• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Cô nói cái gì???" Từ Thiếu Thiên trừng mắt với Tử Kỳ.



" Ai nha... tai cậu thật có vấn đề nha?" Tử Kỳ không tiếc lời châm chọc cậu nhóc đang hùng hổ nhe nanh múa vuốt trước bọn họ.



Cô âm thầm đánh giá cậu ta. Gương mặt trắng trẻo quá ư là baby với mái tóc nâu kiểu Hàn Quốc, nhiều lắm chừng hai mươi tuổi. Dáng người cao ráo cân đối khá nam tính nhưng gương mặt baby của cậu ta đã phản bội sự nam tính của cậu ta... haha...



" Không lôi thôi nữa.... có đấu hay không??" Từ Ân Nhã liếc nhìn bọn họ. Cười lạnh một cái, lấy lá cờ xanh ra, xé làm tư rồi đưa cho ba người kia, mỗi người giữ một phần.



" Khá lắm" Từ lão đại thấy hành động của con gái mình liền gật gù tỏ vẻ hài lòng.



Mặc Kỳ Hàn vẫn bình thản theo dõi, mặc không nét biểu cảm.



" Hahaa...Sao giống kiếm hiệp thế nhỉ???" Bạch Hổ gãi gãi mũi, nhịn không được cười một tiếng.



Không chờ thêm bất kì giây nào nữa sáu người đàn ông đã nhanh chóng lao vào nhau. Không rõ đâu là tay đâu là chân nữa.....



Tử Kỳ ngẩn người nhìn bọn họ...



" Này... cô định ngẩn ra đến khi nào nữa?" Từ Ân Nhã không kiên nhẫn liếc Tử Kỳ.



" Hở?" Tử Kỳ quay đầu nhìn cô ta.



" Cô.... " Từ Ân Nhã không thèm đôi co với cô nữa, tay cầm mảnh cờ xanh vẫy vẫy trước mặt Tử Kỳ rồi nhét vào trong cái áo thun ba lỗ cô ta đang mặc...



" Cô..." Tử Kỳ nhăn nhó nhìn cô ta... Muốn lấy được mảnh cờ đó... cô phải... cô phải... ai nha... biến thái quá đi...



Hừ lạnh một tiếng, Từ Ân Nhã không chần chừ nữa mà lao thẳng tới Tử Kỳ. Tử Kỳ không hề xao động, nắm đấm của Từ Ân Nhã vừa lao tới, cô dùng cả hai tay nắm lấy cổ tay của cô ta, chân khụy xuống, trượt người ra phía sau cô ta, thuận thế dùng lực hai tay kéo một cái, cả người Từ Ân Nhã lộn nhào, lưng cô ta liền tiếp đất.



Bịch.....



Từ Ân Nhã ngã trực tiếp xuống đất... cô ta nhăn nhó vì đau và vì xấu hổ. Chỉ một chiêu của Tử Kỳ mà cô ta đã ngả chổng vó.



Tuy vậy nhưng cô ta không hề lơ là vị trí giữ mảnh cờ.



Cô ta vừa ngã xuống Tử Kỳ liền nhanh chân nhanh tay lật áo khoác ngoài của cô ta ra. Tay người này chụp tay người kia, chân người nọ đá tay người kia chặn,.... cứ thế giằng co tới giằng co lui.



Tử Kỳ thầm mắng Từ Ân Nhã... cô ta dám giấu cờ ở nơi như vậy... cô thật không muốn khi dễ cô ta. Cô ra chiêu cũng hơi nương tay... nếu không cô ta đã nằm bẹp dí từ lâu rồi.



Ba người bọn Thanh Long dễ dàng lấy được ba mảnh cờ.



" Tử Kỳ à.... cứ từ từ...." Bạch Hổ cầm mảnh cờ vẫy vẫy với cô, trên mặt treo nụ cười vô cùng đáng ghét.



Bọn họ xong việc liền tránh sang một bên xem cứ như xem xiếc vậy.



" Haha.... tưởng thế nào... hóa ra quá tầm thường..." Từ Ân Nhã nghênh mặt nhìn Tử Kỳ.



" Hừ.... " Tử Kỳ chả buồn so đo. Cô đang vật lộn trong suy nghĩ rằng có nên knock out cô ta không? Chỉ như vậy mới lấy được cờ. Chợt.... Tử Kỳ nghĩ được gì đó... hai mắt sáng rực lên... nở một nụ cười khiến cho Từ Ân Nhã hơi chột dạ.



Tử Kỳ nháy mắt với Từ Ân Nhã, cô ta thấy được nét mặt bỡn cợt của Tử Kỳ liền bị kích động, không suy nghĩ nhiều liền xấn đến Tử Kỳ.



Tử Kỳ nhanh nhẹn lách người tránh hết đòn của Từ Ân Nhã, cô chỉ né mà không đánh trả. Từ Ân Nhã càng hung hăng hơn, cứ theo quán tính đánh tới tấp. Tử Kỳ càng mang theo ý cười đậm hơn, Từ Ân Nhã ra đòn càng điên cuồng hơn.



" Tử Kỳ cô ấy đang làm gì thế.... chỉ còn mười phút nữa là hết thời gian?" Bạch Hổ khó hiểu.



" Cô ấy đang chọc tức Từ Ân Nhã" Huyền Vũ cười cười. Tử Kỳ này đúng là thú vị.



Một đòn hạ gục Từ Ân Nhã là quá dễ cho cả hai. Cô ấy đang tính sổ với Từ Ân Nhã. Làm như vậy, vừa thành công chọc tức Ân Nhã vừa làm cô ta tiêu hao sức lực... và đến lúc thích hợp sẽ giựt lấy cờ. Vừa hả dạ vừa hoàn thành nhiệm vụ... thật thông minh.



Từ Ân Nhã sau một loạt phản công liên tiếp, sức lực đã cạn kiệt nhưng ngay cả vạt áo của Tử Kỳ cô cũng không chạm được huống chi là ra đòn với cô ấy.



Từ Ân Nhã ngừng động tác, ổn định lại nhịp thở. Tử Kỳ thấy vậy, khẽ nhếch miệng. Tới lúc rồi....



Cô vụt áp sát người Từ Ân Nhã, Từ Ân Nhã chưa kịp định thần thì hai tay đã bị Tử Kỳ khóa lại sau lưng, Từ Ân Nhã cố gắng phản kháng, vùng vẫy.



Chợt chân cô ta như vấp phải gì đó, loang choạng ngã ầm xuống đất... và lần này, tiếp đất không là lưng nữa mà là... toàn bộ "mặt tiền" của thân hình người mẫu của cô ta....



Khỏi cần nói hung thủ của vụ án này là ai... mọi người đều rõ... Và thậm chí... hung thủ cũng mặt dày đảm nhận luôn vai nạn nhân phụ.



Từ Ân Nhã đau đớn toàn thân... vì cô ta còn " may mắn" làm đệm thịt cho Tử Kỳ nữa mà.....



" Ai nha.... Ân Nhã tiểu thư.... cô vùng vẫy làm gì... bây giờ ngã rồi thấy không?" Tử Kỳ vẫn nằm yên trên người cô ta, giọng đầy vẻ vô tội.



" Cô còn dám nói.... mau đứng lên..." Từ Ân Nhã nhịn không được, hét to.



Tử Kỳ cười to một tiếng rồi dùng tay trái khóa chặt cả hai cánh tay của Từ Ân Nhã vào người mình, tay phải cô từ từ lại gần cổ áo cô ta.



" Còn ở im đó... mau đứng lên... còn các người... mau lôi cô ta ra khỏi người tôi.... đứng chôn chân ở đó làm gì hả?" Từ Ân Nhã hết hét Tử Kỳ liền quay sang đám người đang đứng " xem xiếc".



" Chị.... bọn em " chết " rồi... không giúp được" Từ Thiếu Thiên cố bày ra vẻ bất lực, nhún vai, nói.



Từ Ân Nhã tức đến đỏ lừ mặt, ra sức vùng vẫy.



" Uầy... tôi phát hiện tư thế như vầy, cô càng vùng vẫy thì rất dễ lẫy cờ ra... sao có thể đứng lên được..."



Từ Ân Nhã cứ nghĩ Tử Kỳ sẽ không dám lấy cờ.... ai có ngờ... Nhìn tay Tử Kỳ đang tiến gần khu vực "một" của mình, Từ Ân Nhã thở dài một tiếng rồi đầu hàng:



" Dừng tay.... tôi chịu thua... đứng lên được rồi chứ?"



" Không chịu.... tôi muốn tự tay lấy cơ" Tử Kỳ mặt dày, tiếp tục trêu chọc cô ta.



" Hahaha...."



Nhóm người Từ Thiếu Thiên nhịn không được bật cười ha hả nhưng nhanh chóng bị Từ Ân Nhã liếc cho vài cái liền im bặt.



Còn nhóm Thanh Long thì bình thản như không nhưng khóe miệng vẫn khẽ nhếch lên.



" Cô..." Từ Ân Nhã mặt xám xịt lại...



" Hahaha.... " Tử Kỳ cười to một trận rồi ghé sát tai Từ Ân Nhã nói nhỏ vào: " Coi chừng tôi đấy...."



Trận đấu này Mặc gia đã chiến thắng và Từ lão đại đã nhìn Tử Kỳ với một con mắt khác. Còn Từ Ân Nhã sau một lúc lâu suy nghĩ thì cô đã hiểu được lời cảnh cáo của Tử Kỳ nhưng cô nàng đó có sợ hay không thì chưa biết được... nhưng rõ ràng cô ta đã bỏ đi ánh mắt ngơ ngẩn trước Mặc Kỳ Hàn.



Tại nhà nghỉ.....



" Em có vẻ rất sảng khoái....". Mặc Kỳ Hàn ngồi trên ghế sofa, nhìn vẻ mặt như "trúng số độc đắc" của ai kia đang ngồi bên cạnh, nhịn không được cảm thán một tiếng.



" Tất nhiên....." Cô trả lời nhanh, không nghĩ ngợi gì.



" Cô ta không phải đối thủ của em...." Anh ngưng lại, nhìn cô một lúc rồi cười bí hiểm, nói tiếp: " Sao lại tốn công kiếm chuyện với cô ta làm gì".



"......" Cô mở to mắt nhìn anh rồi như chợt hiểu ra, xấu hổ cúi gằm mặt. Thế nhưng, thẹn quá hóa giận, oanh liệt ngẩng đầu phản biện:



" Em kiếm chuyện với cô ta lúc nào? Sao em lại phải kiếm chuyện"



" Không có?" Anh nhướng mày nhìn cô.



" Không có..." Cô gân cổ khẳng định, mặt cố làm ra vẻ bình thản nhất, hít một hơi nói tiếp:



" Ai nỡ kiếm chuyện với cô gái xinh đẹp đáng yêu như vậy.... ai nhìn cũng muốn yêu... giọng nói lại ngọt.. " Tử Kỳ lẩm bẩm như nói với mình, nhưng cô quên không hạ âm lượng, từng chữ từng chữ dễ dàng lọt vào tai ai kia.



Mặc Kỳ Hàn mặt đầy ý cười, vươn tay ôm Tử Kỳ vào lòng.



" Đúng là đẹp thật...." Anh gật gù tỏ vẻ đồng tình.



Tử Kỳ nghe vậy, lòng nổi lên cảm giác khó chịu, hung hăng đẩy anh ra nhưng càng đẩy anh cành ôm chặc hơn.



" Sao thế? Khó chịu trong người à?" Ai kia vẫn tiếp tục đùa dai.



" Không có...."



" Ừ.... không có...."



Anh nhìn đồng hồ, buông cô ra rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.



" Em chuẩn bị đi.... tới giờ rồi"



Tới cửa nhà vệ sinh, anh chợt dừng lại, xoay người nói thêm một câu:



" Em đẹp hơn.... ít ra thì đối với anh là vậy..."



Rồi không đợi cô phản ứng, anh nhanh chóng đi vào bên trong. Tử Kỳ ngẩn ra nửa ngày mới tiếp thu được câu nói của anh. Rồi sau đó liền bật chế độ cười tủm tỉm.



Hahaha..... Anh nói cô đẹp hơn....



Ít ra... đối với anh... cô đẹp hơn... Cô còn biết anh đang khẳng định Từ Ân Nhã kia... anh không để vào mắt....



Haha.... Lão đại của cô nhaaa....



Tử Kỳ cười ngây ngốc mất một lúc mới nhớ là phải chuẩn bị đi dự tiệc, đành tạm dừng chế độ tủm tỉm sang một bên.



Buổi tiệc được tổ chức ngoài trời, trong khuôn viên vườn hoa của resort. Bữa tiệc Hắc đạo đặc trưng là đây, khách mời đều là người đến từ các Hắc bang khắp nơi trong nước, có một số người ở nước ngoài, có thể thấy thế lực của Từ gia không phải tầm thường.



Tử Kỳ nhanh chóng rút ra kết luận: Mặc Kỳ Hàn chính là siêu sao của Hắc đạo. Mọi người đều biết, đều đến chào anh trước. Tử Kỳ bây giờ đã danh chính ngôn thuận đi bên anh với thân phận Mặc phu nhân tương lai nên cũng được chào đón không kém. Rất nhiều ánh mắt hướng vào họ, tất nhiên có ngưỡng mộ, có hiếu kì, có ganh tị, cũng có lời ra tiếng vào.... nhưng cô không quan tâm, cô chỉ biết cô phải làm thật tốt vai trò của mình.



Hôm nay cô một thân váy đuôi cá màu đen ánh kim, ôm sát thân hình, mái tóc xoăn loạn buông thả tự nhiên, trên tóc cài một cái kẹp nhỏ hình chim đại bàng, loài chim tượng trưng cho quyền lực trong Hắc đạo.



Mặc Kỳ Hàn đang tiếp chuyện với mấy lão đại, cô nhàn rỗi đứng bên cạnh, mắt lơ đãng nhìn xung quanh, cô thầm nghĩ: " Tiệc như vậy mà Ngô gia không tham gia sao?"



Đang lơ đãng thì một vài tiếng ồn ào cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.



" Ngô lão đại... lão đại đến rồi"



" Ngô lão đại...."



" Ngô lão đại...."



Ơ.... khéo thế... cô vừa nhắc tới....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK