Thời Tiến thấy thế vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa nghiến răng nghiến lợi, đồng thời còn có chút phỏng đoán, nói trong đầu: "Thanh của cục cưng nhà mày, mỗi lần loại bỏ nguy cơ sẽ giảm về 500, vậy 500 còn lại kia..."
Nhóc Chết cổ vũ: "Tiến Tiến có ý kiến gì nào?"
Thời Tiến liếc nhìn Liêm Quân được Quái Tam đẩy đi đằng trước, suy đoán: "500 còn lại đó liệu có liên quan đến tình trạng sức khỏe của Liêm Quân không?"
"Tôi cảm thấy Tiến Tiến đoán đúng đó, Tiến Tiến thật thông minh! Tiến Tiến ơi, tui yêu bẹn lắm!" Nhóc Chết nhiệt tình nịnh hót, cố gắng làm Thời Tiến vui vẻ.
Thời Tiến vật vã mãi mới bình tâm thiếu chút nữa lại bị nhóc Chết dọa ớn lạnh. Hắn vội nhéo mình một cái để tỉnh táo lại, đoạn hỏi: "Cơ thể của cục cưng nhà mày rốt cuộc làm sao vậy, bị bệnh à?"
Giọng điệu nhóc Chết trở nên nghiêm túc hơn, nó đáp: "Không phải, cơ thể cục cưng yếu ớt bẩm sinh, thần kinh cũng có chút vấn đề."
"Là sao?" Thời Tiến cau mày.
Nhóc Chết thở dài, kể tường tận: "Cục cưng bị sinh non, sức khỏe luôn rất kém, hai chân yếu bẩm sinh, nhưng trước đây không nghiêm trọng như bây giờ. Có thể đi lại hằng ngày, tập một số bài tập thể dục cơ bản rèn luyện sức khỏe, chỉ có điều không thể vận động mạnh trong thời gian dài, hơn nữa sau khi vận động mạnh, hai chân sẽ bị chuột rút và khó chịu rất lâu. Thật ra nếu tiếp tục như vậy, với sự kiên trì và cố gắng của cục cưng, cơ thể khỏe lại chỉ là vấn đề thời gian, song mấy năm trước "Diệt" xảy ra chút chuyện, cục cưng bị ám hại, trúng một loại chất độc thần kinh kiểu mới, thiếu chút nữa không qua khỏi, tuy sau đó đã miễn cưỡng loại bỏ chất độc, nhưng vẫn bị tổn thương từ phần gốc rễ, thế là cơ thể hoàn toàn đi tong."
Càng nghe, hàng lông mày của Thời Tiến càng cau chặt, hắn tiếp tục hỏi: "Vậy chân của anh ta..."
"Giờ vẫn đi được, nhưng chẳng nổi mấy bước. Hơn nữa do di chứng từ chất độc, dây thần kinh ở chân trở nên đặc biệt nhạy cảm. Cậu từng nghe về câu chuyện nhảy múa trên mũi dao rồi nhỉ, có lẽ cảm giác lúc bước đi của cục cưng cũng hệt như thế."
Nhảy múa trên lưỡi dao.
Thời Tiến không kìm được, lại liếc nhìn Liêm Quân ngồi trên xe lắn đằng trước. Hắn trầm ngâm hồi lâu, hàng lông mày chợt từ từ thả lỏng, hắn hỏi: "Nhóc Chết này, trong thanh tiến độ có thể tồn tại nhân tố tử vong không thể loại bỏ không?"
Nhóc Chết bị hỏi mà ngơ ngác, nó đáp: "Không tồn tại, nếu không ván cờ này quá bất công với cậu và cục cưng rồi."
"Vậy thì dễ làm rồi!" Thời Tiến liền phấn chấn lên, vui vẻ nói, "Nếu không tồn tại nhân tố tử vong không thể loại bỏ, vậy chứng cơ thể cục cưng nhà mày vẫn cứu được. Chỉ cần tìm đúng phương pháp, nhất định anh ta sẽ khỏe mạnh trở lại thôi!"
Nhóc Chết bối rối vài giây, rồi chậm chạp vỡ nhẽ, cười ngây ngô, nói: "Đúng, đúng đó. Thanh tiến độ sẽ không lừa đảo, nếu 500 điểm còn lại của cục cưng thật sự nằm ở mặt thể chất... A a a, Tiến Tiến thật tốt bụng. Tiến Tiến ơi, tui yêu bẹn. Tiến Tiến à, phải chăng tui có thể nhìn thấy bẹn và cục cưng sinh khỉ..."
Thời Tiến nói đầy hàm ý: "Hiểu thế nào là tự mình hại mình chứ?"
"... Tiến Tiến, đến cuối đường rồi." Nhóc Chết liền đáng trống lảng, chừa đường sống cho chính mình.
Thời Tiến ngẩng đầu nhìn, quả thật đã đi đến hết đường, có một cánh cửa sắt đang đứng lẳng lặng ở điểm cuối. truyện kiếm hiệp hay
Quái Tam lại mở cửa, Liêm Quân thì trượt xe lăn, để mình đối mặt với Thời Tiến, đoạn hỏi: "Sao im lặng thế, đang nghĩ gì vậy?"
Thời Tiến nhìn anh, rồi liếc nhìn thân mình gầy gò và gương mặt nhợt nhạt của anh, lòng rối như tơ. Hắn thở dài, đáp: "Đang nghĩ tháng này anh có thưởng thêm cho tôi không, tôi còn giúp anh bắt sống Quái Tứ."
Liêm Quân không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, anh trầm ngâm vài giây, ngón tay gõ gõ lên xe lăn, thẳng thắn hỏi theo ý hắn: "Cậu muốn thưởng kiểu gì? Quyền lợi? Tiền tài? Hay... tự do."
Hả? Hóa ra phần thưởng không chỉ mỗi tiền mặt mà còn có ý nghĩa khác nữa ư?
Thời Tiến nghi hoặc, không hiểu nổi hàm ý trong lời Liêm Quân, xua tay toan nói tăng lương gấp đôi cho mình là được rồi, nhưng rồi chợt nghĩ đến điều gì, hắn bèn nuốt ngược câu nói xuống, xác nhận lại: "Phần thưởng này, là tôi nói gì anh cũng cho, cũng đáp ứng à?"
Hắn vừa đưa ra câu hỏi, tiếng gõ của Liêm Quân liền ngừng lại, tiếng trò chuyện của Quái Tam đứng cạnh cửa và Quái Nhị xuất hiện đằng sau cửa cũng nín bặt, hai người cùng nhau quay đầu nhìn sang.
Thời Tiến lấy làm lạ, hỏi: "Mấy người làm sao vậy, tôi nói gì kì lạ lắm à?"
"Không có." Liêm Quân nén lại cảm xúc, phẩy tay bảo Quái Tam và Quái Nhị thôi nhìn, cam kết: "Cậu muốn cái gì? Chỉ cần cậu nói, tôi sẽ đáp ứng hết."
Đã được bảo đảm, Thời Tiến liền yên tâm, nói: "Vậy tôi muốn..."
Đùng!
Một tiếng tiếng nổ mạnh bỗng vang lên từ xa, câu nói của Thời Tiến bị đẩy ngược về. Hắn ngoảnh đầu nhìn về hướng âm thanh vang lên, nhưng chẳng thấy gì. Sau cánh cửa của lối đi bí mật là một phòng y tế nhỏ bốn bề kín mít, trên tường không có cửa sổ để hắn quan sát tình hình bên ngoài.
Liêm Quân cau mày, dặn dò Quái Nhị và Quái Tam xử lí tàn dư của Quái Tứ đang quậy tung bên ngoài, rồi di chuyển xe lăn đến gần Thời Tiến hơn, nói: "Đừng phân tâm, Thời Tiến, cậu muốn cái gì?"
Không ngờ anh lại cố chấp với vấn đề này đến vậy, vẻ như không nhận được câu trả lời sẽ không chịu buông tha.
Thời Tiến ngoảnh đầu lại, cố gắng mở miệng lần nữa.
Đùng đoàng đoàng!
Tiếng nổ mạnh lại vang lên liền tù tì, đã thế phương hướng của những âm thanh này lại chẳng hề giống nhau. Thời Tiến không bình tĩnh nổi, kinh ngạc thốt lên: "Vườn trái cây của chúng ta sẽ không bị bọn tàn dư của Quái Tứ cho nổ sạch đấy chứ, gối ôm của tôi còn để trong ký túc xá đó!"
Nhiều lần bị tiếng nổ mạnh cắt ngang cuộc trò chuyện, Liêm Quân mất hết kiên nhẫn, giơ tay nắm lấy cánh tay Thời Tiến, bóp mạnh nhằm lôi kéo sự chú ý của hắn, trầm giọng hỏi: "Thời Tiến, rốt cuộc cậu muốn cái gì?"
Tay anh lạnh ngắt, Thời Tiến lạnh đến giật cả mình, cuối cùng mới nhận ra tâm trạng anh có gì đó không ổn. Ý định muốn rụt cánh tay bị kìm lại, hắn cau mày, trở tay nắm chặt lại tay anh, xoa nhè nhẹ giúp anh sưởi ấm, rồi trả lời: "Anh gấp cái gì, tôi chỉ muốn ăn cơm cùng anh mỗi ngày thôi. Mà này, sao tay anh lạnh thế? Nhiệt độ hôm nay đâu có thấp."
Mỗi ngày cùng nhau ăn cơm?
Liêm Quân sững sờ, nhìn tay mình được hắn dịu dàng xoa nắn, ánh mắt thoáng đổi trong vài giây, cánh tay đang căng chặt từ từ thả lỏng. Anh âm thầm rút ngắn khoảng cách giữa hai người, dò hỏi như dụ dỗ: "Ý của cậu là, cậu muốn giống như bọn Quái Nhất, có quyền lợi ngang hàng với bọn họ, theo bên cạnh tôi? Hay trở thành kiểu người... thân mật hơn cả bọn họ?"
Sao tự dưng đứng sát rạt vậy... Thời Tiến lùi về sau một bước, lắc đầu đáp: "Không phải, tôi chỉ muốn ăn cơm cùng anh thôi. Nói cho cùng, đồ ăn của anh chắc chắn ngon hơn của ký túc xá. Ôi, khẩu vị của bác đầu bếp nhà ăn ký túc xá toàn lắm dầu lắm muối, thật sự tôi không thể nào quen nổi."
Vẻ mặt Liêm Quân cứng đờ, tầm mắt rơi vào đôi chân lùi về sau của hắn, anh hỏi: "... Chỉ thế?"
"Chỉ thế, chờ chút, có người đến." Thời Tiến nghiêm mặt, rút súng ra, nắm trong tay, đầu tiên đẩy Liêm Quân vào góc tường, sau đó sờ lên cửa, lắng tai nghe tiếng bước chân đang từ từ đến gần bên ngoài.
Ba mét, hai mét, một mét... Thời Tiến nạp đạn, nhìn chằm chằm tay nắm cửa đang xoay.
Cành cạch. Cửa mở. Thời Tiến lập tức giương súng, ngón tay sờ lên cò súng.
"Đừng kích động, là tôi." Quái Nhị giơ tay làm dáng đầu hàng, sau khi trấn an Thời Tiến, anh ta chui vào phòng tìm kiếm, thấy Liêm Quân chạy xe lăn ra từ trong góc, liền báo cáo, "Đã xử lý xong bọn tàn dư. Quái Tứ quả thật cấu kết với người ngoài, định giở trò nội ứng ngoại hợp, hiện tại người mai phục bên ngoài đã bị lực lượng cảnh sát bắt sạch."
Liêm Quân trượt xe ra, không buồn nhìn Thời Tiến lấy một cái, trả lời: "Không tệ." Dứt lời, anh lướt qua hai người, tự trượt xe lăn rời đi.
Quái Nhị lấy làm khó hiểu, nhìn về phía Thời Tiến, làm khẩu hình: Cậu chọc giận cậu Quân à?
Thời Tiến lắc đầu, sau đó lại gật đầu, do dự trả lời: "Chắc là vậy..."
Quái Nhị thích thú lắm, hỏi: "Cậu làm gì rồi? Cậu Quân trông lạnh lùng vậy thôi, chứ tính tình tốt lắm. Cậu có thể chọc giận anh ấy cũng xem là tài."
Thời Tiến thở dài: "Tôi bảo anh ta tôi kén ăn, muốn ăn chực cơm của anh ta... Yêu cầu này quá đáng lắm ư?"
Quái Nhị: "...... Phì."
