Một ngày đẹp trời nào đó.....
" Phu nhân...."
Tử Kỳ bước vào nhà. Sau khi kết hôn, cô đã tiếp quản vị trí Chủ mẫu đương gia của Mặc gia, ngoài quản lý chuyện trong nhà cô còn phụ giúp Mặc Kỳ Hàn quản lý hoạt động Hắc đạo của Mặc gia.
Chẵng hạn như bây giờ, Mặc Kỳ Hàn đang trong chuyến công tác ở Pháp thì cô ở đây quản lý hết mọi chuyện với sự giúp sức của Mộc Trạch, Kim Thư - có thể coi là đệ tử cửa bộ tứ Thanh Long và một trợ lý Ngọc Vũ.
Cô vừa kết thúc một vụ việc làm ăn và trở về nhà.
" Hôm nay còn có việc gì nữa không?" Tử Kỳ đi thẳng lên phòng làm việc của cô ở tầng ba, tầng ba vốn là của Mặc Kỳ Phong nay đã trở thành "lãnh thổ" của cô và các bảo bối.
" Dạ.. không ạ... " Ngọc Vũ mở ipad xem qua lịch một lượt rồi trả lời.
Bước chân của cô vừa lên tới tầng ba bỗng dừng lại, nhìn xung quanh. Ba người đi sau cũng dừng lại, khó hiểu nhìn cô.
" Phu nhân... có chuyện gì sao?" Kim Thư bước lên, hỏi.
" Nhà hôm nay yên ắng lạ...." Tử Kỳ nhíu mày, buông ra một câu.
Nhắc mới nhớ... đúng là yên ắng lạ... Ba người kia cũng bắt đầu nhìn xung quanh....
Hai tiểu bảo bối của họ đâu rồi....
Ngọc Vũ không nói nhiều lời liền lấy điện thoại ra gọi cho quản gia...
" Phu nhân... hôm nay Lão đại về... kết thúc lịch trình sớm hơn ba ngày"
À... ra là thế.... thảo nào....
Tử Kỳ cười cười quay sang nói với ba người:
" Các người đi làm việc đi... "
Tử Kỳ chờ ba người kia rời đi liền đi lại gian phòng ở cuối lầu hai, không gõ cửa mà trực tiếp đi vào.
" Mẹ..." Một cô nhóc bốn tuổi vô cùng đáng yêu đang nghịch búp bê thấy cô vào liền nũng nịu chạy lại... nghịch búp bê nha...
" Mẹ..." Một cậu nhóc đang ráp lego thấy cô thì cũng ngước lên, bình thản gọi một tiếng.... ráp lego nha...
" Thông tin cũng nhanh...." Cô bế bé gái vào lòng rồi ngồi xuống sofa, cười cười nói tiếp " nhưng mà.. hai đứa tưởng qua mắt được ba sao?"
Vì hôm nay ba về nên hai nhóc mới " bất đắc dĩ" chơi những trò xa xỉ với bọn chúng như là búp bê, lego chẵng hạn....
Vâng... đây chính là cặp song sinh long phụng của cô và anh Mặc Thiên Tân và Mặc Thiên Di.
Có thể hình dung ngắn gọn là tiểu quỷ đội lốt thiên thần.
Phải thừa nhận bọn nhóc thừa hưởng tất cả gen tốt của bọn họ, ngoài ngoại hình vô cùng xinh đẹp đáng yêu thì IQ của bọn nhóc cũng không hề thấp và cộng với tính ham khám phá của trẻ con thì hai nhóc đã hợp thành bộ đôi "phá hoại có đẳng cấp"....
Kể sơ sơ bảng thành tích: hai tuổi bắt đầu mò mẫm máy tính, ba tuổi đã có thể sử dụng thạo máy tính và nhiều lần lẻn vào khu căn cứ nghịch máy tính, bốn tuổi bắt đầu lẻn vào khu thí nghiệm, lẻn vào nhà bếp lấy bột ớt bột tiêu để chế tạo xịt hơi cay,từng trốn ra ngoài nhiều lần nhưng không thành,... còn chọc phá mọi người, phá cây kiểng, phá nhà cửa thì là chuyện thường như cơm bữa...
Tuy nhiên hai nhóc có điểm yếu là cực kỳ sợ ba... vì thế những trò IQ cao có tính thử thách thì hai nhóc chỉ triển khai khi không có ba ở nhà...
Lần đi vắng này của ba, hai nhóc đã làm ra một chuyện rất "nhỏ" là lẻn vào khu tập luyện nghịch súng.
Hình phạt Tử Kỳ đưa ra hôm đó là cho hai nhóc nghịch súng suốt cả buổi chiều có sự chứng kiến của cô, không có sự cho phép của cô không được ngừng lại.
Thiên Di khóc lóc mếu máo xin lỗi, Thiên Tân cũng xịu mặt, hai nhóc hứa hẹn sẽ không có lần sau...
Vâng.... đúng là không có lần sau... bởi vì ngay hôm sau cũng là hôm qua hai nhóc đã đổi cách và đối tượng phá phách sang xe hơi.
Không biết bằng cách nào đó hai nhóc lẻn vào gara xe và cũng không biết bằng cách nào đó lấy được chìa khóa xe... và thế là... hơn chục chiếc xe bị móp mó,..nhưng may mắn là mọi người tới kịp và xe của Mặc gia đều có thiết bị ngắt động cơ tự động.... nên không ai bị thương....
Tử Kỳ tức giận đến mức không nói nên lời... lờ bọn nhóc đi và để lại một câu: " Chuyện này ba sẽ giải quyết"
Bởi vì hôm nay Mặc Kỳ Hàn trở về đột xuất nên bọn nhóc cũng đột xuất không quậy phá....
" Mẹ.... con biết lỗi rồi... mẹ đừng mách ba nhé..." Thiên Di chu môi, nhõng nhẽo hết mức có thể.
" Con tưởng trong nhà chỉ có mỗi mình mẹ sao?" Tử Kỳ vuốt ve gương mặt bụ bẫm của cô nhóc.
" Hiccc... tại anh đấy..." Hết hi vọng, Thiên Di chuyển hướng sang anh trai.
" Này nhóc.... chính em là người bảo muốn thử chạy xe đấy nhá..." Mặc Thiên Tân bình thản đứng dậy, đi lại ngồi bên cạnh Tử Kỳ. Tử Kỳ thuận tay ôm cậu vào lòng.
" Không cãi nhau.... lần này hai đứa thật sự nghịch quá nguy hiểm... mẹ không can thiệp được... mẹ cũng sợ ba lắm"
" Con cũng sợ...." Hai nhóc đồng thanh, vẻ mặt vô cùng thành thật...
" Thế sao lại nghịch phá như vậy???" Tiếng ai đó đầy uy nghiêm vang lên ngoài cửa....
Ba mẹ con quay ra nhìn và đập vào mắt là bóng hình quen thuộc đang đứng thẳng tắp ngoài cửa, tay cho vào túi quần, dáng người đầy uy nghiêm.
"Lão... đại..."
" Ba...."