- Du Miên! Đeo tai nghe nhạc đi em, bịt mắt, nằm sát xuống ngủ một giấc. Tới nơi chị gọi.
Du Miên nhìn phản ứng của Ngải Tình, hiểu ý liền làm theo lời cô, mở nhạc, đeo tai nghe và nằm xuống yên sau, đồng thời cô nhanh trí gửi SOS cho Hàn Thiên.
Trên bốn chiếc Mec, một tốp người hơn 20 tên bước xuống, một nhóm cầm mã tấu đứng vòng ngoài, một tên duy nhất cầm súng đi về phía xe của Du Miên. Trong xe, Ngải Tình híp mắt, từ từ hạ kính cửa sổ vừa đủ thò súng ra ngoài "đùng". Viên đạn găm ngay trán tên cầm súng, hắn ngã ra mắt vẫn mở trợn trừng. Tốp mã tấu liền xông lên, hàng loạt tiếng đùng đùng chát chúa vang lên, người ngã rạp xếp lớp, máu chảy lênh láng, nhuộm đỏ đường. Bọn chúng quá đông, mà Ngải Tình chỉ có một, súng chỉ có 10 viên đạn, bí bách, cô đạp ga, len qua khe hở giữa hai xe đậu trước, ủi hai chiếc tách ra, tăng tốc thật nhanh. Tới trạm thu phí, bắt buộc Ngải Tình phải giảm tốc, chầm chậm bò qua cửa trả phí. Khi vừa tới người soát vé, tên bán vé rất nhanh bắn một mũi tiêm vào cổ cô, Ngải Tình vừa định nâng kính xe lên được nửa đã ngất đi. Nhóm người trên 4 chiếc Mec đuổi tới, chúng kéo xe cô tấp vô lề, thò tay vô khe kính hở, mở cửa bắt Du Miên đi. Cô vùng vẫy la hét, cũng không ai thèm quan tâm. Nhân viên trạm thu phí đều bị khống chế, còn khách đi đường cứ nghĩ ông đại gia nào đó bắt con gái ham chơi. Vì không ai nghĩ bắt cóc mà đi một hơi 4 chiếc xe xịn, cô gái bị bắt cóc đấm đá tên thanh niên mà hắn tỉnh bơ, cố chịu. Chỉ có tiểu thư mới như vậy, con tin là bị đập hoặc xông thuốc mê cho xỉu rồi. Nào ngờ, vừa nhét Du Miên vô xe, hắn đanh mặt đập một phát toàn lực vào gáy Du Miên, cô bất tỉnh.
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Kinh Quốc đem Du Miên nhốt trong bệnh viện tư nhân ở ngoại thành, nơi hắn có hùn cổ phần. Ngải Tình cũng bị bắt theo, đề phòng Chí Dũng lại phá hư bột, hư đường chuyện của hắn.
Kinh Quốc tuy là một tên giang hồ khét tiếng gian ác, hơi biến thái, nhưng hắn rất thương mẹ. Mẹ hắn bị ung thư giai đoạn cuối, nên hắn bỏ hẳn cả trăm tỷ đầu tư, hùn vốn xây bệnh viện cho mẹ hắn nghỉ dưỡng. Không ai biết bà Liên là mẹ ruột của hắn đang nghỉ dưỡng ở đây, trừ một người. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Đây là nơi lý tưởng nhốt Du Miên, ngay trong miền Nam không ai có thể ngờ tới, dù là Thiên hay Dũng.
Bọn chúng quăng Du Miên vào một phòng bệnh, rút lui ra ngoài. Do Du Miên giãy dụa, đánh tên sát thủ, hắn tức tối bẻ tay cô rất mạnh, thẳng tay đánh vào gáy làm cô bất tỉnh. Phải ngất đi cả ngày, Du Miên mới tỉnh, cả cơ thể ê ẩm, phần vai bầm một khoảng to, tay bị trật khớp, chỉ còn một tay cử động được. Cô mơ hồ mở mắt, quan sát xung quanh. Cả căn phòng trống lốc. Du Miên ôm cánh tay bị trật mở cửa đi ra ngoài. Bên ngoài là khuôn viên chỉ khoảng 50 m vuông, ở giữa có hồ sen ngàn cánh, trong hồ sen là thủy đài cao chừng 3m, tiếng nước chảy róc rách nghe rất êm tai. Khuôn viên nhỏ, nhưng rất thanh tịnh. Du Miên đi về phía hồ sen, bắt gặp một phụ nữ trung tuổi đang ngồi trên xe lăn, đầu bà trùm khăn, gương mặt tuy nhợt nhạt, nhưng toát lên vẻ đẹp phúc hậu. Bà Liên nghe tiếng động, xoay lại nhìn Du Miên, nở nụ cưòi hiền từ.
- Con là y tá mới đến phải không? Lại đây, lại đây với mẹ.
Du Miên cảm thấy lạ vì cách xưng hô của bà, nhìn bà đâu có vẻ gì là không bình thường, chắc nhớ con quá. Mà Du Miên nghe tiếng mẹ, chợt cảm thấy ấm áp. Cô chợt nghĩ, nếu lần này thoát, sẽ hỏi anh về ba và mẹ, nghĩ tới gia đình, Du Miên mỉm cười, đi đến ngồi xổm bên bà Liên. Bà Liên âu yếm nhìn cô, vuốt vuốt mái tóc:
- Thiệt thòi cho con rồi, ở đây chăm sóc người sắp chết, chán lắm. Mẹ chỉ chỗ cho con đi, con cứ đi chơi cho thỏa, đến giờ thì về, không ai dám làm gì con đâu.
- Con đi được thật không cô, à mẹ?
- Được, con đi theo hướng này, có một cánh cửa nhỏ thông qua bệnh viện, con qua đó, cầm theo cái này, muốn đi đâu thì đi.
Bà Liên móc ra huy hiệu to cỡ bàn tay trao cho Du Miên. Huy hiệu làm bằng vàng 18k sáng lấp lánh, trên đó khắc gương mặt của một tên thanh niên, nhìn còn trẻ và cũng khá điển trai, mặt trong huy hiệu dập nổi hai chữ Kinh Quốc. Du Miên cầm lên xăm soi
- Cái này là cái gì? Để làm gì vậy mẹ.
- Huy hiệu, con cầm cái này, đi đâu cũng được.
- À, thẻ ra vào cổng. Con cảm ơn mẹ. Mà mẹ ở đây một mình có buồn không? Hay con ở lại chơi với mẹ xíu rồi con về.
Bà Liên nhìn Du Miên yêu thương. Lâu lắm rồi từ ngày con gái bà mất đi, thì mới có một người con gái xa lạ quan tâm đến cảm xúc buồn vui của bà. Tim bà cảm thấy ấm áp, yêu thương cô gái này, nhiều rất nhiều. Bà ôm bàn tay bé nhỏ của Du Miên, ấp trong hai bàn tay gầy guộc của mình vỗ vỗ.
- Mẹ không buồn, chỉ cần con vui, mẹ sẽ vui. Đi đi, đến nơi nào con thích, không về cũng không sao. Thỉnh thoảng lên thăm mẹ, đi theo lối cũ nơi con ra. Mà nhanh nhé, mẹ sợ mẹ đợi không được.
Du Miên òa khóc, ôm chầm lấy người phụ nữ. Cô cảm thấy đau lòng quá, sao ai lại nhẫn tâm nhốt một người bệnh ở nơi buồn chán này, huhuhu. Hương trầm hương lại tỏa ra thoang thoảng. Bà Liên chỉ hít hà, vậy mà tinh thần thư thái, khỏe hơn rất nhiều.
- Mẹ đi theo con, con dẫn mẹ ra ngoài.
- Từ lâu đây là nhà của mẹ. Nếu mẹ đi, anh con về không thấy sẽ lo lắng.
- Mẹ có con trai, sao anh không đưa mẹ về sống chung, lại nhốt mẹ ở đây.
- Nhà của mẹ, là do mẹ không muốn đi, không phải bị nhốt. Đừng nói vậy tội nó.
- À, con hiểu rồi, con mẹ có thăm mẹ thường không?
- Thường xuyên lắm, con an tâm, mẹ không buồn. Chiều rồi, con mau đi đi.
- Dạ.
Du Miên hít hà, quẹt nước mắt, cầm tấm thẻ bài đi ra ngoài theo lối bà Liên chỉ. Có vài tên bặm trợn đi tới lui như lính canh, chặn cô lại hỏi. Du Miên đưa ra huy hiệu, chúng đổi ngay thái độ, còn nhiệt tình tiễn cô ra tận cửa. Khi qua tới bệnh viện, cô nhìn lại huy hiệu ngồ ngộ, kệ, miễn nó có tác dụng. Du Miên không có tiền, nên chỉ biết hỏi đường đi bộ về nhà. Đi đến trời sập tối, chân mỏi nhừ. Cô ngồi bên vệ đường, nhìn dòng xe cộ qua lại. Lúc này, cô nhớ Hàn Thiên lắm, "ước gì anh ở đây".
Trong dòng xe cộ tấp nập, Hàn Thiên đang tận dụng linh lực tìm mùi trầm hương, định vị Du Miên. Rất may Du Miên cho anh máu, nên giờ anh có thể cảm được cô dù ở rất xa. Hàn Thiên trích nhiều máu hơn, thúc đẩy thời gian luyện huyết băng thạch tặng Du Miên. Sau khi luyện thành công, chưa kịp phục hồi lại nghe tin báo Ngải Tình bị tấn công, Du Miên bị bắt. Anh đang bị mất máu, phải tận dụng linh lực tìm Du Miên, nên anh chỉ có thể đi âm thầm, nếu kéo đàn em, mà anh đang suy yếu lại hại chính người của mình. Hàn Thiên chạy theo linh tính, mùi hương dẫn anh ra vùng ngoại ô, hướng về bệnh viện Xuyên Á. Càng chạy, anh cảm nhận cơ thể Du Miên đang suy yếu, mùi trầm thơm ngát, nhưng máu của cô trong người anh sôi trào, Hàn Thiên càng tăng tốc nhanh hơn.
Cùng lúc đó, Kinh Quốc sau khi biết mẹ mình thả Du Miên, hắn gầm lên, giận dữ.
- Tại sao mẹ thả con bé đó, mẹ có biết máu của nó có thể chữa được bệnh của mẹ hay không?
- Thời đại nào rồi mà con còn mê tín như vậy. Bệnh của mẹ bác sĩ hàng đầu cũng bó tay, bé con đó thì cứu như thế nào.
- Nó là người cây, máu của nó là thuốc trường sinh, trị bá bệnh. Mẹ có biết tôi phải dồn toàn lực lượng, chấp nhận đối đầu Hàn Thiên, chỉ để cứu mẹ hay không? Mẹ....mẹ thả nó đi. A....a....a.....
Bà Liên nhìn con trai gào thét, lặng lẽ thở dài. Bà biết Kinh Quốc thương mình, nhưng sống chết có số, sao cãi lại mệnh trời. Nếu cứu bà mà đánh đổi bằng sinh mạng khác thì bà không chấp nhận. Cô gái ấy trẻ đẹp, ngoan hiền, tuổi đời còn dài đáng để sống. Bà già rồi, con cũng lớn, nếu may mắn cho bồng cháu thì tốt, còn không bà cũng không hối tiếc. Bà đi lại ôm con trai, vuốt vuốt lưng hắn, xoa dịu cho hắn bình tâm. Kinh Quốc sau khi la hét, được cái ôm của mẹ cũng dịu đi. Hắn đứng phắt dậy, lái xe truy tìm Du Miên. Cô bé đi bộ, trên người không có tiền bạc, tư trang, chắc chắc đi không xa.
Chí Đức được tin Kinh Quốc bắt được Du Miên, hắn cũng vội vàng đi tới bệnh viện Xuyên Á.