Thời Tiến lườm anh ta, bẻ ngón tay.
"Đừng, đừng, đừng, đừng động thủ. Cậu... Ôi, cậu..." Quái Nhị đè tay hắn lại, cố nín cười, cuối cùng không nhịn được, nghẹn cười vài tiếng, vươn tay vỗ vai hắn, than một câu "Thằng nhỏ ngốc" rồi bỏ đi.
Mặt Thời Tiến đen như đáy nồi. Anh mới ngốc! Cả họ nhà anh đều ngốc!
...
Tờ mờ sáng, trận nổi loạn do Quái Tứ khơi dậy cuối cùng cũng được giải quyết xong. Quái Tứ bị bắt sống, tàn dư của gã bị bắt giữ toàn bộ, vườn trái cây Hoa Hoa thành một mớ hỗn độn, thiệt hại do vụ nổ không đếm xuể.
Ký túc xá của Thời Tiến cũng bị đổ sụp. Sau một đêm bận rộn, hắn muốn đi ngủ bù nhưng lại phát hiện mình chẳng còn giường để ngủ.
Quái Nhị xách túi đi ngang qua, thấy thế an ủi: "Đừng nghĩ nữa, cố chịu đựng thêm chút đi. Hôm nay chúng ta chuyển chỗ, chốc nữa xe đến, cậu có thể ngủ trên xe."
Thời Tiến quay đầu nhìn anh ta, hỏi: "Chuyển chỗ? Đi đâu?"
"Đến thành phố B. Thật ra chúng ta phải đi từ nửa tháng trước rồi, nếu không phải để giải quyết sớm mầm họa Quái Tứ, mọi người đời nào lại cố thủ ở cái chốn khỉ ho cò gáy này khi đã xử lí xong mọi chuyện. Với cái nghề của chúng ta, ở yên một chỗ quá lâu là điều tối kỵ." Quái Nhị giải thích, rồi chợt nghĩ đến điều gì, nói thêm, "À đúng rồi, sau khi đến thành phố B, chúng ta không thể mặc đồ của vườn trái cây nữa. Đi, đi nhận trang bị mới với tôi."
Thời Tiến đáp một tiếng, cuối cùng lưu luyến nhìn ký túc xá mà mình đã ở một quãng thời gian ngắn trước mặt, rồi ngoan ngoãn đi theo Quái Nhị.
Nửa tiếng sau, những người đã thay đồ vườn trái cây ra lên một chiếc RV loại nhỏ đã được ngụy trang, chạy về hướng sân bay tỉnh Y.
Chỗ ngồi trong chiếc RV xếp theo hình chữ "U". Thời Tiến ngồi ở một bên chữ "U", bên cạnh là Quái Nhị, đối diện là Quái Tam và Quái Ngũ với gương mặt chất phác rất ít khi lộ mặt, tại đoạn cong của hình chữ "U", tức nơi có ghế chủ tọa, Liêm Quân và tên đàn ông với gương mặt nhã nhặn, cũng chính là Quái Nhất, đang ngồi đó.
Lúc này, Quái Nhất đang cầm máy tính bảng nhấn tới nhấn lui, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt thì không nhìn ra dấu hiệu bị thương nào khác.
Bên trong xe im phăng phắc, không một ai nói chuyện. Thời Tiến không hiểu sao cảm thấy hơi bất an, hắn nhúc nhích cái mông, đang định cãi lộn với nhóc Chết trong đầu để bớt buồn, bỗng thấy Quái Nhất cầm máy tính bảng đứng dậy, kết nối máy tính bảng với TV trong xe bằng dây cáp USB.
TV bật lên, một hình ảnh từ camera giám sát xuất hiện trên đó. Thời Tiến sửng sốt nhận ra người trong hình thế mà là chính mình đang điên cuồng đạp xe tối hôm qua.
Điều chỉnh hình ảnh xong, Quái Nhất xoay lại, đối mặt với mọi người, mắt chăm chú nhìn Thời Tiến một lúc lâu, rồi cất giọng: "Tranh thủ lúc rảnh rỗi, theo yêu cầu của cậu Quân, chúng ta hãy xem lại biểu hiện của người mới Thời Tiến trong hoạt động thanh trừ kẻ phản bội tối hôm qua."
Thời Tiến: "........."