• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liêm Quân ngước mắt nhìn Thời Tiến, không nói lời nào.

Thời Tiến vội vàng che miệng, ngại vô cùng: "Xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Hay là chúng ta đổi bàn thức ăn mới nha?"

"Không cần." Liêm Quân dịch chén canh đi, bình thản nói: "Ai làm dơ, người nấy xử lí, đừng lãng phí."

Thời Tiến: "..."

Không biết là tiếp tục bữa trưa hay bữa tối, Thời Tiến đứng ngồi không yên, chốc chốc lại nhìn thoáng qua máy tính bảng của Liêm Quân, cuối cùng thực sự không nhịn được nữa, lén lút móc điện thoại của mình ra, mở Weibo.

Với mức độ nổi tiếng của Dung Châu Trung, Thời Tiến chẳng cần vất vả tìm kiếm, mở bừa ra một trang ra, liền thấy nơi dễ thấy nhất có treo thông tin "Dung Châu Trung tìm kiếm chàng thanh niên nhảy múa".

Hắn hoảng loạng vô cùng, tại trong đầu hỏi nhóc Chết: "Mày nói xem Dung Châu Trung nhận ra tao không?"

Nhóc Chết cũng không ngờ Dung Châu Trung sẽ ra chiêu này, ngập ngừng trả lời: "Chắc là không đâu. Bây giờ cậu thay đổi quá nhiều, hơn nữa thanh tiến độ không có tăng, vẫn là 770."

Thời Tiến hơi yên lòng. Thanh tiến độ sẽ không lừa dối, không tăng lên tức là chắc chắn không có việc gì. Thế nếu Dung Châu Trung không phải vì nhận ra hắn mới đăng Weibo, vậy hắn ta làm như thế chỉ đơn giản để giúp Long Thạch hả giận? Muốn gây bạo lực mạng à?

... Thật là hẹp hòi.

Thời Tiến tắt điện thoại rồi cất đi, hệt như đứa học trò lén lút chơi điện thoại trong lớp, lúc chơi xong sẽ vô thức ngẩng đầu nhìn về phía "thầy giáo" Liêm Quân.

Liêm Quân đang trừng trừng nhìn hắn, mặt không cảm xúc.

Thời Tiến cứng đờ người: "Ờ..."

"Nói một chút về Dung Châu Trung đi." Liêm Quân đặt muỗng canh xuống, làm tư thế phải nói cho ra ngô ra khoai, "Lúc trước cậu nói muốn ở bên cạnh tôi, tôi đã đồng ý, nhưng xét thấy cậu vẫn chưa hoàn toàn ổn định, nên tôi chưa bao giờ hỏi nhiều về vấn đề riêng tư của cậu. Bây giờ cậu đi theo tôi, tôi nghĩ chúng ta cần tiến hành trao đổi thông tin với nhau. Quái Nhị nói hôm qua rõ ràng cậu đã trốn tránh Long Thạch, tại sao?"

Thời Tiến sửng sốt, vội đặt đũa xuống. Thật ra hắn đã sớm muốn bộc bạch chuyện của mình với Liêm Quân, vì vậy thành thật nói: "Bởi vì tôi biết ông chủ của Long Thạch - Dung Châu Trung, anh ta là anh ba của tôi. Trừ anh ta ra, tôi còn có bốn người anh nữa, anh cả Thời Vĩ Sùng anh đã biết rồi, còn lại ba người anh theo thứ tự là anh hai Phí Ngự Cảnh, anh tư Hướng Ngạo Đình, anh năm Lê Cửu Tranh. Tôi đang trốn bọn họ."

Liêm Quân ngồi ngay ngắn lại, hỏi: "Phí Ngự Cảnh, là luật sư Phí Ngự Cảnh ư?"

Thời Tiến gật đầu.

"Lê Cửu Tranh. Nếu tôi nhớ không lầm, vị đệ tử cuối cùng của cụ Tôn ở Thành Đô tên là Lê Cửu Tranh, là một bác sĩ rất giỏi."

Thời Tiến vẫn gật đầu.

"Mà Hướng Ngạo Đình..." Liêm Quân gõ gõ bàn, hàng lông mày hơi xoắn lại, dường như không nhớ nổi những nhân vật quan trọng nào trong nước có tên này.

Thời Tiến chột dạ bổ sung:

- Anh ta là phi công lái... máy bay chiến đấu, là người của quân đội.

Bàn tay đang gõ của Liêm Quân khựng lại, anh nhìn hắn đầy ẩn ý.

Thời Tiến yên lặng cúi gằm mặt.

"Mấy người anh của cậu..."

"Tên này còn rắc rối hơn tên kia." Thời Tiến thức thời bổ sung.

"Bọn họ thật sự đều muốn cậu chết?" Liêm Quân dò hỏi.

Thời Tiến ra sức gật đầu, còn sờ sờ dấu vết tự tử trên cổ tay mình.

Phòng ăn im phăng phắc. Một lúc lâu sau, Liêm Quân duỗi tay nhấn cái chuông bên cạnh bàn, sai người dọn bàn tiệc dưa chuột đi, đưa một bát canh suông cho Thời Tiến.

"Ăn đi." Liêm Quân cất lời.

Thời Tiến không đoán được suy nghĩ của anh, đành ngoan ngoãn cầm đũa, nhỏ giọng nói: "Anh Quân, tôi biết hoàn cảnh gia đình tôi khá phức tạp, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ cẩn thận xử lí, cố hết sức không gây phiền toái cho anh..."

"Sự tồn tại của cậu chính là phiền phức đấy." Liêm Quân ngắt lời, liếc hắn, rồi lại sai người đem cho hắn hai miếng trứng chần, nói, "Chuyện Weibo tôi sẽ xử lí, gần đây cậu ít đi ra ngoài thôi... Tên Dung Châu Trung đó nhận ra cậu chưa?"

Thời Tiến lắc đầu, cảm động đến mức hai mắt muốn hóa thành hai miếng tứng chần. Hắn nhìn Liêm Quân, rưng rưng: "Anh Quân, anh tốt với tôi quá..."

Liêm Quân dời mắt, vô cùng tuyệt tình: "Đừng làm vẻ mặt đó với cái đầu như ổ quạ đó, xấu."

Thời Tiến: "..."

Hiệu ứng trên Weibo vẫn tiếp tục tăng cao. Độ nổi tiếng của Dung Châu Trung quá cao, sau khi đăng Weibo, fan của hắn ta đã tích cực hưởng ứng lời kêu gọi. Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, bọn họ đã đào bới được tổng cộng mười mấy video được quay ở các góc độ khác nhau từ những người khác nhau trên khắp internet, trong đó có cái rõ, có cái mờ, rõ đến mức đủ để cắt cả khuôn mặt của Thời Tiến ra, giúp mọi người thấy rõ diện mạo của hắn.

Thời Tiến hận không thể quay ngược về tối qua, đánh chết bản thân mình lúc đang nhảy nhót trên sân khấu.

"Tao cứ có cảm giác nếu tiếp tục thế này, Dung Châu Trung nhận ra tao chỉ là chuyện sớm hay muộn." Tim Thời Tiến đau đớn không thôi.

Nhóc Chết muốn an ủi, nhưng không tài nào tự lừa người dối mình được. Béo gầy tuy có thể ảnh hưởng đến vẻ ngoài của một người, nhưng suy cho cùng giảm cân không phải là phẫu thuật thẩm mỹ, những đường nét đặc biệt trên khuôn mặt sẽ không thay đổi quá nhiều. Hơn nữa, Thời Tiến trước tuổi dậy thì chỉ hơi mập thôi, lấy bức ảnh hiện tại so với bức ảnh trước kia, muốn nhận ra cũng chẳng khó khăn mấy.

"Không được, tao phải thay đổi hình tượng, nếu không sau này không dám bước ra đường mất!" Thời Tiến bỗng đứng bật dậy, nhanh chân chạy ra ngoài.

Nhóc Chết sợ hết hồn, hỏi: "Tiến Tiến, cậu muốn thay đổi hình tượng như thế nào? Phẫu thuật thẩm mỹ à?"

"Không phải, phẫu thuật đau lắm." Thời Tiến lắc đầu, giơ tay khẩy tóc mình, ngu ngốc giận cá chém thớt, "Đều do mái tóc lẳng lơ này hại tao, tao muốn cạo sạch nó!"

Nhóc Chết: "... Hả?"

Bữa tối hôm đó, khi Liêm Quân gặp lại Thời Tiến, đầu hắn đã sạch sẽ không còn một sợi tóc.

Liêm Quân đặt đũa xuống, mặt không cảm xúc: "Chuyện gì thế này?"

"Chẳng phải trước đó anh chê tóc tôi xấu ư, thế nên tôi cạo nó đi rồi. Hê hê." Thời Tiến sờ cái đầu trọc, cười ngu.

Sự thật chứng minh, người đã đẹp dù có cạo trọc vẫn đẹp. Nhưng vì không còn tóc tai, Thời Tiến bây giờ trông còn nhỏ hơn lúc trước, đặc biệt lúc cười lên, độ ngớ ngẩn và ấu trĩ phải nói là tràn trề bờ đê.

Liêm Quân bình tĩnh nhìn cái đầu trọc của hắn vài giây, rồi giơ tay xoa xoa ấn đường.

"Anh sao thế?" Thời Tiến ngu ngơ hỏi thăm.

Liêm Quân lại liếc hắn, phất tay ý bảo hắn ăn cơm đi. Anh cũng cầm đũa lên, nói: "Dung Châu Trung đã xóa Weibo, còn nói chỉ muốn đùa với mọi người chút thôi, người nhảy múa trong video thật ra là người anh ta quen biết."

Thời Tiến lập tức hét toáng lên: "Gì cơ?! Anh ta nhận ra tôi?"

"Anh ta không biết, đấy chỉ là lời giải thích với bên ngoài thôi. Tôi bảo Quái Nhị báo cho phía chính phủ, để họ dùng danh nghĩa của mình liên lạc với Dung Châu Trung, nói với anh ta rằng cậu là người nằm vùng do phía chính phủ cử đi để tiếp cận Từ Hoài, mong anh ta không tuyên truyền công khai bức ảnh ra bên ngoài. Thế nên anh ta phối hợp với chính phủ tuyên bố giải thích, xóa bài Weibo đi." Liêm Quân giải thích.

"Ồ ồ, ra là thế..." Thời Tiến bình tĩnh lại. Lúc này hắn mới để ý thấy bên tay Liêm Quân có một chén canh, liền vội vàng xun xoe, "Anh Quân lại ăn canh à, gần đây không kén ăn nữa rồi, tốt quá."

Liêm Quân nghe vậy, lập tức rung chuông sai người luộc một quả trứng, sau đó tàn nhẫn đập nát bét ngay trước mặt Thời Tiến.

Thời Tiến thấy da đầu lành lạnh, biết mình nịnh quá hóa lố, bèn ngoan ngoãn vùi đầu yên lặng ăn cơm.

...

Chớp mắt đã qua nửa tháng, thông qua sự chỉ huy từ sau màn của Liêm Quân, video nhảy múa của Thời Tiến nhanh chóng bốc hơi trong lặng lẽ khỏi internet. Dây thần kinh căng như dây đàn của Thời Tiến cũng được thả lỏng, không còn suốt ngày lo lắng đề phòng sợ sệt mình bị mấy ông anh nhận ra.

Trong khoảng thời gian này, Từ Hoài đã được chính phủ chính thức xác nhận thân phận người giao dịch, rồi chẳng bao lâu sau, Từ Hoài đột nhiên bị người ta trùm bao tải đánh một trận đau thấu trời đất, còn bị lột sạch quần áo, bỏ ngay cửa quán bar 0 độ, thế là có một lần xấu hổ để đời.

Bẵng đi một thời gian, Từ Hoài khi đã lành lặn liền đến nơi khác nghỉ dưỡng, hoàn toàn biến mất dạng, không bao giờ xuất hiện lần nữa. Cùng lúc đó, một chiếc du thuyền ở Lâm Hải bỗng dưng gặp sự cố, khiến một số du khách trong và ngoài nước thiệt mạng, làm dấy lên một làn sóng nhỏ, sau đó nhanh chóng chìm vào quên lãng.

Không biết tự lúc nào, tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi. Thời Tiến đội mũ, quấn kín khăn, cùng Quái Nhị ra ngoài mua sắm.

"Chúng ta thật sự phải nghỉ đông ở thành phố B à?" Thời Tiến dò hỏi, tiếng nói lùng bùng trong chiếc khăn choàng.

Quái Nhị ghét bỏ liếc hắn một cái, vặn vẹo cái cổ trần trụi của anh ta, trả lời: "Kế hoạch ban đầu là nghỉ đông ở đảo nước M, nhưng phía chính phủ có chút chuyện, xin cậu Quân nán lại một thời gian, nên chỉ có thể ở lại thôi."

Thời Tiến gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, lại hỏi: "Vậy lần này chúng ta ra ngoài mua cái gì? Chẳng phải trong câu lạc bộ có người chuyên phụ trách việc mua sắm sao?"

"Cứ đến đó sẽ biết." Quái Nhị thừa nước đục thả câu.

Thời Tiến hừ mũi bất mãn, cùng anh ta leo lên xe.

Ô tô chạy bon bon về phía trung tâm thương mại gần nhất. Thời Tiến buồn chán vươn tay nghịch hơi nước trên cửa sổ xe.

Lúc xe sắp đến nơi, nhóc Chết bỗng rú lên trong đầu Thời Tiến.

Thời Tiến sợ hết hồn, ngón tay lệch đi, thân mình thiếu chút nữa nhào vào cửa xe. Hắn vội chống lên cửa, ngồi vững vàng lại, hỏi trong đầu: "Làm sao vậy?"

"Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu tự dưng tăng lên đến 870 rồi! Không hề có dấu hiệu báo trước, bất thình lình tăng lên vậy đó!" Nhóc Chết hoảng loạn đến độ đổi cả giọng.

Thời Tiến sợ thót tim, vội xem trị số trên thanh tiến độ. Sau nhiều lần xác nhận mình không bị hoa mắt, hắn cũng đơ ra: "Chuyện gì thế? Sao tự dưng tăng nhiều vậy?!"

Nhóc Chết cũng không hiểu đầu cua tai nheo, giọng the thé: "Tôi có biết đâu!"

Thời Tiến vội quay đầu nhìn tứ phía. Lúc này hắn đang ở trên xe, chẳng làm chuyện gì cả, thanh tiến độ lại bất thình lình tăng vọt, nhất định là do quanh đây có nhân tố nguy hiểm xuất hiện! Mà nhân tố có thể đe dọa tính mạng của hắn ở thành phố B ngoài mấy ông anh kia thì còn ai vào đây nữa!

"Cậu làm gì đấy?" Quái Nhị thấy hắn uốn éo loay hoay nhìn ra ngoài cửa sổ trông rất khó hiểu, liền mỉm cười dừng xe lại, "Thôi, xuống xe đi, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng. Cậu Quân vẫn đang chờ chúng ta về đấy."

Thời Tiến chẳng thấy gì ngoài xe cộ, đành từ từ thu tầm mắt lại, nhìn về phía trung tâm thương mại cách đó không, chần chờ một lúc, rồi siết chặt tay nắm cửa xe, kiên quyết nói: "Không đâu, Quái Nhị, bây giờ chúng ta về ngay đi, tôi mắc tè."

Động tác xuống xe của Quái Nhị khựng lại. Anh ta ngoảnh đầu nhìn hắn, rồi vươn tay giật cái mũ của hắn xuống, kéo mái đầu chỉ mới mọc lún phún, cười mắng: "Tôi thấy cậu không phải là buồn tè, mà là ngứa người. Mau xuống xe đi."

Thời Tiến vẫn không chịu theo.

Chỉ vì chuyện xuống hay không xuống xe mà hai người bắt đầu cãi nhau ì xèo. Thời Tiến khăng khăng không xuống, ậm ừ mãi nhưng không chịu đưa ra lí do hợp lí. Quái Nhị nhất quyết muốn hắn phải xuống, còn nói hôm nay nếu hai người họ không cắm rễ ở trung tâm thương mại đủ hai giờ, ai cũng không được về.

Ngay lúc hai người đang ầm ĩ lên, một bóng người bỗng dưng xuất hiện ở ngoài xe, vươn tay nắm tay nắm cửa xe phía ghế phó lái, nhẹ nhàng kéo cánh cửa vốn không bị khóa ra, sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên: "Rốt cuộc mấy người có định đỗ xe không vậy? Tôi..."

Nhóc Chết điên loạn gào thét, cơ thể Thời Tiến cứng đờ ra, Quái Nhị cau mày nhìn sang.

Ngoài xe, lời nói của Thời Vĩ Sùng bỗng ngừng lại. Tầm mắt của y từ từ rơi xuống Thời Tiến đang ngả nghiêng vì bị Quái Nhị lôi kéo, tỉ mỉ quan sát gương mặt hắn, cuối cùng dừng ở nối ruồi trên chóp mũi, gió bão bắt đầu nổi lên trong mắt, y lạnh lùng cất lời: "Thời Tiến, em trốn giỏi thật đấy."

Thời Tiến: "........." Khỉ gió!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK