Kinh Quốc đã bay vô thành phố, cho đàn em theo dõi trường Thiên Nhật bắt cóc Du Miên. Hắn cũng phải trầm trồ độ cẩn mật của Hàn Thiên, theo quan sát trường học này cũng bình thường, nhưng riêng Du Miên được ít nhất là 10 cận vệ theo bí mật bảo vệ, họ giả làm lao công quét đường, bảo vệ, giữ xe, phụ huynh, mà chỉ có người trong ngành mới nhận ra. Người của Kinh Quốc quan sát đã 3 ngày mà vẫn chưa có cơ hội ra tay. Nhìn mật độ bảo vệ Du Miên như vậy, hắn càng tin lời của tên Đức, quyết tâm bắt Du Miên cho bằng được.
Sau 5 tiết học căng thẳng, Du Miên vừa ra cổng đứng thì có bé trai cực dễ thương lại nhìn cô mếu máo.
- Chị ơi, chị có thể dẫn em về nhà không? Em bị lạc. Huhuhu
- Em bị lạc à, nhà em ở đâu?
- Dạ ở đằng kia, em sợ quá! Huhuhu
Tài xế bước xuống xe mở cửa xe cho Miên, nhìn đứa trẻ thấy là lạ, mà chưa nhìn ra lạ chỗ nào. Du Miên nhìn Lăng Thần, rồi nhìn tới đứa bé.
- Nín đi, chị đưa em về. Em nhớ nhà không?
- Dạ nhớ.
- Được, vậy giờ mình lên xe rồi em chỉ nhà em nhé.
- Dạ.
Du Miên nói với Lăng Thần:
- Cảm phiền anh chở đứa bé về trước, mình về trễ chút chắc không sao.
- Nhưng Hàn, à ông chủ dặn phải đưa cô về đúng giờ. Cứ để đứa bé đứng đây, tự khắc có ngừời tới tìm.
Đứa bé nghe vậy òa khóc lớn hơn, nó ôm chầm chân của Du Miên, đu như khỉ ăn vạ.
- Chị hứa đưa em về, đừng bỏ em, em sợ....òa.....òa....
- "Nín đi, chị đưa em về mà." Du Miên cau mặt nhìn Lăng Thần
- Anh không đưa, em đưa. Người gì máy móc thấy sợ. Có gì em sẽ tự nói với anh ấy.
- Thôi được rồi, hai người lên xe đi.
Cả ba cùng lên xe, Du Miên ngồi sau với đứa bé. Nó kêu nhớ đường kiểu gì mà chạy lòng vòng nãy giờ, đi ra khỏi thành phố mà vẫn chưa tới nhà của bé. Xe ra vùng ngoại ô thưa người, Du Miên cứ lo nhìn ra cửa sổ tìm tên đường, không chú ý mặt đứa bé đang đanh lại, mắt gườm gườm. Bàn tay nhỏ nhắn móc trong túi ra cây kim dài, nó đứng lên, chồm ra cửa sổ phía Du Miên, giả vờ xem cảnh, nhanh chóng áp sát đâm kim vào ngay bả vai cô. Vết đâm nhanh chuẩn như kiến cắn, nên cô tưởng muỗi chích, xoay nhìn thằng bé cười, kêu bé ngồi xuống sợ bé té. Thằng nhóc gật, ngồi yên ngoan ngoãn. Ngồi được một lúc, nó tiếp tục chồm lên ghế tài xế, nhanh như cắt đâm cây kim dài vào cổ của Lăng Thần. Anh chưa kịp hiểu chuyện gì thì trước mặt đã tối sầm, Lăng Thần chỉ kịp đánh lái vào lề và ngất đi. Riêng Du Miên có máu của Mộc Tộc, nên liều thuốc kia không làm cô ngất đi được. Du Miên hốt hoảng chồm lên xem Lăng Thần, từ phía sau, thằng bé lộ gương mặt đanh ác, bằng đòn chuẩn xác đánh vào gáy làm cô bất tỉnh.
Nó mở cửa bước xuống xe, lập tức có chiếc xe 16 chỗ từ phía sau trờ tới. Một nhóm thanh niên xăm trổ leo xuống, mở cửa chiếc 4 chỗ vác Du Miên nhét vào xe chúng. Tất cả lên xe nhanh chóng rời đi.
Chí Dũng đang lái xe đi tuần, trông thấy một màn vừa rồi biết có biến, chạy lên thấy tài xế bị đánh ngất trong xe. Anh điện thoại về đội, gửi định vị xin chi viện, nhanh chóng đuổi theo chiếc 16 chỗ.
Bọn chúng chở Du Miên tới khu nghĩa địa bỏ hoang, dân cư thưa thớt. Cả khu đất rộng chỉ có một căn nhà 3 tầng lầu. Chiếc xe đậu ngay cổng, một tên xăm trổ vác cô trên vai, quăng xuống sàn nhà. Kinh Quốc ngồi trên ghế sofa, chân bắt chéo chữ ngũ đang nghiêng nghiêng mặt rờ rờ mặt chẳng có cộng râu nào. Hắn híp mắt nhìn Du Miên, từ từ đứng lên, ngồi một chân bên cạnh cô ngửi ngửi. Đúng là cơ thể Du Miên thơm thật, mùi hương nhẹ nhàng khi có khi không, dù ít cũng xua tan căng thẳng. Kinh Quốc hít hà, mặt dại đi đầy biến thái. Hắn đứng lên, nhìn tên đàn em hất mặt lên lầu. Tên kia gật đầu, đi lại bồng Du Miên đi vào phòng của đại ca.
Chí Dũng bên ngoài quan sát ngôi nhà, nhìn đồng hồ đoán giờ đồng đội đến. Nơi này xa thành phố, đồng đội tới nơi chắc cô bé kia xong rồi. Mà mình không thể một chọi trăm. Nghĩ nghĩ, anh chạy gom cỏ khô to chất đống ngoài sân. Chí Dũng thủ sẵn súng, mò ra cầu giao tổng, dùng dao bấm cắt dây cắt điện toàn ngôi nhà. Kinh Quốc đang ngắm Du Miên, hắn nhàn nhã cởi đồ của mình chợt đèn tắt. Hắn bực bội, chửi thề mở cửa đi ra ngoài.
- Mả bố tụi bây, làm đéo gì điện đóm tắt thế hả? Biết bố mày đang hành sự không?
- Đại ca, hình như chập điện, tụi em đang đi xem.
- Nhanh lên, ông đây nóng lắm rồi.
Tên đàn em khom người rút lui, một bóng đen trờ tới từ sau lưng Kinh Quốc, bằng một quyền vovinam ngay gáy, hắn ngã xụi lơ. Chí Dũng kéo hắn vào phòng. Anh thấy Du Miên bất tỉnh nằm trên giường, gương mặt trắng sáng thanh thuần dưới ánh trăng thật đẹp, mùi trầm thoang thoảng mê đắm, Chí Dũng như ngẩn ngơ giữa khu vườn xuân dưới trăng. Điện thoại rung báo tin nhắn, anh mới sực tỉnh. Chí Dũng dùng dao xé mền, gra giường thành sợi, buộc thành dây thắt, cõng Du Miên trên lưng đu xuống lầu. Mấy tên canh gác biết đại ca bực, nên cũng không dám hó hé đến phòng của Kinh Quốc, nhờ vậy Chí Dũng an toàn trốn được xuống phía bên hông nhà. Anh giấu Du Miên trong bụi cỏ gần đó, lồm cồm bò ra đường cái đón đồng đội. Một tên canh gác lui hui nối dây điện, thấy bóng người lập tức hô hoán. Trong vài giây, rất nhiều mã tấu bóng loáng được rút ra, mặt tên nào cũng gườm gườm quan sát xung quanh. Một tên xung phong tiến đến chỗ vừa thấy bóng đen, mặt đằng đằng sát khí. Chí Dũng mặt không đổi sắc, nhìn về phía bụi cây giấu Du Miên, nơi tên giang hồ sắp đi ngang qua. Anh liều mình cầm súng lên đạn, mắt trầm tĩnh quan sát đối phương. Tên kia đi ngang qua chỗ Du Miên, hắn ngửi được mùi hương trầm, liền đứng khựng lại hít hít tìm kiếm. Thấy có biến, Chí Dũng liền nhắm chuẩn xác ngay chân hắn, bắn phát súng đầu tiên.
Trong đêm tối chợt nổ vang tiếng súng, mọi ánh mắt lúc này đổ dồn về phía Chí Dũng, đám giang hồ hùng hổ tiến lại chỗ anh. Cứ tên nào lại gần đều bị anh bắn gục. Súng cũng chỉ có 10 viên đạn, cũng không chắc cầm cự được. Nhưng anh vẫn phải bắn đánh lạc hướng cho Du Miên, báo hiệu cho đồng đội. Lần lượt sáu tên đã gục. Long đầu đá khinh khỉnh nhìn vào bóng đêm, hắn phất tay cho tất cả xông lên. Hắn biết súng lục chỉ có 6 viên đạn. Nào ngờ một loạt viên đạn lại được bắn ra, thêm một nhóm giang hồ gục tại chỗ, mọi người lại sựng lại. " có bao nhiêu tên nhỉ, súng lục chỉ có 6 viên, 4 viên khi nãy bắn ra liên tiếp chuẩn như vậy, không lẽ địch có nhiều người?" Long đầu đá gườm gườm nhìn quanh quẩn, cố nhìn tìm đối phương. Bên này, Chí Dũng mồ hôi nhỏ giọt nín thở quan sát. Hoàn cảnh đang ngàn cân treo chỉ mảnh, mà mặt anh vẫn hiên ngang, không hề nao núng