" Hình như từ lúc chúng ta gặp nhau, không khi nào yên ổn nhỉ?" Tử Kỳ khẽ nói.
" Sau này sẽ ổn...." Anh nhẹ nhàng vuốt đầu cô.
" Sau này....?"
" Ừ.... sau này..."
" Mong là vậy...."
" Lúc nãy.... em có nói thân thế của em... là thế nào?"
" Em hơi kích động...nói loạn thôi".
" Ừ..."
Rồi cả hai im lặng, cứ ôm nhau như thế. Một lúc sau đột nhiên Tử Kỳ lên tiếng:
" Lão đại...."
" Sao?"
" Anh.... có yêu em không?"
" Sao đột nhiên em hỏi vậy?"
" Anh không yêu em?"
Mặc Kỳ Hàn đẩy Từ Kỳ ra, nhìn thẳng vào mắt cô. Cô hơi chột dạ, lẩm bẩm giải thích:
" Anh chưa bao giờ nói..."
" Phải nói mới được sao?"
"......" Tử Kỳ cúi đầu, không trả lời.
" Đợi em khỏe... anh sẽ nói"
" Ừ... đợi em khỏe...." Tử Kỳ nói, không có lấy một tia hi vọng.
Một ngày kinh khủng chầm chậm trôi qua. Cơn đau của Tử Kỳ càng lúc càng đáng sợ, thời gian phát tác càng kéo dài, càng lúc hơi thở của cô càng yếu và có hiện tượng xuất huyết nội tạng. Cô đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê và được mang đến phòng điều trị đặc biệt ở Khu Y.
10h đêm....
" Bao lâu nữa mới có thuốc giải?" Mặc Kỳ Hàn đã mất hết kiên nhẫn. Anh lao vào phòng thí nghiệm, nơi Tú Viên và Ngô Ngạn đang tạo ra thuốc giải.
" Đã xong...." Ngô Ngạn nói, không hề có nét vui vẻ trong lời nói, chậm chạp đưa cho Mặc Kỳ Hàn một ống thuốc chứa dung dịch màu vàng nhạt.
" Xong rồi sao?" Mặc Kỳ Hàn cầm lấy, hỏi lại. Chưa chế xong thuốc thì anh nôn nóng, xong rồi thì anh lại cảm thấy tâm trạng hơi hoảng loạn. Anh biết hậu quả của thuốc giải này. Không hề được thử nghiệm, không đoán biết kết quả ra sao, tỉ lệ thành công chỉ bốn mươi phần trăm. Nếu không tiêm cô ấy có thể cầm cự tới ngày mai, nếu tiêm một sống hai là cô ấy chỉ cầm cự được một giờ đồng hồ.
Tú Viên và Ngô Ngạn cứ nghĩ dùng AT380 Tử Kỳ sẽ còn đường sống nhưng mà.... họ đã lầm....
Phòng chăm sóc đặc biệt.....
Bạch Băng đã túc trực ở đây từ lúc Tử Kỳ được chuyển đến tới bây giờ. Viền mắt bà đã đỏ hoe, bà không thể tin và không thể chấp nhận được sự thật này.
Ba người Mặc Kỳ Hàn, Ngô Ngạn, Tú Viên lặng lẽ đi vào.
" Xong rồi à?" Bạch Băng gấp gáp hỏi.
" Vâng...." Tú Viên trả lời, giọng nói run run, có chút nghẹn ngào không kìm được. Cô cúi gằm mặt, để rồi không kìm được nữa, liền nhào đến bên giường Tử Kỳ mà khóc nức nở. Mặc Kỳ Phong ở bên cạnh, nhẹ nhành vỗ lưng an ủi.
" Chuyện... chuyện gì thế?" Thấy biểu hiện của Tú Viên, Bạch Băng kinh ngạc liền hỏi lại.
Ngô Ngạn nặng nề giải thích cho bà nghe.
" Thật.... không còn cách nào sao?" Bà đưa tay che miệng, hoảng sợ tột độ.
Không khí rơi vào trầm mặc.... chỉ còn nghe tiếng nấc nghẹn của Tú Viên và tiếng tít tít của thiết bị y tế.
Một đợt phát tác AT380 nữa lại đến...
Tử Kỳ đã hôn mê nhưng cơ thể vẫn có những phản ứng do AT380 gây ra. Tay vô thức nắm lại, người đổ mồ hôi lạnh, mày cũng nhíu lại, thỉnh thoảng môi khẽ mấp máy.
Mặc Kỳ Hàn mím chặt môi... người con gái này mới hôm qua còn giở trò ghen tuông với anh, còn sôi nổi trên sân bắn trận.... mà bây giờ.... không thể nào... ngày hôm nay không chỉ cô mà cả anh cũng bị tra tấn nặng nề... nỗi sợ hãi mất cô càng lúc càng nặng nề với anh... một người luôn nắm mọi chuyện trong tay như anh cũng có lúc bất lực như thế này, mạng sống của người con gái mình yêu lại không thể nào giữ được... anh không bảo vệ cô như đã hứa... anh chưa làm được gì cho cô... ngay cả câu nói "anh yêu em" mà cô muốn nghe nhất anh cũng chưa từng nói.... thật là tệ hại...
Ngô Ngạn cũng bần thần không kém, mọi chuyện xảy đến quá nhanh... ngay cả anh cũng không thích ứng kịp. Thiên Thiên đang rời xa anh? Không được... anh có thể để cô ấy bên cạnh người đàn ông khác... nhưng không thể để cô ấy rời đi như thế này... nhưng... anh đã cố hết sức mình... cũng không nắm chắc được có thể giữ mạng sống của cô...
" Vậy có nên tiêm hay không?" Bạch Băng lau vệt nước mắt, ngập ngừng hỏi.
" Tiêm"
" Khoan hãy tiêm"
Câu đầu là của Ngô Ngạn và Tú Viên. Câu sau là của Mặc Kỳ Hàn.
Mọi người không hẹn đều quay về phía Mặc Kỳ Hàn. Anh chậm rãi bước lại giường bệnh của Tử Kỳ. Mọi người hiểu ý, liền đứng dậy ra khỏi phòng.
Anh ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt ve gương mặt trắng bệt không chút sức sống của cô, nặng nề lên tiếng:
" Này.... nhất định phải tỉnh... nhớ đấy.. anh không nói hai lời.... em nói muốn đua xe một trận tử tế với anh... được anh sẽ đua... muốn bắn súng, đấu võ với anh... được, anh sẽ đấu với em... em còn muốn anh nói câu đó... được... anh sẽ làm tất cả... "
Mặc Kỳ Hàn đau khổ thì thầm với Tử Kỳ. Anh hối hận... lần đầu Mặc Kỳ Hàn anh hối hận về việc mình đã làm... hối hận sao không yêu cô sớm hơn... sao không bên cạnh cô nhiều hơn...
Sau này.... liệu còn có sau này???
Cuối cùng thì Tử Kỳ đã được tiêm thuốc. Chất lỏng vàng nhạt được Chu Tước chậm rãi tiêm vào, hô hấp mọi người càng lúc càng khó khăn, mọi ánh nhìn đều tập trung lên người Tử Kỳ.
5 phút.... 10 phút... rồi 15 phút....
Tử Kỳ ho lên một tiếng rồi máu từ trong miệng chảy ra... cô bị thổ huyết.... nhịp tim bỗng nhanh đột biến, hơi thở lại yếu đi... Mọi người cả kinh.
" Sao lại thế này?" Mặc Kỳ Hàn gầm lên một tiếng. Anh luôn ngồi sát bên cạnh Tử Kỳ cho tới giờ.
Ngô Ngạn, trên mặt đã tràn ngập vẻ bất lực cùng hoảng hốt.
Tú Viên đã không còn đứng vững được nửa, nức nở trong vòng tay Mặc Kỳ Phong.
Chu Tước thì luôn túc trực bên cạnh Tử Kỳ, lúc này tuy có chút hoảng loạn nhưng cô trấn tĩnh rất nhanh, thực hiện các thao tác sơ cứu cần thiết.
"Ahhh " Tử Kỳ bỗng kêu lên một tiếng rồi ngưng bặt... Lúc này nhịp tim lại thấp đến đáng sợ, hơi thở đã yếu đi rất nhiều... càng lúc càng không nghe rõ tiếng thở.
Tiếng tít tít của các thiết bị y tế càng lúc càng ngắt quãng....
Rồi... tiếng tít tít cứ thưa dần... nhỏ dần..., như từng nhát búa đánh thẳng vào tâm trí mỗi người.... tan nát... hoảng loạn....
" Không...." Tú Viên hét lên rồi lao ra khỏi vòng tay Mặc Kỳ Phong, chạy đến bên Tử Kỳ, nức nở:
" Cậu... cậu đã hứa sẽ làm phù dâu cho mình... hứa sẽ dạy con mình lái xe... cậu hứa nhiều lắm... cậu mà bỏ đi.. mình sẽ hận cậu suốt đời... mình có bao giờ thất hứa với cậu chưa... cho nên cậu không được... ngàn lần không được thất hứa với mình... mình chưa từng cầu xin cậu chuyện gì... bây giờ.. cầu xin cậu.. đừng bỏ mình... đừng bỏ mình... mình xin cậu... Tử Kỳ... mình xin cậu... làm ơn.. đừng bỏ mình..."
Tiếng nấc nghẹn của Tú Viên càng lúc càng nhỏ dần.... cô không còn nói được nữa....
" Thiên Thiên" Ngô Ngạn khẽ gọi một tiếng, tay cuộn thành nấm đấm, xoay người đấm mạnh vào tường. Không biết là trút giận cho ai... cho Tử Kỳ hay trút giận lên chính bản thân mình.
Mặc Kỳ Hàn, gương mặt lạnh lẽo đến đáng sợ. Anh ôm Tử Kỳ, siết chặt vào lòng.
" Em thật không biết nghe lời... ngay cả lời của anh mà em lại bỏ ngoài tai... em muốn anh phải làm sao đây... em không sợ anh sẽ bên người phụ nữ khác sao?
Không hề có một tiếng đáp lại... trong phòng chỉ còn tiếng khóc, tiếng thở dài, tiếng tít tít ngắt quãng vô vị, đáng sợ kia...
Ngô Ngạn bần thần, đi lại bên giường, anh khẽ nắm lấy tay cô, hôn lên một cái, nhẹ giọng nói khẽ:
" Anh xin lỗi....anh xin lỗi..."
Ngô Ngạn đau khổ, buông tay cô mà ngồi gục hẳn xuống sàn... anh không thể chịu đựng cô ra đi như thế này. Anh có thể để cô ở bên cạnh người đàn ông khác... không cưỡng ép cô... nhưng không thể chấp nhận cô rời xa mình như thế.....
Nhưng... anh đã làm hết sức....
Tiếng tít tít yếu ớt vang lên, từng tiếng như hồi chuông tra tấn....
" Tử Kỳ.... đừng.... Tử Kỳ..." Tú Viên nức nở, cô bám chặt bên mép giường,
Ngô Ngạn hít một hơi rồi chầm chậm đứng lên.
" Tổ chức X... để tôi"
Nói rồi anh xoay người đi ra ngoài.
Mặc Kỳ Hàn vẫn ôm chặt Tử Kỳ, không nói gì. Từ hôm qua đến nay Mặc gia ráo riết truy sát X, nhưng chỉ tiêu diệt được vài cơ sở nhỏ lẻ tẻ của chúng. Cơ sở chính luôn thay đổi để tránh bị phát hiện nên muốn tìm ra trong thời gian ngắn là điều không thể. Ngay cả Ngô Ngạn và Tú Viên cũng không thể tìm ra được.
Chỉ trong một đêm, giới Hắc đạo xôn xao không ngừng. Họ không biết tổ chức khét tiếng X đã gây ra chuyện gì mà Mặc gia lại phá lệ, dốc toàn lực truy sát như vậy.
Ngô Ngạn đi tới cửa, bỗng anh khựng lại bởi tiếng thét của Tú Viên và Chu Tước:
" Tử Kỳ...."
- ------------------
Ba tháng sau......
Thư phòng của Mặc Kỳ Hàn.....
Thanh Long và Huyền Vũ bước vào phòng, đặt tập hồ sơ lên bàn, Huyền Vũ lên tiếng báo cáo:
" Lão đại... Ngô lão đại báo tin họ đã dẹp gọn cơ sở chính của X..."
" Ừ..." Mặc Kỳ Hàn không ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng chăm chú xem hồ sơ.
Hai người bọn họ báo cáo thêm vài tình hình quan trọng nữa liền lui ra.
Đến khu căn cứ, Bạch Hổ và Chu Tước đang bàn luận gì đó ở bàn gỗ ngoài sân, hai người đi lại và ngồi xuống.
Bạch Hổ: " Dẹp sạch X rồi hả?"
Huyền Vũ: " Ừ.... Ngô lão đại ra tay rất gọn.. không hề nể tình nghĩa cũ"
Chu Tước: " Ai bảo thủ đoạn của X quá tàn nhẫn..."
Thanh Long: " Cũng nhờ người đó chỉ điểm... quả thật đúng như Lão đại suy đoán... cô ta chính là mượn đao giết người"
Bạch Hổ: " Một người phụ nữ quá đáng sợ... dám lợi dụng Mặc - Ngô gia để khử tổ chức X"
Chu Tước: " May là lão đại tránh được cô ta... mà cô ta thì cũng chẵng còn..."
Bốn người bỗng trầm mặc hẳn.... ai cũng đeo đuổi suy nghĩ riêng của mình.... nhưng chung quy vẫn là " Người phụ nữ như thế mà bước vào Mặc gia.... thì quả thật là.... đại hoạ.."