn nghiến răng, rít lên từng chữ.
Mặc Kỳ Hàn không trả lời anh ta, xoay người định rời đi, chợt anh dừng lại, ném lại một câu:
" Đừng tự cho mình là lúc nào cũng đúng".
- --------------
" Tại sao cô lại muốn giết Mặc Kỳ Hàn... không phải cô yêu anh ấy sao?"
" Cái gì?.... Tôi muốn giết Mặc Kỳ Hàn?" Trầm Tuyết kinh ngạc hỏi lại. Cô ta chợt suy nghĩ gì đó, liền bật cười ha hả.
" Tử Kỳ ơi là Tử Kỳ..... cô thật quá đáng thương..... Đúng là tôi hận Mặc Kỳ Hàn... tôi cũng không ngại nói cho cô biết.... tôi từng rất yêu anh ta... nhưng sau khi biết anh ta nhúng tay vào cái chết của cha tôi.... tôi hận anh ta đến tận xương tủy.... nhưng lúc đó tôi không có khả năng giết anh ta và cũng không đủ dũng khí để ra tay... nên tôi chọn cách ra tay.... cũng không giấu cô... tôi là người của X.... nhưng không giống cô"
" Cô là người của X?"
" Đúng.... sau khi tôi bỏ đi... tôi quay về X luyện tập ngày đêm để chuẩn bị trả thù... nhưng cũng đồng thời... tra ra được sự thật cái chết của cha tôi không liên quan đến anh ta, nhưng lúc đó tôi đã chết tâm với anh ta... không muốn gặp lại cũng không còn chỗ để đi.... đành ở lại X... hahha..."
" Bây giờ... cô là người của X?"
" Tất nhiên...."
" Vậy... cô không giết anh...cô là đến để giết tôi với Tú Viên?"
Trầm Tuyết cười lạnh, ánh mắt tràn đầy chết chóc nhìn thẳng Tử Kỳ, và bằng một giọng lãnh lẽo, cô buông ra bốn chữ:
" Chỉ mình cô thôi".