- Mày ngu à! Dám đánh cả đội trưởng? Thèm cơm tù, ngủ nhà đá thì năn nỉ anh cho vào. Mày làm văng máu chó vương vãi bẩn sân nhà tao.
Hắn cố tình nói sốc, giả lả đi lại phía Chí Dũng, mặt nghênh nghênh:
- Này đồng chí, nhà tôi nuôi chó không phân biệt cảnh sát với đồng loại của nó đâu. Đêm hôm mò vô nhà người khác làm gì cho bị tẩn thế hả? Thế chú có sao không? Để tôi cho người chở đi viện nhá.
Vừa nói, hắn vừa vuốt vào người Dũng, anh bực mình, hất mạnh tay hắn ra. Nhanh như chớp, anh với lấy khẩu súng của đồng đội, chỉa vào trán Kinh Quốc.
- Rừng nào cọp đó. Ai cho mày vào đây lộng hành? Mày có gan bắt cóc người, có gan chịu được viên đạn này không?
Chí Dũng lên cò, đồng đội thấy vậy liền can ngăn, nói nhỏ vào tai anh gì đó. Chí Dũng ngạc nhiên nhìn đồng nghiệp, rồi lại nhìn Kinh Quốc, hạ súng xuống. Anh đi lại bụi rậm, bồng Du Miên đi ra. Ngang qua Kinh Quốc, Chí Dũng lạnh lùng buông một câu.
- Mày còn đụng đến cô gái này, dù mày ở đâu, tao cũng có cách lôi cổ mày ra, tự tay tao sẽ cho mày viên đạn ân huệ.
Kinh Quốc vẫn khinh khỉnh, nhích qua một bên, ra dấu nhường đường. Máu trên người Dũng vô tình vấy bẩn Du Miên, da cô chuyển xanh, nhợt nhạt. Mùi trầm hương nồng nặc. Kinh Quốc hít hà mùi trầm trong gió, gật gù mê đắm " con bé đó thơm thật, tao thích rồi đấy". Hắn xoay vô trong, lườm lườm Long đầu đá.
- Chuẩn bị dồn lực lượng vô nam, tao phải có con bé đó bằng mọi giá.
- Dạ, đại ca
Chí Dũng thấm mệt, nhưng vẫn ôn khư khư Du Miên trong lòng. Mùi trầm thơm ngào ngạt, anh bắt đầu nghiện mùi thơm này. Cúi nhìn Du Miên, bất giác anh siết cô chặt hơn.
- Mau về quân khu.
- Dạ, thưa anh!
Tại Quân Khu, Chí Dũng được đưa đi băng bó vết thương, truyền nước biển. Du Miên đã tỉnh, cả người uể oải, đau nhức không có sức. Cô ngờ ngợ nhìn xung quanh, cố gắng nhớ những gì đã xảy ra. Cửa phòng bật mở, nữ y tá bước vào
- Em tỉnh rồi à? Vết thương không sao đâu. May mà Chí Dũng tới kịp. Lần sau đừng dễ tin người nữa nha cưng.
- Hả? Chí Dũng cứu em ạ? Em bị gì vậy chị?
- Em bị bọn buôn người bắt cóc. May mắn hôm qua ảnh đi tuần, nên kịp thời đuổi theo. Để cứu được em, mà đội trưởng của tụi chị bị nội lẫn ngoại thương luôn kìa.
- Vậy anh có sao không chị? Em đi thăm anh được không?
- Chí Dũng ngủ rồi. Em cũng nghỉ ngơi đi, khỏe hẳn rồi gặp cũng được. Em yếu lắm, đi lại không tiện đâu.
- Dạ!
Y tá đưa cho Du Miên vài viên thuốc, thấy cô uống xong mới ra ngoài, đóng cửa. Đêm đó, không hiểu sao Du Miên thấy ớn lạnh, người suy yếu, nhợt nhạt. Dù uống thuốc an thần, nhưng Du Miên vẫn ngủ không được sâu. Trong giấc mơ chập chờn, hình ảnh đau thương lại xuất hiện, gương mặt của lạnh lùng của Hàn Thiên, nét thống khổ của Mộc Miên, đặc biệt là ba của cô, Hàn Thiên đã moi tim của ba, chặt chân của chị, mùi xạ hương của hắn hòa cùng mùi trầm, tất cả nhập nhoạng chớp tắt, tim Du Miên đau đớn, uất nghẹn, nước mắt vô thức trào ra, làn da chuyển hẳn sang màu xanh tím.
Tại biệt thự Thiên Mộc, Hàn Thiên bất an, nhưng vẫn chưa tra được Du Miên ở đâu. Lại khu biệt thự của Chí Dũng cũng không thấy cô. Quân khu thì canh phòng cẩn mật, gồm 5 lớp. Tường lót sắt chắn sóng từ, bên trong là cổ máy phòng vệ phát ra tần sóng cao, ngăn bị thăm dò. Nếu có gián điệp đột nhập, tầng sóng này sẽ làm tăng áp suất, một người thường chắc chắn banh xác. Mà anh không chắc chắn Du Miên có ở đó không. Nhưng lần này, anh đành liều một phen.
Trời gần sáng, Hàn Thiên quan sát bên ngoài tiểu khu, đánh hơi mùi trầm, tìm Du Miên. Mùi trầm hương nồng đậm toát ra từ khu C, khu phòng bệnh, "vậy là em đã bị thương, phải nhanh chóng đưa em ra". Hàn Thiên dùng linh lực đóng băng camera, nhanh chóng lẻn vào khu C. Cửa phòng bệnh khóa từ, phá khóa sẽ gây báo động. Hên sao y tá vừa trong phòng Du Miên đi ra, cô ta rất hốt hoảng, chạy kêu bác sĩ. Hàn Thiên biết không ổn, lợi dụng y tá tới góc khuất, đánh vào gáy lấy thẻ từ.
Anh mở cửa phòng, cũng cả kinh với cảnh tượng trước mặt.
Cả căn phòng ngập mùi trầm, cả người Du Miên tái xanh nhợt nhạt. Trên làn da nổi rõ từng đường gân như rể cây, chằn chịt bao quanh, trông cô như thân cây mang hình người. Hàn Thiên vội bồng Du Miên, lao nhảy nhanh qua cửa sổ, chịu đựng cơn đau nhức của sóng từ bay ra ngoài.
Hàn Thiên đang bay, còi báo động hú inh ỏi, đạn bắn về phía anh như mưa. Hàn Thiên phải dùng nội khí chống lại sóng từ, nhưng không thể chắn đạn, lưng anh bắt đầu lỗ chỗ tươm máu. Du Miên nghe ồn ào mở mắt, nhìn lên sườn mặt lạnh lùng tà mị thân quen, cô cảm thấy an lòng, ôm chặt lấy anh hơn. Tay Du Miên cảm thấy nhớp nháp, ấm nóng, nhìn lại tay mình nhuộm máu của Hàn Thiên. Du Miên hoảng loạn, nhúc nhích thì nghe anh thì thầm:
- Em ráng chút nữa, anh đưa em về nhà.
- Anh đang bị thương, máu nhiều lắm. Huhuhu
- Yên tâm! Máu giả thôi. Ngủ đi, anh đưa em về nhà