• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người nháo nhào nhìn về hướng xảy ra vụ nổ. Tài xế xe buýt và Quái Nhất - vốn biết địa điểm chỗ ở - ngay lập tức phát hiện vấn đề, bèn sải bước nhanh đến bên Liêm Quân.

"Cậu Quân, vụ nổ này nhắm vào chúng ta." Vừa đến, Quái Nhất bình tĩnh cất lời.

Tài xế cũng gật đầu phụ họa, nói, "Xét theo lộ trình và thời gian xảy ra vụ nổ, nếu chúng ta không dừng lại chờ người, chắc chắn sẽ gặp phải vụ nổ này."

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Quái Tam đã nhanh chóng gọi điện thoại cho phụ tá của Quỷ Quái, nhưng kết quả là không một ai bắt máy. Hắn ngày càng có linh cảm không tốt, bèn buông điện thoại xuống, nhìn Liêm Quân kêu: "Cậu Quân."

Liêm Quân dời mắt khỏi hướng vụ nổ, ra lệnh: "Liên lạc với Lão Quỷ, báo cho hắn biết về vụ nổ; thông báo cho người của chính phủ, để bọn họ nghĩ cách thỏa thuận với chính quyền địa phương nước L, cho chúng ta tham gia xử lí vụ việc này; xếp nhóm theo từng xe Jeep, chia ra bảo vệ; lấy xe buýt làm trung tâm điều chỉnh đoàn xe, dừng tại chỗ năm phút, sau đó xuất phát đến hiện trường vụ nổ."

Hàng loạt mệnh lệnh được đưa ra, ngọn lửa phừng phừng không yên trong lòng mọi người lập tức được dập tắt. Họ dồn dập gật đầu đáp vâng, rồi ai nấy tất bật đi xử lý phần việc của mình.

Thời Tiến yên lặng lắng nghe, chờ tất cả mọi người đã nhận lệnh rời đi, hắn mới mở miệng hỏi: "Tại sao phải dừng tại chỗ năm phút?"

Liêm Quân giải thích tỉ mỉ: "Năm phút là thời gian cho đơn vị cứu hộ của chính quyền nước L đến hiện trường, ta cần bọn họ yểm trợ. Thông thường, khi mai phục đánh bom như thế này, đợt tấn công đầu tiên không thành, rất có thể sẽ có đợt thứ hai. Nếu chúng ta lao tới ngay khi nghe thấy tiếng nổ, khả năng cao sẽ rơi vào bẫy của địch, trúng đạn của đợt mai phục thứ hai. Hãy trì hoãn một lúc, chờ phía chính phủ đến hiện trường rồi hẵng đi, kẻ mai phục sẽ kiêng dè, không dám hành động mù quáng nữa. Có một số kẻ cẩn trọng hơn, có thể lui quân khi nhìn thấy đội cứu viện của chính phủ đến trước một bước."

Thời Tiến bừng tỉnh ngộ, cảm thấy mình đã lĩnh hội thêm chút kiến thức.

Liêm Quân bỗng nói: "Có một câu châm ngôn rất đúng đắn: 'May mắn cũng là một loại năng lực'."

Thời Tiến giật mình đánh thót, lập tức cười ha hả nói: "Lại chả, số tụi mình lúc nào cũng đỏ lắm chứ đùa... Ờ thì... Anh đói bụng chưa? Từ lúc xuống máy bay đến tận bây giờ anh vẫn chưa ăn gì. Em nhớ trên xe buýt có tủ lạnh mini, trong đó có đồ ăn, muốn ăn gì không?"

Chủ đề nói chuyện được xoay chuyển một cách hết sức gượng gạo, chỉ cần là người có não đều nhận ra vấn đề, song Liêm Quân như thể bị tình yêu làm mờ mắt, chỉ nhìn Thời Tiến đôi giây rồi quay ngoắt theo chủ đề của hắn, thật sự bị dời sự chú ý đi.

Sau khi dừng năm phút, đoàn xe vẫn giữ nguyên đội hình kèm xe buýt ở giữa, chạy băng băng về phía vụ nổ.

Tiếng nổ quá lớn kéo theo sự tò mò của dân địa phương ở những dãy nhà dọc đường, họ đeo vẻ mặt ngạc nhiên ngờ vực nhìn dáo dác về hướng vẫn đang ngùn ngụt khói. Chốc chốc lại có tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu hỏa phóng qua rú vang trên mấy đoạn đường, chắc hẳn là tất cả các đơn vị cứu hộ của chính quyền gần đó đều đang gấp rút chạy đến nơi xảy ra vụ nổ.

Thời Tiến nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trông như đang quan sát tình hình dọc đường, nhưng thực chất là đang ngó chừng thanh tiến độ trong đầu mình và Liêm Quân. Thấy thanh tiến độ không tăng lên nữa, hắn trộm thở phào nhẹ nhõm.

Thanh tiến độ không tăng, ắt hẳn là sau khi thấy đội cứu hộ của chính quyền nước L xuất hiện, kẻ mai phục liền tức tốc rút lui, phía trước đã không còn mối nguy nào nữa.

Mười mấy phút sau, mọi người thuận lợi đến hiện trường vụ nổ.

Đó là một căn biệt thự tư nhân có sân với diện tích khá lớn. Giờ phút này, tòa nhà chính của biệt thự đã đổ nát, lửa cháy hừng hực, trong sân khắp nơi hỗn độn, khói bốc lên từ bờ tường cùng những mảnh vỡ chi chít, cánh cửa sắt chạm trổ hoa văn xiêu vẹo, vài mảnh vỡ còn văng ra tận ngoài đường. Bên trong biệt thự vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thứ gì đó cháy lách tách, không rõ có người hay không.

Xe cảnh sát, xe cứu thương, xe cứu hỏa vây kín một vòng ngoài biệt thự, có người dân gần đó châu đầu ghé tai ngó dáo dác hóng chuyện, cục diện rối như tơ vò.

Quái Nhất cho đoàn xe dừng trên một con đường vắng cách biệt thự không xa, sau đó kêu Quái Tam đi hộ tống nhân viên chính phủ tiếp cận biệt thự, tiến hành bàn bạc với quân cứu viện địa phương.

Quái Ngũ cũng xuống xe, dẫn người đi dò xét tình hình chung quanh, sau khi xác định an toàn liền lui về canh giữ bên xe Liêm Quân.

Thời Tiến thấp thỏm không thôi. Sau khi thêm buff tăng cường thị lực, hắn loáng thoáng trông thấy một nhân viên cứu hộ đeo vẻ mặt khó coi, tay cầm một vài thứ nom như túi đựng xác đi vào sân biệt thự, bèn không kìm lòng mà hỏi: "Anh Quân, anh nói xem, lúc vụ nổ xảy ra, trong biệt thự liệu có người không?"

Liêm Quân cũng chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn của hiện trường cứu hộ. Thấy nét mặt Thời Tiến bất giác trở nên nghiêm nghị, anh im lặng một lúc, rồi duỗi tay nắm chặt tay hắn, mân mê xoa dịu, nói: "Thời Tiến, tôi không muốn nói dối em... Ở bên tôi, có thể em sẽ nhìn thấy rất nhiều điều không hay ho. Với những kẻ sống trong bóng tối, mạng sống của họ chẳng bao giờ được bảo toàn."

Đây chính là cách trả lời uyển chuyển nhất để biểu thị ý khẳng định.

Thời Tiến siết chặt nắm đấm, cau mày, không ừ hử gì.

Cuộc thỏa thuận giữa nhân viên chính phủ với lực lượng cứu hộ địa phương không mấy suôn sẻ. Phải tốn đến mười mấy phút liền mới tránh được cánh phóng viên bằng một chiếc xe nhỏ không nổi bật, lặng lẽ đậu gần biệt thự, rồi được cấp quyền vào biệt thự điều tra tình hình.

Nhận được sự cho phép, Quái Nhất và Quái Tam lập tức quay về tìm Liêm Quân. Nhân viên chính phủ hết sức ăn ý đi về phía chiếc xe mờ nhạt kia, đó mới là chiến trường thỏa thuận quan trọng thật sự của bọn họ.

Lúc chọn người vào biệt thự, Liêm Quân hỏi ý Thời Tiến, bày tỏ rằng nếu hắn không muốn đi, có thể ngồi chờ trên xe chờ tin của mọi người.

Thời Tiến không chút do dự chọn đi, thái độ cực kì kiên quyết.

Hắn biết Liêm Quân hỏi như vậy là vì sợ hắn trông thấy một vài hình ảnh không tốt lành khi bước vào biệt thự, tâm lý sẽ không chịu nổi. Nhưng hắn đâu phải thật sự chỉ mới mười mấy tuổi, hơn nữa muốn ở bên Liêm Quân, làm sao hắn có thể làm phế vật để Liêm Quân chăm sóc tận chân tơ kẽ tóc được.

Liêm Quân thấy hắn như thế, chỉ mân mê bàn tay hắn, không nói nữa.

Cuối cùng xác định tổng cộng có năm người đi vào biệt thự, theo thứ tự là Liêm Quân, Quái Nhất, Quái Tam, Thời Tiến và Phí Ngự Cảnh. Phí Ngự Cảnh là tự xung phong, bây giờ anh ta là luật sư của Lão Quỷ, nơi ở của Quỷ Quái gặp vấn đề, phụ tá còn chưa rõ sống chết, nhất định anh ta phải thay mặt Lão Quỷ đi xem xét.

Thời Tiến liếc nhìn Phí Ngự Cảnh trông vẫn rất điềm tĩnh, lặng lẽ chuẩn bị mấy cái túi ni lông, còn hết sức chu toàn đem theo mấy chai nước.

Tranh thủ lúc lực lượng cứu hộ địa phương đang ngăn cản cánh phóng viên, mấy bóng người thừa dịp hỗn loạn lẻn vào biệt thự. Bọn họ trước tiên ngó quanh cảnh tượng tàn tạ trong khoảng sân, sau đó đi thẳng một mạch vào nhà.

Quái Nhất vừa đi vừa quan sát, đoạn nói: "Nơi phát nổ ở trung tâm biệt thự, mảnh vỡ trong sân phân bố quá đồng đều."

"Vậy xem ra kẻ địch đã sớm kiểm soát biệt thự từ bên trong, không phải tấn công từ bên ngoài." Quái Tam nghe vậy tiếp lời.

Lúc này, ngọn lửa ở tòa nhà chính đã được đội cứu hỏa dập tắt. Cảnh sát và lực lượng cứu hộ đang ra ra vào vào trong đống đổ nát, chốc chốc lại khiêng mấy cái túi đen chứa vật thể không rõ đi ra, ai nấy mặt mày xám xịt.

Khỏi cần nghĩ, bên trong những cái túi ấy chắc chắn đều là thi thể, hay nói cách khác là mảnh vụn thi thể.

Thời Tiến lặng thinh, tâm trạng hơi chùng xuống.

Khi mọi người gần đến chỗ cửa biệt thự, nơi góc sân bất chợt xôn xao lên. Đám người ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy một đội cứu hộ đang chỉ vào một cái cây trong sân xì xà xì xầm. Thời Tiến nhìn theo hướng nhân viên cứu hộ chỉ, bỗng trông thấy trên nhánh cây cũng bị hư hại nặng do vụ nổ, một vật thể nghi là mảnh vụn xác người đang treo lủng lẳng, hãy còn tí tách máu.

Hắn lập tức dời mắt đi, âm thầm điều chỉnh cảm xúc.

Kiếp trước làm cảnh sát, thi thoảng hắn cũng sẽ thấy một vài hình ảnh khá máu me, nhưng những trải nghiệm ấy hiển nhiên chưa đủ để khiến hắn can trường đến độ luôn kiểm soát được trạng thái của bản thân khi bất thình lình đối diện với những hình ảnh ghê tởm.

Rõ ràng ai cũng nhìn thấy thứ treo trên cây ấy. Quái Nhất và Quái Tam rất bình tĩnh, đối với bọn họ mà nói, hình ảnh kiểu này chỉ là chuyện vặt vãnh. Liêm Quân cũng rất ổn, dù gì anh cũng là một ông trùm. Chỉ có Phí Ngự Cảnh phản ứng mạnh nhất, tuy biểu cảm không quá rõ ràng, nhưng động tác lấy kính mắt xuống ngay tức khắc vẫn để lộ sự mất bình tĩnh của anh ta.

Liêm Quân ngoảnh đầu nhìn Thời Tiến, nói: "Tôi có thể bảo Quái Nhất đưa em ra ngoài, thay Quái Ngũ vào đây."

"Em không sao." Thời Tiến lắc đầu tỏ vẻ không sao, "Vào đi thôi, cứ lằng nhằng mãi thì manh mối trong nhà sẽ bị nhân viên cứu hộ phá hết mất."

Thế là Liêm Quân không nói nữa, ra hiệu mọi người tiếp tục tiến vào trong biệt thự.

Phí Ngự Cảnh lại cau mày nhìn Thời Tiến, dường như có chứt bất ngờ trước sự chín chắn của hắn lúc này.

Tình hình trong nhà còn bết bát hơn mọi người tưởng tượng, đồ đạc hầu như đều nát thành bột, cái chỗ đáng lẽ là phòng khách nay chỉ còn là một cái hố trũng, những bức tường còn sót lại cháy đen một mảng lớn, vẫn lưu giữ dấu tích của vụ hỏa hoạn.

Đập vào mắt toàn là những vệt đen xì và vết máu vẩn đục, trong không trung dày đặc bụi tro xám đen, bốn phía rải rác những mảnh bộ phận cơ thể không rõ, nhân viên cứu hộ đang thu gom. Mùi tanh tưởi của máu hòa lẫn với mùi thối khét từ vụ nổ tạo nên một thứ mùi kinh tởm lượn lờ trong không khí, nồng nặc đến nhức đầu.

Thời Tiến nín thở, dằn xuống cảm giác buồn nôn, hỏi xin nhân viên cứu hộ mấy cái khẩu trang, rồi phát cho mỗi người một cái.

Quái Nhất cùng Quái Tam nhận khẩu trang, cũng có chút bất ngờ với sự bình tĩnh chín chắn của Thời Tiến. Trong ý nghĩ của bọn họ, Thời Tiến lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng khốc liệt nhường này, dù cho không sợ đến mức bỏ chạy trối chết, thì cũng nên choáng ngợp, chân run lẩy bẩy, nào ngờ Thời Tiến lại là người đầu tiên trấn tĩnh trong cả bọn, nghĩ đến cả chuyện lấy khẩu trang cho mọi người.

Nhưng đấy cũng có thể là sức mạnh của tình yêu.

Nghĩ thế, ánh mắt của bọn họ liền dán lấy người đầu tiên được nhận khẩu trang – Liêm Quân. Có đôi khi, tình yêu khiến người ta mạnh mẽ hơn.

So với Thời Tiến nhanh chóng định thần, phản ứng của Phí Ngự Cảnh lại "bình thường" hơn rất nhiều. Mặt anh ta xám ngoét, vừa cầm được khẩu trang liền đeo lên lập tức, tầm mắt cố hết sức không chĩa về phía những thứ máu me be bét kia, hàng lông mày xoắn tít lại đến độ có thể kẹp chết ruồi.

Sau khi đưa khẩu trang cho anh ta, Thời Tiến yên lặng móc túi ni lông và một bình nước ra, chìa ra nói: "Cho anh này, ra ngoài nôn đi, nôn ở đây ảnh hưởng môi trường. Nếu thật sự không chịu nổi, có thể về xe."

Phí Ngự Cảnh cảm thấy bản thân bị xem thường, không chịu nhận đồ, cứng đầu cự lại: "Ai bảo anh muốn nôn? Cất đi, anh mày không cần."

Nếu đây là ngày thường, khi bị Phí Ngự Cảnh từ chối lòng tốt như thế, Thời Tiến chắc chắn sẽ mặc kệ anh ta. Song lúc này mọi người đang ở trong cái chốn không khác gì địa ngục, Phí Ngự Cảnh là "người bình thường" duy nhất ở đây chưa từng thấy cảnh máu me, bằng lương tâm làm người cơ bản, Thời Tiến quyết định vẫn rộng lòng thương xót vị luật sư lừng danh ngoan cố không nghe khuyên bảo này, thẳng thắn nói: "Đừng cố nhịn làm gì! Em thấy hầu kết của anh chạy lên chạy xuống hoài, muốn nôn ra rồi lại nuốt vào, anh không thấy buồn nôn hả?"

Hắn miêu tả quá tỉ mỉ, quá chân thực, khiến cơn buồn nôn Phí Ngự Cảnh vốn đã nén được lại trỗi dậy. Hầu kết lại bất giác giật giật, ánh mắt sắt như dao bắn về phía hắn, rồi anh ta vươn tay lấy túi ni lông và thủy, quay người đi một mạch ra khỏi biệt thự.

Thời Tiến còn không quên chu đáo nhắc nhở: "Nôn xa xa tí nhá, nhớ vứt rác vào thùng rác, đừng tạo thêm công việc cho nhân viên cứu hộ nữa."

Bước chân Phí Ngự Cảnh khựng lại, sau đó phóng nhanh hơn, mang theo tiếng nghiến răng ken két.

Sau một hồi chuẩn bị, mọi người chính thức bắt đầu điều tra biệt thự.

Quái Nhất phụ trách điều tra nguyên nhân vụ nổ và tìm kiếm những gì còn sót lại sau vụ nổ, Quái Tam phụ trách xác nhận danh tính các thi thể trong biệt thự vầ tìm kiếm nhân viên còn sống sót, Liêm Quân phụ trách bàn bạc với Lão Quỷ tạm thời không thể chạy tới, thông báo cho đối phương biết tình huống hiện trường, Thời Tiến không được giao nhiệm vụ, nhìn quanh quất rồi lẳng lặng gia nhập đội cứu hộ.

Hắn đeo bao tay, mặc áo khoác, theo chân nhân viên cứu hộ chạy đôn chạy đáo khắp biệt thự, học nhân viên cứu hộ khẽ khàng chỉnh lý đồ đạc. Chẳng mấy chốc, người hắn đã nhuốm đầy máu, song động tác lại ngày một thành thạo chuyên nghiệp.

Quái Nhất làm xong việc thì đi đến bên cạnh Liêm Quân, thấy Thời Tiến như vậy, không nhịn được nói: "Cậu Quân, Thời Tiến thật đúng là trời sinh kiếm cơm bằng nghề này, tố chất tâm lý của cậu ta tốt quá chừng."

"Ừm." Liêm Quân đáp một tiếng, tầm mắt vẫn luôn dính chặt lấy Thời Tiến, song nét mặt không có chút gì là sung sướng khi người mình thích được khẳng định và khen ngợi, trái lại mày hơi nhíu, thần sắc hơi nặng nề.

Phí Ngự Cảnh đứng bên đang kìm nén cơn nôn nao ghi chép tình hình hiện trường nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, cũng ngoảnh đầu nhìn về phía Thời Tiến. Đúng lúc bắt gặp dáng vẻ nghiêm túc tỉ mỉ thu gom túi chứa thi thể của hắn, anh ta cau chặt mày, giơ tay ấn ấn khẩu trang, rồi dời mắt đi.

Hơn nửa tiếng sau, biệt thự về cơ bản đã được thu dọn sạch sẽ. Thời Tiến cởi bao tay áo khoác, toan chuẩn bị quay về chỗ Liêm Quân hỏi han tổng quan tình hình điều tra thì trông thấy Quái Tam trước đó đi xác nhận thi thể vội vã từ chạy vào, cau mày nói: "Tìm được phụ tá của Lão Quỷ rồi! Vẫn chưa chết, nằm trong chuồng chó ngoài sân."

Chuồng chó?

Thời Tiến cau mày, bất giác thấy bất an, bèn chạy vội đến đẩy xe cho Liêm Quân, theo chân đám Quái Nhất ra bên ngoài.

Căn biệt thự Lão Quỷ chuẩn bị cho Liêm Quân tiện nghi vô cùng, sân sau có bể bơi, bên bể bơi có một vườn hoa nhỏ, trong góc vườn đặt một cái chuồng chó bằng gỗ hệt như trong phim hoạt hình, trông rất mới, rất màu mè, hẳn chỉ là đồ trang trí chứ chẳng có con gì trong đó.

Lúc đám Thời Tiến chạy tới, nhân viên y tế và cứu hộ đang cẩn thận tháo dỡ nóc và vách ngăn chuồng chó. Người bên ngoài chỉ có thể thấy loáng thoáng cảnh tượng bên trong qua khe nứt từ vụ nổ trên mái chuồng, song chỉ thế thôi cũng đủ khiến người ta kinh hãi.

Đó là một bàn tay, máu me nhầy nhụa, nằm chổng chơ trên mặt đất góc phải chuồng chó. Trên đó chẳng còn một ngón tay nào, chỉ là một bàn tay trọc lốc.

Thời Tiến rùng mình, vô thức khom lưng che mắt Liêm Quân.

Liêm Quân ngồi trên xe lăn, tầm nhìn không đủ, thực chất chẳng thấy gì. Lúc bị Thời Tiến bất thình lình che mắt, anh thoáng sửng sốt, nhưng ngay lập tức nhận ra nguyên nhân Thời Tiến làm như vậy, vội kéo tay hắn xuống rồi nắm chặt, không nhịn được lặp lại: "Thời Tiến, em ra ngoài đi, thay Quái Ngũ vào."

Thời Tiến kìm cơn xúc động xuống, nắm chặt lại tay anh, nhất mực từ chối, lắc đầu nói: "Em không sao, mình qua xem sao đã."

Trong lúc hai người nói chuyện, Quái Nhất và Quái Tam đã tiến lại gần chuồng chó, nhân viên y tế và cứu hộ cũng đã dỡ hết chuồng chó ra, để lộ người nằm bên trong. Thế rồi tất cả mọi người nín thinh, bầu không khí ngột ngạt nặng nề bao trùm.

"Không cứu được nữa." Ánh mắt của bác sĩ đầy khổ sở và không đành lòng, ông ta lắc đầu nói, "Cho cậu ta chút thuốc giảm đau đi, chí ít giúp cậu ta ra đi nhẹ nhàng hơn."

Bác sĩ là người nước L, nói ngôn ngữ bản địa, Thời Tiến chẳng hiểu được câu nào, nhưng khi đẩy Liêm Quân tới gần, thấy rõ bộ dạng của phụ tá nằm trong chuồng chó, hắn liền đoán được đại khái ý đồ của bác sĩ.

Phụ tá đang nằm trong chuồng chó kia không thể xem là một con người hoàn chỉnh nữa. Có lẽ vì để nhét cậu ta vào chuồng, kẻ hãm hại cậu ta đã rồ dại cắt xẻo thân thể cậu ta, còn chọt mù một bên mắt.

Xét từ những vết thương khác nhau trên người phụ tá, trước khi bị làm cho tàn phế, cậu ta còn phải chịu không ít đòn tra tấn. Vả lại sắc mặt lúc này của cậu ta tím tái, miệng sùi bọt mép, quá rõ ràng, ngoại trừ bị gây thương tích, chắc hẳn cậu ta còn bị đầu độc.

Phí Ngự Cảnh vừa trông thấy bộ dạng của phụ tá liền ngoảnh đầu đi tức khắc, giơ tay che nửa dưới mặt, khí sắc tệ đến phát sợ.

Thời Tiến nắm chặt tay vịn xe lăn, không sao thốt nên lời. Cõi lòng hắn nặng trình trịch, còn bùng lên sự hận thù, hận vì cớ gì lại có kẻ nỡ tàn nhẫn như vậy với đồng loại của mình.

Hiện trường im lặng đến ngột ngạt. Có lẽ được công băng bó vết thương và mớm thuốc của bác sĩ gọi về một chút ý thức, phụ tá với ánh mắt rã rời đột nhiên ngoẹo đầu, con ngươi đảo quanh. Lúc bắt gặp bóng dáng Liêm Quân ngồi trên xe lăn, mắt cậu ta bỗng sáng rực lên, thân mình dốc sức cựa quậy, ú ớ nói: "Tôi... Tôi không phản bội anh Quỷ... Chúng nó... Muốn lấy mạng của các anh em để ép tôi dẫn... dẫn anh tới... Tôi... tôi không... Anh...Anh Quân... gửi hộ tôi... tới anh Quỷ một câu, xin lỗi... Tôi không bảo... bảo vệ được mạng của anh em... Là Thương...Thương Hỏa..."

Dường như lưỡi của cậu ta cũng bị thương, vừa nói vừa có máu ứa ra. Thời Tiến không chịu nổi, nghiêng đầu hít một hơi thật sâu, không đành lòng nhìn tiếp.

Liêm Quân bất chợt đứng dậy, đi đến bên người phụ tá, ngồi xổm vươn tay, sờ lên vị trí tim của phụ tá, đoạn nhìn sâu vào mắt cậu ta mà đáp: "Tôi sẽ giúp cậu chuyển lời. Những anh em Quỷ Quái khác bị giam giữ, tôi cũng sẽ giúp mọi người cứu ra, cậu cứ yên tâm đi đi."

Phụ tá nghe vậy liền thả lỏng nét mặt, ánh sáng tụ trong mắt tắt phụt, đôi mắt chậm rãi khép lại, âm thanh thều thào đến gần như không thể nghe thấy: "Tôi... Tin anh... Cảm ơn..."

Nhịp đập vốn đã yếu ớt dưới lòng dần dần biến mất, Liêm Quân lặng người một lúc lâu mới thu tay, nhìn thi thể của phụ tá, không động đậy, cũng không nói gì.

"Không còn dấu hiệu của sự sống nữa." Bác sĩ buồn bã tuyên bố, từ bỏ việc băng bó đã vô dụng.

Quái Nhất nghiến răng ken két, nghe vậy bật thốt tiếng chửi nhỏ.

Quái Tam còn không cầm lòng quay lưng đi vuốt mặt, nắm đấm siết chặt, vò nát tờ giấy ghi chép danh sách thi thể trong tay.

Nhặt xác và trơ mắt nhìn một người sống ra đi trước mắt mình – tác động mà hai chuyện này mang đến cho người ta hoàn toàn khác nhau. Thời Tiến như kiệt sức buông xe lăn, thẫn thờ nhìn thi thể phụ tá, trong mắt đầy tối tăm và u buồn.

Tất cả mọi người càng trở nên trầm lặng. Sau khi hỗ trợ thu dọn thi thể của phụ tá, tuy người nào người nấy vẫn đang hoàn thành phần việc của mình, nhưng cảm xúc rõ ràng đã bị đè nén đôi phần.

Trong khi mọi người tổng hợp thông tin, Thời Tiến đẩy Liêm Quân đến một nơi rậm rạp cây cối trong sân. Hắn ngồi xổm bên cạnh anh, dùng áo mình lau vết máu dây trên tay anh lúc áp vào tim phụ tá. Hết ngón này đến ngón khác, rất mực nghiêm túc và cẩn trọng.

"Thời Tiến." Liêm Quân nắm chặt lấy tay hắn, nói, "Em có sợ không?"

Thời Tiến giương mắt nhìn hắn, dứt khoát ngồi bệt xuống đất, lặng thinh vài giây rồi nói: "Vậy còn anh, anh có sợ không?"

"Sợ." Liêm Quân nhìn vết máu không thể lau sạch trên tay mình, rồi bất ngờ nghiêng người ôm chầm Thời Tiến, trầm giọng nói, "Thời Tiến, em không được chết trước mặt tôi. Tuyệt đối không!"

Thời Tiến nâng tay ôm đáp lại, vuốt ve lưng anh, như một lời chấp thuận, đáp: "Được, em chết ở sau lưng anh."

Liêm Quân không nói gì nữa, vùi mặt vào hõm vai hắn. Trầm mặc được vài giây, anh bỗng dưng buông hắn ra, vẻ mặt trở về với vẻ bình thường, nói: "Đi thôi, đến lúc đi rồi, chắc Lão Quỷ sắp đến đấy."

Thời Tiến liếc nhìn bàn tay siết chặt của anh, khẽ đáp một tiếng, đứng dậy đỡ xe lăn đẩy anh đi ra ngoài.

Lúc này, đám người hóng hớt chuyện bên ngoài và cánh phóng viên đã tản đi hơn nửa, mọi người quay về xe hết sức thuận lợi. Sau khi trao đổi thông tin mỗi người điều tra được với nhau, họ tiếc nuối xác nhận: mười sáu thuộc hạ Lão Quỷ cử đến đón Liêm Quân đều tử vong trong vụ nổ, không một ai sống sót.

"Thương Hỏa." Liêm Quân nhận lấy danh sách tử vong Quái Tam đưa, khẽ gọi cái tên này, ánh mắt u tối.

Mười sáu mạng người, dù cho người chết không phải người của Diệt, hành động lần này của Thương Hỏa cũng đủ khiêu khích.

–––––––––––––

Cá Chết: xin lỗi mọi người, hôm bữa ngáo ngơ sao mà nhầm tên tổ chức Thương Hỏa qua cái khác, làm nghĩ mãi 🥲

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK