• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái gì mà các anh các em, sau này đều là chúng ta cả mà." Quái Nhị cười híp mắt, vỗ vai Thời Tiến, "Tiểu Tiến Tiến, cậu phải tin Quái Tam chứ. Chúng tôi thật sự là dân làm ăn đàng hoàng đó."

Thời Tiến tức giận, nghiến răng hỏi: "Vậy anh nói đi, trong mấy chiếc xe này thật sự đều là xoài?"

"Cái này ấy à..." Quái Nhị rụt tay lại, thân thiết hỏi, "Tiểu Tiến Tiến có mệt không, muốn thay ca không nè?"

Cách đánh trống lảng này qua loa quá đấy!

Thời Tiến ngó lơ anh ta, đạp chân ga, thu hẹp khoảng cách với xe đằng trước.

Tờ mờ sáng, đoàn xe ra khỏi đường nhỏ, hướng về con đường rõ ràng vừa mới được mở vào rừng sâu. Thời Tiến không đủ kinh nghiệm lái xe, tự nhận không thể chạy vững với trọng tải của xe hàng trên con đường rừng khúc khuỷu gồ ghề này, rất biết điều chủ động đổi ghế với Quái Nhị.

Cứ thế chạy bon bon trên con đường ngoằn ngoèo một tiếng đồng hồ, cuối cùng đoàn xe cũng đến địa điểm cần giao hàng lần này – một ngôi làng bí mật được xây dựng trong rừng sâu.

Quái Nhị xuống xe, nói đôi ba câu với một canh giữ ở cửa làng. Người đàn ông thấp gầy gật đầu, lấy còi thổi một tiếng, thế là một nhóm người vận đồ rằn ri từ trong làng bước ra, không chào không hỏi, tự đến chỗ xe tải dỡ hàng.

Thời Tiến quan sát những người đó, phát hiện hành động cử chỉ của họ thấp thoáng bóng dáng của quân nhân, tim thót lên, thức thời rụt đầu về. Chốn rừng rú, hàng hóa không xác định, bị ngán chân giữa đường, nhóm người nhận hàng trông giống quân nhân, nhiệm vụ giao hàng lần này của Quái Nhị rõ ràng không hề đơn giản. Nhưng anh ta giả ngu quá giỏi, không thể vì lòng hiếu kì mà khiến người ta khó chịu được.

Quái Nhị nhác thấy động tác của Thời Tiến, nụ cười trên mặt sâu hơn.

Đám người dỡ hàng rất nhanh, từng người lần lượt vác từng thùng kim loại sơn màu xanh lá đậm vào làng, chưa đến mười lăm phút, xe tải đã sạch bách. Quái Nhị chào hỏi người đàn ông gầy thấp rồi quay về xe.

"Buồn ngủ không?" Quái Nhị đóng cửa xe, hỏi.

Thời Tiến gật đầu: "Buồn ngủ."



"Vậy cậu ngủ đi." Quái Nhị khởi động xe, ngậm một điếu thuốc nhưng không châm, "Đến khi nào tỉnh ngủ thì thay tôi."

Thời Tiến lại gật đầu, quét mắt nhìn ngôi làng ẩn ở trong màn đêm trước mắt, ngả người lên ghế, nói: "Anh muốn hút thì cứ hút, so với hút thuốc thụ động, tôi sợ anh mệt đến độ phóng xe xuống cống hơn."

Quái Nhị vừa cười vừa mắng: "Cậu mới phóng xe xuống cống ấy." Nói rồi, anh ta lấy bật lửa ra châm thuốc.

...

Lại một ngày chạy xe với tốc độ kinh hoàng, tờ mờ sáng hôm sau, đoàn xe bình an về đến vườn trái cây.

Ở trên xe hai ngày, Thời Tiến ăn không ngon, không ngủ yên, lúc xuống xe đã nằm vật ra trong trạng thái sống dở chết dở. Hắn gần như là bị Quái Nhị lôi xềnh xệch về ký túc xá, vừa ngả lưng lên giường liền ngủ thẳng cẳng.

Thời Tiến đánh một giấc thật sâu, đến lúc tỉnh dậy đã là buổi trưa ngày hôm sau, bụng réo ầm lên vì đói.

Trong ký túc xá có nhà ăn, Thời Tiến rửa mặt xong, lò dò đi qua. Vừa vào cửa, hắn liền trông thấy Quái Nhị đang ngồi ăn mì ở cái bàn cạnh cửa, bèn chủ động bước lại.

Quái Nhị cũng nhìn thấy hắn, tươi cười vẫy tay.

Thời Tiến ngồi đối diện Quái Nhị, nhìn bộ dạng hăng hái của anh ta, giọng uể oải: "Sao tinh thần anh tốt thế hả?"

"Là tinh thần cậu kém quá thì có, chẳng giống thanh niên trai tráng tí nào cả." Quái Nhị gọi đầu bếp nhà ăn cho Thời Tiến một bát mì, rồi quét mắt quan sát hình thể Thời Tiến, lắc đầu chép miệng, "Tuy bây giờ cậu múp míp đáng yêu, nhưng sức khỏe thực sự quá kém, vào những thời điểm quan trọng sẽ gây cản trở, phải tập luyện thôi."

Thời Tiến sờ cái bụng đã nhỏ hơn đôi chút so với ban đầu, liền biết thể lực hiện tại của mình đúng là có vấn đề lớn. Rồi hắn nhớ đến cơ bụng tám múi kiếp trước, tay cầm đũa cuốn sợi mì, giọng điệu quyết tâm: "Được, vậy thì tập!" Lượng mỡ đã giảm được kha khá rồi, quả thật nên tập luyện thôi.

Quái Nhị nhướng mày, không ngờ hắn sẽ dứt khoát như vậy. Đôi mắt anh ta ánh lên vẻ tán thưởng, nói: "Có quyết tâm là tốt rồi, vậy chúng ta bắt đầu ngay thôi. Vườn xoài ở ngọn núi xa ký túc xá nhất, cậu ăn sáng xong thì chạy vòng quanh vườn xoài mười vòng trước đi."

Lạch cạch, sợi mì vừa được Thời Tiến gắp lên lại tụt xuống bát, bắn tóe cả nước lèo lên tay.

...

Thể lực tốt và vóc dáng đẹp không phải ngày một ngày hai là có được ngay. Thời Tiến nghiến răng nghiến lợi, mỗi ngày tự giác chạy vòng quanh núi không cần ai giám sát. Cứ thế thân hình nhanh chóng gầy đi, chiều cao cũng tăng vọt, quần áo đổi thành cỡ nhỏ dần.

Quái Nhị đứng tựa lưng trong phòng theo dõi, nhìn Thời Tiến chạy từ màn hình này sang màn hình khác, thở dài: "Tôi chưa thấy người mới nào có tố chất cao như vậy, vừa tự giác vừa chăm chỉ, sức quan sát tốt, ý thức nguy cơ đúng lúc, tâm lý vững vàng, nghe lời, không nên hỏi thì không hỏi, không nên nhìn thì không nhìn, không tự phụ, có chừng mực... Nếu không biết lai lịch của cậu ta, tôi còn tưởng cậu ta là học viên nào chui ra từ trường quân đội chứ."

Liêm Quân cũng nhìn màn hình giám sát, hỏi: "Chuyện tôi bảo anh hỏi, đã hỏi rõ cả rồi chứ?"

"Hỏi rõ rồi ạ." Quái Nhị đáp. Rồi không biết sực nghĩ đến điều gì, nét mặt anh ta lộ vẻ muốn cười mà không dám cười đầy kì quặc, "Cậu ta vào được điểm liên lạc và căn nhà ở sườn núi của chúng ta quả là trùng hợp. Theo cách nói của cậu ta, lúc cậu ta vừa đến tỉnh Y đã nghèo đến mức không còn xu dính túi để tìm nhà trọ, hỏi thăm mãi mới biết công viên nhỏ ở ngoài kia của chúng ta không cần vé vẫn vào được, thế là chui vào đó ngủ qua đêm, đến lúc dạo loanh quanh đây thì tinh mắt gặp căn nhà trên sườn núi."



Từ công viên nhìn ra tận sườn núi, đôi mắt ấy đúng là tinh thật.

Bàn tay trên tay vịn xe lăn của Liêm Quân giật giật, anh nói: "Tiếp tục."

Quái Nhị nhịn cười, nói tiếp: "Về phần quán mạt chược, đó là vì cậu ta chưa đủ tuổi, không học vấn, nên không tìm được công việc gì, tự nhận là tay nghề mạt chược không đến nỗi, thế là quyết định đến quán mạt chược thử vận may. Những quán mạt chược lớn đều được kiểm soát chặt chẽ, cậu ta sợ chủ quán không cho mình làm ăn trong đó, bèn đi khảo sát thực địa, cuối cùng chọn trúng quán mạt chược nhỏ trông có vẻ quản lý rất lỏng lẻo của chúng ta."

Quái Tam nãy giờ luôn làm thinh đứng trông coi bên cạnh không nhịn được, bèn hỏi: "Vậy cậu ta cứ quanh quẩn trước căn cứ của chúng ta..."

Quái Nhị cuối cùng cũng phì cười, đáp: "Đó là do cậu ta đang nhăm nhe con gà lôi chúng ta nuôi trên núi. Nghe nói cái ngày Quái Tứ đến bắt cậu ta, trong phòng còn có một nồi canh gà đang hầm."

Dù là người điềm tĩnh như Quái Tam nghe vậy cũng không nhịn được mà cười, miệng gã ta hơi giương lên, cuối cùng thở dài: "Thế thì cậu ta thật là có duyên phận với chúng ta."

"Ai bảo không phải đâu. Mà cậu ta cũng xui xẻo thật đấy." Quái Nhị nhớ đến dáng vẻ oán hận của Thời Tiến khi nhắc đến chuyện này, nụ cười càng ngày càng không kìm lại được.

Khóe miệng Liêm Quân cũng hơi nhoẻn lên, nhưng độ cong rất nhỏ nên không một ai nhận ra. Anh thôi nhìn màn hình giám sát, trượt xe lăn quay người đi, ra lệnh: "Đợi đến khi thể lực của cậu ta đạt tiêu chuẩn, bảo Quái Nhất dạy cậu ta kĩ thuật bắn súng và đánh nhau, khi nào thành thục thì đến gặp tôi."

Bảo Quái Nhất dạy ư? Đã lâu Quái Nhất không dẫn dắt người mới rồi.

Quái Nhị và Quái Tam nhìn nhau, rồi gật đầu, cung kính đáp lại.

Trên núi, Thời Tiến đẫm mồ hôi dừng lại, tay chống đầu gối, liếc nhìn thanh tiến độ trong đầu bỗng dưng giảm về 700, lấy làm lạ: "Sao tự dưng giảm thế kia?" Lần trước, sau khi trở về từ chuyến chở hàng, thanh tiến độ của hắn từ sắp đầy chầm chậm giảm xuống 720, dừng lại ngay mức khi gọi điện với Thời Vĩ Sùng. Tuy khoảng thời gian này nhờ hình thể hắn thay đổi mà nó lại lục tục giảm xuống mấy điểm, nhưng vẫn cứ dừng ở mức trên 710.

Nhóc Chết cũng lấy làm lạ lắm, bèn suy đoán: "Có phải giảm do phía Thời Vĩ Sùng không nhỉ? Chẳng phải trước kia cậu gọi cho hắn nhắc nhở chuyện trợ lí đó sao?"

Thời Tiến nghĩ ngợi một hồi, rồi lau mồ hôi, đáp: "Chắc là vậy. Thôi, tiếp tục chạy đi, nhiệm vụ hôm nay còn chưa hoàn thành."

Chỉ trong chớp mắt, một tháng đã trôi qua. Trong một tháng ấy, Thời Tiến kiên trì mỗi ngày lên núi chạy bộ, người gầy đi, vóc dáng cao lên, cũng dần dần quen mặt với mọi người trong ký túc xá. Trong lúc đó, hắn lại cùng Quái Nhị chở thêm mấy chuyến "xoài". Mỗi lần là một nơi khác nhau, nhưng không còn đến những nơi nguy hiểm nhưng lần đầu tiên, cũng không có lần nào gặp nguy hiểm nữa.

Giờ đây hắn đã hoàn toàn không còn dáng dấp hồi mới tái sinh, mái tóc từng được uốn nhuộm cầu kì như mấy mỹ nam(1) biến thành mái tóc đen ngắn thẳng thớm gọn gàng, làn da trắng nõn bị phơi nắng thành màu ngăm ngăm tiểu mạch. Không còn mỡ thừa dồn cục, đường nét trở nên góc cạnh rõ ràng, mặt mày tuấn tú, môi hồng răng trắng, lúc cười lên đáng yêu vô cùng.

(1)Gốc là 花美男 (flower boys): ý là trai đẹp như hoa:v chỉ mấy anh trai đẹp trai, trẻ trung, trắng trẻo, cao vời vợi. Còn kiểu tóc cũ của Tiến là kiểu mấy oppa Hàn Quốc hay để:

Quái Nhị cũng sợ đến sững sờ, không ngờ rằng diện mạo của Thời Tiến lại đẹp như mấy cậu trai thần tượng giới trẻ, thường hay đùa rằng hắn có nụ cười ngọt lịm như cún con.

Sau khi ngoại hình hoàn toàn thay đổi, thanh tiến độ của Thời Tiến giảm xuống 690, đủ để bước vào vạch an toàn. Thanh tiến độ bên phía Liêm Quân cũng không tăng lên một cách kì quặc nữa, thậm chí sau khi dạ dày anh khỏe hơn, nó còn từ từ lui về mức 600.



Thời Tiến hơi khó hiểu với việc này, mãi đến tận khi nghe Quái Tam vô tình nhắc đến chuyện Quái Tứ cùng Quái Nhất đi thực hiện nhiệm vụ, không còn ở vườn trái cây, hắn mới vỡ nhẽ vì sao thanh tiến độ của Liêm Quân cứ mãi đứng yên một chỗ.

Hắn từng cố gắng dò hỏi Quái Nhị và Quái Tam về chuyện của Quái Tứ, nhưng khổ nỗi hai tên này đều là những kẻ ma lanh, miệng cũng kín lắm. Hắn sợ hỏi sâu quá sẽ khiến người ta sinh nghi, vậy nên chỉ lấy được một vài thông tin đặc biệt bên lề, cũng chẳng có tác dụng gì mấy.

Cứ thế, cuộc sống bỗng dưng trở nên ổn định, nhàn nhã hơn, thậm chí còn có chút cảm giác bình yên qua năm tháng. Tất nhiên, đó chỉ là ảo giác. Thanh tiến độ ngày nào còn chưa biến mất, sự yên ổn ngày ấy vẫn như hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ cần lơ là một chút thôi sẽ tiêu tan.

Một buổi sáng nọ, Thời Tiến bất thình lình bị giọng nói khẩn thiết của nhóc Chết lôi dậy khỏi giấc mộng: "Tiến Tiến, mau dậy đi! Thanh tiến độ bỗng dưng bắt đầu tăng, cả cậu lẫn cục cưng đều bị! Của cậu tăng lên đến 700, của cục cưng tăng lên đến 750, và vẫn đang tiếp tục tăng, chắc chắn có vấn đề ở đâu đó!"

Thời Tiến thầm rùng mình, cơn buồn ngủ bay sạch. Hắn tức tốc bật dậy khỏi giường, chạy đến chỗ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, bỗng tinh mắt phát hiện có ánh đèn xe đang lấp lóe ở cổng vườn trái cây. Hắn vội mặc quần áo đàng hoàng rồi chạy ra, đúng lúc chạm mặt Quái Nhị đang cầm điện thoại đi ra từ cửa đối diện.

"Làm sao vậy?" Thời Tiến thấy sắc mặt Quái Nhị không tốt lắm, vội vã dò hỏi.

Quái Nhị cau mày, nói ngắn gọn: "Phía cổng truyền tin, Quái Nhất và Quái Tứ đã về. Quái Nhất bị thương, vẫn luôn hôn mê, tôi đi xem xem."

Quái Tứ trở lại rồi ư?!

Thời Tiến căng thẳng, nhìn hai thanh tiến độ vẫn đang tăng trong đầu, nói: "Tôi đi với anh."

Quái Nhị gật đầu, không trì hoãn nữa, vừa đánh điện cho phòng y tế, vừa bước thoăn thoắt ra ngoài.

- ----------------------

Chú thích:

(1)Gốc là 花美男 (flower boys): ý là trai đẹp như hoa:v chỉ mấy anh trai đẹp trai, trẻ trung, trắng trẻo, cao vời vợi. Còn kiểu tóc cũ của Tiến là kiểu mấy oppa Hàn Quốc hay để:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK