• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy cơ thể phải chịu tội, nhưng Thời Tiến vẫn rất hài lòng với kết quả thí nghiệm của hôm nay.

Đầu tiên, hắn xác định nội dung truyện có lỗ hổng, không chắc chắn rằng năm ông anh trai đều muốn giết hắn, chí ít Dung Châu Trung không muốn thế, mà có muốn cũng không ra tay thật; thứ hai, tốc độ tăng của thanh tiến độ rất có vấn đề, phải phân tích lại mối liên hệ trong này; cuối cùng, có lẽ việc tăng hay giảm của thanh tiến độ không chỉ liên quan đến nhân tố tử vong, nói cách khác, sự hiểu biết của hắn về nhân tố tử vong trước kia còn quá hạn hẹp.

Nhóc Chết tỏ ý không hiểu cái này cho lắm.

Thời Tiến giải thích: "Có rất nhiều loại nhân tố tử vong, có thể chia đại khái thành hai loại: nhân tố chủ quan và nhân tố khách quan. Phía Liêm Quân phần lớn là nhân tố khách quan, ví dụ như sự khỏe yếu của cơ thể, xung quanh có nguy hiểm hay không, nếu có thì có bao nhiêu loại nguy hiểm. Còn của tao thì không giống thế. Sự dao động của thanh tiến độ chẳng bao giờ có quy luật, cứ như chơi tàu lượn vậy, bên trong nó chứa rất nhiều nhân tố chủ quan, ví dụ như năm ông anh hay một nhân vật lạ hoắc nào đó có sát ý với tao. Có thể thấy được điều này qua cách thức quyết định cái chết khác nhau giữa tao và cục cưng nhà mày. Thanh tiến độ của Liêm Quân chỉ cần cạn là toi đời luôn, còn tao lại khác, nếu thanh tiến độ của tao cạn, tao còn phải bị động đi theo cốt truyện rồi mới được chết."

Nhóc Chết suy tư.

"Ngoài ra, thanh tiến độ của tao và Liêm Quân còn có một sự khác biệt rất lớn: sự dao động thanh tiến độ của anh ta chỉ có liên quan đến bản thân anh ta hoặc các nhân tố tử vong ở xung quanh có tăng lên hay không, còn sự dao động thanh tiến độ của tao lại có lẽ liên quan đến nhân tố sinh tồn."

Nhóc Chết nghi hoặc: "Nhân tố sinh tồn?"

"Đúng, đây là phỏng đoán mới của tao. Còn nhớ lúc tao được Liêm Quân cho phép đi theo anh ta, thanh tiến độ đã giảm đi nhiều không? Lúc đó tao chỉ nghĩ rằng sự tồn tại của Liêm Quân đe dọa những kẻ muốn giết tao, dẫn đến việc nhân tố tử vong của tao giảm xuống, do đó thanh tiến độ cũng giảm theo. Nhưng thực ra nếu đổi cách nghĩ, thay vì nói nhân tố tử vong bị Liêm Quân doạ cho giảm xuống, chẳng bằng nói là Liêm Quân gia tăng lợi thế tồn tại và nhân tố sinh tồn cho tao, giải thích như vậy có phải hợp lí hơn không?"

Nhóc Chết vẫn không hiểu khác nhau chỗ nào, bản thân nó khiếm khuyết rất nhiều, năng lực hạn chế vì bị ràng buộc với Thời Tiến, và đầu óc thực chất cũng không được sáng suốt cho lắm.

Thời Tiến thấy thế vò đầu bứt tai khổ não, không biết nên làm sao để giải thích cặn kẽ, bèn dứt khoát nói: "Mày cứ coi như thanh tiến độ của tao thật ra bị ảnh hưởng bởi cả hai nhân tố tử vong và nhân tố sinh tồn là được. Trước kia tao nghĩ mấy ông anh nhà họ Thời là nhân tố tử vong, nhưng bây giờ tao lại nghĩ bọn họ có thể là nhân tố sinh tồn. Tất nhiên, không loại trừ khả năng trong số họ có người thật sự muốn giết tao, nhưng chí ít Dung Châu Trung và Thời Vĩ Sùng hiện tại không phải là nhân tố tử vong."

Lần này Nhóc Chết mới hiểu ra, nói: "Ý của cậu là, có vài người trong số năm ông anh trai của nhà họ Thời không thật sự là kẻ xấu, dù có lảng tránh họ cũng không thể làm giảm bớt nhân tố tử vong của cậu. Ngược lại, giữ gìn mối quan hệ với bọn họ có thể tăng cường nhân tố sinh tồn cho cậu, khiến trị số của thanh tiến độ giảm xuống?"

"Đúng, đúng, đúng, chính là ý đó. Không nói đến những thành kiến, năm anh em nhà họ Thời đều rất giỏi giang đúng không? Nếu xây dựng mối quan hệ tốt với bọn họ, vậy chẳng phải tao lại có thêm nhiều ô dù hơn ư?" Thời Tiến đắc ý, thỏa sức tưởng tượng về tương lai, còn đưa ra ví dụ rất gần gũi, "Ví dụ như trận đánh nhau với Dung Châu Trung hôm nay, trước đây anh ta chưa bao giờ chủ động gọi điện hay gửi tin nhắn cho tao, nhưng bây giờ anh ta lại gửi, chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ tình bạn giữa những người đàn ông chỉ cần đánh nhau một trận là tạo dựng được rồi!"



"..."

Nhóc Chết cạn lời tước sự lạc quan mù quáng của hắn, không thể không giội một gáo nước lạnh: "Nhưng Tiến Tiến à, dù cho bọn họ không muốn giết cậu, cái chết của cậu cũng rất có thể là từ bọn họ mà ra. Tiếp cận bọn họ gần như tương đương với tiếp cận hung thủ. Cậu quên thanh tiến độ đột nhiên tăng lên trước khi cậu đến thành phố B và trước khi gặp phải bọn Thời Vĩ Sùng rồi ư?"

Ào ào ào. Trí tưởng tượng bay bổng của Thời Tiến chỉ kịp tồn tại trong một giây đã bị hiện thực tàn khốc đâm thủng. Nhóc Chết nói đúng, với phạm vi cuộc sống nhỏ bé đến đáng thương của nguyên chủ, cái chết của cậu ta chỉ có thể liên quan đến năm ông anh trai, dù kẻ giết nguyên chủ không phải năm ông anh trai thì cũng phải là người có liên quan đến bọn họ. Nếu không sẽ chẳng còn cách nào để giải thích cho sự gia tăng bất thường của thanh tiến độ mỗi khi gặp phải chuyện có liên quan đến năm ông anh trai.

Thế nên phân tích đến phân tích đi, phân tích cả nguyên nhân tăng và giảm của từng điểm của thanh tiến độ, vấn đề căn bản nhất vẫn chưa được giải quyết, trái lại còn làm những kẻ tình nghi bên cạnh bọn Thời Vĩ Sùng bị loại trừ, càng trở nên khó bề phân biệt hơn.

Trước đây, Thời Tiến chỉ cần nhận định năm người anh trai là hung thủ, chỉ nhắm đến bọn họ là được. Song bây giờ, hung thủ biến thành ẩn số, mỗi một bước đi của hắn đều biến thành đi trên dây, chỉ với một cái sẩy chân là có thể giẫm phải cái hố của hung thủ.

Nghĩ mà thấy tuyệt vọng.

"Nhưng cũng coi như là có chút tiến triển mà, chẳng hạn như về cơ bản đã khoanh vùng được phạm vi của hung thủ rồi nè." Thời Tiến nhanh chóng phấn chấn trở lại, lấy giấy bút ra, hí hoáy viết tên năm ông anh lên, sau đó khoanh tròn tên Thời Vĩ Sùng và Dung Châu Trung, ngẫm nghĩ, "Mối hiềm nghi của anh cả và anh ba đã bị loại bỏ, còn lại ba người cần phải tiếp xúc. Cùng với những người có liên quan đến bọn họ bao gồm người thân, cấp dưới, đối tác, đối thủ cạnh tranh..."

Nhóc Chết tiếp tục giội nước lạnh: "Với mạng lưới quan hệ của năm ông anh nhà họ Thời, cộng lại phải đến cả chục ngàn người."

Thời Tiến: "..."

Thời Tiến cố gắng rút ngắn phạm vi: "Vậy những người có liên quan đến lợi ích..."

Nhóc Chết: "Vậy là hơn triệu người."

Thời Tiến khiếp sợ: "Sao lại nhiều hơn thế kia?"

"Các fan hâm mộ chi tiền cho Dung Châu Trung hẳn cũng xem là người có liên quan đến lợi ích chứ. Nói cho chính xác, đây mới chỉ là ước tính cẩn thận của tôi thôi." Nhóc Chết trả lời.

Thời Tiến: "......"

Việc phân tích dường như đã đi vào ngõ cụt, Thời Tiến cuộn mình trên ghế sô pha, đầu óc trống rỗng, chẳng thiết sống nữa.

Nhóc Chết cũng thấy trống rỗng theo hắn.

Mấy phút sau, Thời Tiến bất thình lình bật dậy, tròng mắt sáng lập lòe như thám tử tìm thấy manh mối quan trọng để phá án. Hắn hưng phấn nói: "Nhóc Chết, chúng ta đã bỏ qua một vấn đề rất quan trọng - động cơ giết người. Nguyên chủ chỉ là một học sinh cấp ba vị thành niên, cớ sao lại có người muốn giết cậu ta? Cậu ta có gì đặc biệt?"

Nhóc Chết ngớ ra, đoạn nghĩ theo mạch suy nghĩ của hắn, rồi ngần ngừ đáp: "Cậu ta rất giàu? Lại còn độc chiếm sự yêu thương chiều chuộng của Thời Hành Thụy? - Ngoài những thứ đó ra, hình như chẳng còn gì đặc biệt nữa."



Thời Tiến gật đầu thật lực, dẫn dắt từng bước: "Bây giờ chúng ta hãy sàng lọc lại hàng chục ngàn người kia theo hai điều kiện này. Vậy nên, kẻ sẵn sàng vì tiền và sự yêu thương của Thời Hành Thụy mà nảy sinh ý định giết hại nguyên chủ là..."

Đáp án bất chợt lóe lên trong đầu nhóc Chết, nó ré lên: "Năm anh em nhà họ Thời!"

Thời Tiến đang nín thở thiếu chút nữa tự mắc nghẹn chết.

"... Còn có mẹ và người thân của bọn họ nữa!" Nhóc Chết đứng máy một lúc mới tiếp tục lời nói của mình, giọng điệu cũng trở nên hưng phấn, "Bọn họ cũng có động cơ giết người!"

Thời Tiến lúc này mới bình tĩnh lại, trong lòng cũng thoải mái hơn, cảm thấy bàn tay vàng của mình vẫn còn thuốc chữa. Hắn bổ sung: "Còn một nhóm người không thể bỏ qua, đó chính là nhóm người tâm phúc mà Thời Hành Thụy đào tạo. Tao nghi trong số đám người kia có kẻ phản bội cấu kết với người ngoài. Trong nội dung gốc, chẳng bao lâu sau khi liên hệ với nhóm người tâm phúc của Thời Hành Thụy, nguyên chủ đã gặp tai nạn giao thông. Thời gian thật quá trùng hợp. Chỉ có điều không biết kẻ phản bội cấu kết với phe nào."

Nhóc Chết sầu não: "Sao vẫn thấy nhiều quá..."

"Không sao cả, chúng ta loại trừ từng chút một, ắt hẳn sẽ bắt được thủ phạm thật sự đứng đằng sau." Thời Tiến an ủi. Hắn nhìn thời gian, thấy đã đến giờ ăn tối, thở dài một hơi rồi ngồi dậy, nói, "Đừng nghĩ nhiều nữa, ăn cơm trước đã! Cơm nước xong mới có sức điều tra!"

Nhóc Chết bị hắn cảm hoá, cũng ừ một tiếng thật dõng dạc, phụ họa: "Ăn cơm trước! Tiến Tiến ăn nhiều chút nha!"

Nó ngưng một lúc, lại lí nhí bổ sung: "Tiến Tiến, tôi vô dụng quá, xin lỗi..."

"Làm gì có chuyện đó." Thời Tiến xua tay cười, mở cửa, tiến về phía phòng ăn, dịu dàng an ủi, "Nếu không có mày, tao không sống nổi kiếp này đâu. Mày đã rất giỏi rồi, sau này sẽ càng ngày càng giỏi hơn, tao tin mày."

Nhóc Chết cảm động lắm, muốn khóc nhưng sợ Thời Tiến chê ồn, bèn mạnh mẽ kìm nén lại, cuối cùng chỉ nghẹn ra một tiếng: "Hức". (nấc)

Thời Tiến: "..."

...

Lúc đến phòng ăn, Liêm Quân đã ngồi chờ sẵn bên trong. Trên bàn bày bảy tám món ăn, Thời Tiến nhìn lướt qua, phát hiện phần lớn lại là những món mình thích ăn.

"Ngồi." Liêm Quân thấy Thời Tiến bước vào, đặt máy tính bảng trong tay xuống.

Thời Tiến lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, nở một nụ cười tiêu chuẩn với Liêm Quân, nịnh hót một cách vụng về: "Anh Quân hôm nay trông cũng có sức sống quá ha."

Liêm Quân lạnh lùng liếc xéo hắn, rồi cầm đũa lên: "Đừng cười, mặt sưng quá, xấu."

Thời Tiến: "..."



Hai người yên lặng ăn cơm, bầu không khí trái lại có vẻ rất hòa hợp. Đến khi ăn xong, Thời Tiến chuẩn bị rời đi, Liêm Quân bỗng gọi hắn lại.

"Có chuyện muốn nói với cậu."

Thời Tiến lập tức ngồi về chỗ cũ, tỏ vẻ rất chuyên tâm lắng nghe.

Liêm Quân bảo người mang cho anh một ly nước, đoạn nói: "Vốn những người đi theo tôi khi làm nhiệm vụ đều do tôi trực tiếp ra lệnh, không có chuyện hỏi ý kiến trước, nhưng tình huống của cậu có hơi đặc biệt, cho nên tôi vẫn phải hỏi một câu. Phía chính phủ gửi tin bày tỏ muốn hợp tác với chúng ta làm một nhiệm vụ, tôi muốn cho cậu đi."

Thời Tiến sững sờ, sau đó gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Đi theo Liêm Quân không có nghĩa là được ăn no chờ chết, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý cho mấy nhiệm vụ gì đó rồi.

"Cậu đừng gật vội." Liêm Quân xua tay, muốn nói tường tận, "Nhiệm vụ lần này cần cậu tham gia một mình, không có Quái Nhị đưa đón. Những người hợp tác với cậu đều là người của chính phủ, hơn nữa nhiệm vụ có độ nguy hiểm nhất định, cậu có thể suy nghĩ thêm rồi cho tôi câu trả lời, tôi không ép cậu tham gia nhiệm vụ lần này."

Nhiệm vụ độc lập? Cho tên lính mới chân ướt chân ráo như hắn đi?

Thời Tiến bất ngờ, hỏi: "Sao anh Quân lại muốn cho tôi đi? Không sợ tôi làm hỏng việc ư?"

"Làm hỏng cũng chẳng sao, lần này tôi có thể chịu trách nhiệm thay cậu." Liêm Quân trả lời, ngón tay thon dài mân mê ly nước, "Về phần tại sao lại muốn cho cậu đi... Về nguyên nhân khách quan, độ tuổi của cậu thích hợp với điều kiện nhất, cho cậu đi là lựa chọn tối ưu."

Thời Tiến hỏi đến cùng: "Vậy có cả nguyên nhân chủ quan đúng không?"

––––––––––

Editor: Vừa edit vừa đọc vừa phán đoán cùng Tiến Tiến luôn *doki doki* щ(ʘ╻ʘ)щ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK