Những lời ấy vừa thốt ra, vẻ mặt của Quái Nhị và Quái Cửu đều trở nên khó coi, ánh mắt nhìn Hướng Ngạo Đình dần bất thiện.
Liêm Quân không bao giờ đánh đổi mạng sống của cấp dưới để đổi lấy lợi ích, Hướng Ngạo Đình nói như vậy là đang sỉ nhục Liêm Quân, sỉ nhục "Diệt" của bọn họ!
Đã nói đến mức này, Liêm Quân cũng nhận ra trạng thái hiện tại của Hướng Ngạo Đình, hẳn là gã sẽ không thèm nhét vào tai bất kỳ lời giải thích nào nữa. Thế là anh ngoảnh đầu ra hiệu cho Thời Tiến: "Ra tay đi."
"Anh!" Hướng Ngạo Đình tức giận đứng thẳng người, nhúc nhích tay toan rút vũ khí.
Thời Tiến chỉ trong một giây đã hiểu ý Liêm Quân, cũng thấy đã đến lúc cho Hướng Ngạo Đình nhìn nhận lại bản thân hắn. Hắn lập tức chống mặt bàn lấy đà nhảy vọt qua, chân dài quét qua bàn tay toan rút súng của Hướng Ngạo Đình, tay khác lấy cây bút trên bàn Liêm Quân, dùng bút làm dao, đâm thẳng về phía đôi mắt của Hướng Ngạo Đình.
Ánh mắt Hướng Ngạo Đình thoắt đổi, gã tức tốc lùi lại tránh khỏi đòn tấn công của hắn, cuối cùng vẫn không thể rút súng ra.
Thời Tiến nhân cơ hội rơi tiếp đất, ném phăng bút đi, hai tay siết thành nắm đấm tạo tư thế mở màn tiêu chuẩn trước khi đánh nhau, rồi xông đến tấn công Hướng Ngạo Đình.
"Tiểu Tiến, mày..." Hướng Ngạo Đình không dám tin, vừa kinh sợ vừa nghi ngờ.
Thời Tiến đánh không nương tay, ngắt lời gã: "Lắm lời cũng vô ích, tháo vũ khí ra, hai ta đọ nhau rồi hẵng nói."
Hướng Ngạo Đình cau mày, ngay lập tức kiềm chế cảm xúc. Ban đầu gã chỉ phòng chứ không công, vốn muốn tìm sơ hở để kiềm chế hắn rồi từ từ thương nghị, nhưng sau khi so mấy chiêu gã lại phát hiện đòn đánh của hắn vừa gọn gàng vừa mạnh mẽ, rất có tổ chức, hoàn toàn không giống một người mới, sự nghi ngờ càng sâu hơn, thế là vẻ mặt gã dần nghiêm túc, bắt đầu đáp trả.
Ầm ầm ầm ầm!
Hai người anh đánh tôi trả, trong thư phòng chỉ toàn tiếng đánh đấm.
Thế tiến công của Thời Tiến vừa nhanh vừa ác, Hướng Ngạo Đình thì đáp trả vừa điềm tĩnh vừa xảo quyệt. Động tác của hai người rất nhanh, chẳng mấy chốc đã qua mấy chục chiêu..
Biểu cảm của Quái Nhị dần trở nên kì quặc, trên mặt hiển hiện mấy chữ "Thế giới này còn có quy luật nữa không vậy?", thầm nói: "Gì vậy trời, hai anh em nhà này có học cùng một lò không thế? Sao cung cách trông giống nhau quá. Vả lại, một tên phi công như Hướng Ngạo Đình sao đánh lộn giỏi ghê vậy, hắn đánh với Thời Tiến hoàn toàn bằng một tay đó."
"Đúng là một tay." Quái Cửu quan sát thật cẩn thận, còn lấy điện thoại ra lén lút lục quay lại, nói tiếp, "Kỹ thuật của hai người đều đi theo phong cách quân đội, lối đánh trông thì rất bình thường, nhưng Hướng Ngạo Đình lại thiên về thực tiễn hơn, Thời Tiến luyện tập vẫn còn ít nên hơi cứng nhắc."
Quái Nhị không đáp lại, nhìn điện thoại trong tay cậu ta, hỏi: "Cậu đang làm gì đấy?"
"Rút kinh nghiệm." Quái Cửu mang gương mặt trẻ con trả lời rõ ràng rành mạch, "Hướng Ngạo Đình rất mạnh, chắc Quái Nhất cũng không đánh lại đâu."
Quái Nhị nghe thấy thế quả thực muốn tức chết. Anh ta chưa bao giờ thấy "kẻ địch" nào oai phong bùng nổ đến thế. Mà tức thì tức, chứ không phản bác được. Điểm mạnh nhất của Quái Nhất là tài thiện xạ và tập kích, khả năng đánh đấm đúng là không thể sánh bằng Hướng Ngạo Đình.
Thời Tiến cũng nhanh chóng phát hiện ra Hướng Ngạo Đình đang nương tay. Ánh mắt hắn lóe lên, hắn giả vờ ngồi xổm xuống dụ Hướng Ngạo Đình nhấc chân tấn công, sau đó thừa cơ chống tay xuống đất, nghiêng người, xoay mặt ôm lấy chân Hướng Ngạo Đình, giở chiêu "khỉ trộm đào"(1).
(1) Khỉ trộm đào: là chiêu tấn công vào phần đũng quần của đối phương:v
"Khụ khụ khụ! Cậu ta làm gì đấy, Tiểu Tiến Tiến đang làm thế kia! Đánh không lại thì giở trò lưu manh à." Quái Nhị lập tức gào to lên, sau đó nhận phải hai ánh mắt ghét bỏ của Liêm Quân và Quái Cửu.
Quái Nhị: "..."
Hiển nhiên Hướng Ngạo Đình cũng không ngờ Thời Tiến sẽ chơi cái trò vô liêm sỉ này, gã hơi khựng lại rồi nghiêng người tránh đi. Nhưng Thời Tiến bất thình lình đổi "chộp" thành "chưởng", khẽ nhích người đi, vừa hay đánh trúng phần chân Hướng Ngạo Đình để lộ ra trong lúc tránh né khiến gã tê rần, đồng thời lảo đảo té nhào.
Ầm.
Hướng Ngạo Đình mất thăng bằng ngã xuống đất, Thời Tiến thành công lấy mình đè gã. Hắn lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, nhìn Hướng Ngạo Đình từ trên cao, đắc ý nói: "Anh tư, em thắng rồi nhé."
Hướng Ngạo Đình nhìn gương mặt tràn đầy sức sống đang kề sát của hắn, thở hổn hển không ừ không hử, ánh mắt có chút phức tạp. Qua một hồi lâu, gã mới duỗi tay giữ vai hắn, khéo léo xốc hắn lên, nhìn về phía Liêm Quân, trên mặt đã không còn sự tức giận, nhưng vẫn có ý không bằng lòng, nói: "Liêm Quân, làm nhiệm vụ không chỉ biết đánh đấm là đủ. Tôi vẫn không đồng ý cho Tiểu Tiến tham gia nhiệm vụ lần này đâu. Tôi sẽ báo cáo với bên trên, xin cho các anh thay người."
Liêm Quân đáp trả cũng rất thẳng thắn: "Anh không thay đổi được đâu. Các anh và tôi chỉ là quan hệ hợp tác, tôi chọn ai, các anh không có quyền can thiệp. Hơn nữa anh cũng không phải người thật sự tham gia nhiệm vụ lần này, nếu tôi nói không hài lòng, anh phải rời khỏi đây ngay lập tức đấy."
Cho nên đây thật ra không phải chuyện hai bên có thể lựa chọn, Hướng Ngạo Đình ở Bóng đêm hoàn toàn ở thế bị động, gã có thể quậy phá hôm nay chỉ là vì Liêm Quân đang nể mặt gã.
"Đừng coi thường Thời Tiến." Liêm Quân đe dọa xong lại quay sang nói lên lớp người ta, "Thời Tiến xuất sắc hơn những gì anh tưởng đấy, Hướng Ngạo Đình. Mấy người làm anh trai luôn mắc một bệnh chung, đó chính là nhận định Thời Tiến là người như thế nào chỉ bằng sự suy đoán chủ quan của mình, nhưng các anh đều sai cả rồi. Thời Tiến, đưa anh cậu đến phòng tập bắn, hôm nay cậu nên luyện súng rồi."
Thời Tiến được khen đắc ý ra mặt, liền toét miệng cười nịnh với Liêm Quân. Hắn lồm cồm bò dậy, đưa tay vỗ vai Hướng Ngạo Đình, nói: "Đi thôi, chúng ta đi so tài thiện xạ tiếp nào."
Hướng Ngạo Đình sững người trước lời nói của Liêm Quân, đến lúc bị vỗ mới ngoảnh đầu nhìn về phía Thời Tiến đang cười tươi rói đầy tự tin. Gã chợt phát hiện xưa nay mình chưa từng thấy hắn cười như thế, gã mấp máy môi, cuối cùng lại không nói gì, theo Thời Tiến đi ra ngoài. Liêm Quân nói đúng, gã chẳng có quyền lựa chọn, việc duy nhất gã có thể làm bây giờ chính là cố gắng ở lại.
Khi hai người đến phòng tập bắn, Thời Tiến cố ý khiến Hướng Ngạo Đình thay đổi cái nhìn về mình, thế là dẫn Hướng Ngạo Đình đến khu mô phỏng tình huống khó nhất, rồi nói: "Súng tùy anh chọn. Chiến trường của chúng ta là khu mô phỏng này, trong sân có tổng cộng mười lăm tên cướp và năm con tin, muốn đọ không?"
Khu mô phỏng tình huống của Bóng đêm mới được sửa chữa lại, trang thiết bị được nâng cấp, rất thích hợp cho việc luyện tập. Hướng Ngạo Đình nhìn quanh một lượt, rồi nhìn về phía Thời Tiến, đáp lại lời khiêu chiến của hắn: "Đọ."
Gã muốn xem xem đứa em trai này trong khoảng thời gian không gặp nhau rốt cuộc đã trưởng thành đến mức nào.
"Vậy bắt đầu đi." Thời Tiến làm nóng người, tiên phong đi đổi trang bị.
Điểm mạnh của Thời Tiến vốn là tấn công tầm xa và bắn súng, đầu óc cũng rất linh hoạt, ý thức nguy cơ mạnh đến quá đáng. Đến khi hai người chiến đấu giải cứu tất cả con tin trong khu mô phỏng, rồi đi ra tập hợp tại phòng đánh giá tổng hợp, hệ thống tính điểm đã đưa ra đánh giá – tuy Hướng Ngạo Đình giải cứu nhiều hơn một con tin, nhưng Thời Tiến lại giải quyết được nhiều hơn ba tên cướp, hơn nữa tỉ lệ bắn trúng của Thời Tiến lại cao hơn cả Hướng Ngạo Đình.
"Ở đây còn có hệ thống diễn tập chiến thuật, cũng mới được lắp đặt, anh muốn đi chơi thử không?" Thời Tiến tháo mũ bảo hộ ra, vừa thở hồng hộc vừa tiếp tục khiêu chiến.
Lúc này, Hướng Ngạo Đình đã hoàn toàn thay đổi mắt nhìn về Thời Tiến. Gã nhìn sâu vào mắt hắn, đôi môi mỏng nhếch lên, gương mặt nghiêm túc càng thêm dữ tợn, gật đầu: "Đi."
Diễn tập chiến thuật là cách tốt nhất để nhìn ra khả năng chiến đấu tổng hợp của một người. Hai người nhốt mình trong phòng diễn tập cả một buổi chiều, đến mức đổi thành Hướng Ngạo Đình không cho Thời Tiến đi, nhiều lần thay đổi tình huống diễn tập, muốn tìm cho ra giới hạn của Thời Tiến nằm ở đâu.
Thời Tiến mệt muốn chết, cuối cùng đến lúc đi ra đã không còn tâm trí đâu để phản ứng với Hướng Ngạo Đình. Cái tên này đúng là một kẻ điên! Huấn luyện viên điên rồ! Quá độc ác!
Hướng Ngạo Đình cũng chẳng cần hắn phản ứng. Sau khi ra ngoài gã luôn im lặng, dường như đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, chốc chốc lại ngó sang Thời Tiến, ánh mắt chẳng khác nào cái đèn pha, rọi tới rọi lui làm người ta sởn hết da gà da vịt.
Thời Tiến thậm chí còn nghi ngờ Hướng Ngạo Đình định mổ xẻ cơ thể của mình ra để xem cấu tạo bên trong, thế là hắn tức tốc nhét Hướng Ngạo Đình vào nhà ăn của Bóng đêm, còn mình thì lon ton chạy đến phòng ăn nhỏ, cùng dùng bữa với Liêm Quân.
"Tình hình thế nào?" Cơm nước xong, Liêm Quân hỏi một câu không đầu không đuôi.
Thời Tiến đang lau miệng nghe vậy liền sững người, rồi híp mắt nhớ lại trải nghiệm lúc chiều, đáp: "Cũng được, Hướng Ngạo Đình rất giỏi, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tôi học được không ít thứ từ anh ấy."
"Ừm." Liêm Quân gật đầu, hỏi: "Vậy không đổi à?"
Câu này là đang hỏi Thời Tiến có muốn thay huấn luyện viên không.
Thời Tiến nghĩ ngợi một lúc rồi lúc lắc đầu: "Không cần đổi, chọn anh ấy đi. Dù gì cũng chỉ là huấn luyện chứ đâu phải ở đây mãi." Hơn nữa Hướng Ngạo Đình đến đây cũng tiện cho hắn tìm hiểu tình hình nhà mẹ của năm anh em nhà họ Thời, nội dung truyện gốc mô tả quá ít về mặt này, hắn cần phải thu thập thêm manh mối.
Phía bên kia nhà ăn cũng xảy ra đoạn đối thoại tương tự.
Hướng Ngạo Đình chủ động ngồi đối diện Quái Nhị, hỏi: "Thời Tiến được các anh huấn luyện bao lâu rồi?"
Quái Nhị liếc gã một cái, không muốn để ý đến gã cho lắm, hỏi ngược lại: "Còn bao lâu nữa, cậu ta khuất khỏi tầm mắt của các anh đã bao lâu rồi?"
Hướng Ngạo Đình nhận ra sự thù địch của anh ta, khẽ cau mày, lại hỏi tiếp: "Nó không ăn với các anh à?"
Lần này Quái Nhị không thèm trả lời, ném phắt đũa, bỏ đi.
Hướng Ngạo Đình dõi mắt theo bóng anh ta, đoạn trầm ngâm nghĩ về những gì mình đã chứng kiến tại Bóng đêm hôm nay.
Một đêm không mộng mị. Hôm sau, sau khi dùng điểm tâm, tiêu thực xong, Thời Tiến lại đến phòng huấn luyện như thường lệ. Lần này, người chờ hắn trong phòng huấn luyện không còn là Quái Nhất hay Quái Nhị, mà đổi thành Hướng Ngạo Đình với bộ đồ huấn luyện màu xanh quân đội.
"Hôm nay chúng ta thử những mục dưới đây." Hướng Ngạo Đình hình như đã chấp nhận sự thật rằng người tham gia nhiệm vụ mà mình phải huấn luyện là Thời Tiến. Gã cầm một bảng kỷ lục trong tay, trên đó liệt kê một vài hạng mục, ra vẻ giải quyết việc công, nâng ngón tay chỉ về phía đường chạy trong phòng huấn luyện, nói, "Trước tiên làm nóng người, hôm qua chỉ mới xét kinh nghiệm chiến đấu và kỹ năng bắn súng, hôm nay chúng ta sẽ thử những thứ cơ bản, trước tiên bắt đầu với sức bền."
Thời Tiến thấy bộ dạng này của gã, trong lòng chợt có dự cảm bất thường, hỏi: "Chạy mấy vòng?"
Hướng Ngạo Đình nhìn hắn, đôi môi mỏng hé mở, tiếng nói sang sảng: "Chạy đến khi mày không chạy nổi nữa thì thôi."
Đờ... mờ...
Ê này người anh em, có độc ác quá không vậy.
"Không muốn chạy thì rút khỏi nhiệm vụ đi, anh sẽ không đưa một tên lính mới không biết cố gắng đi chịu chết dưới tay kẻ địch đâu." Giọng Hướng Ngạo Đình lãnh lùng.
Câu nói này sao mà giống huấn luyện viên cũ ở trường cảnh sát của hắn thế.
Thời Tiến lặng lẽ thở dài, đàng hoàng đi làm nóng người.
Chạy bộ, chống đẩy, gập bụng, xà đơn, xà kép... Thời Tiến được nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị chi phối bởi các bài huấn luyện thể lực hồi mới vào trường cảnh sát một lần nữa, thần kinh cả người căng thẳng tột độ, mệt đến nỗi không thốt nên lời chớ nói chi là tìm hiểu tin tức từ Hướng Ngạo Đình.
Hướng Ngạo Đình cũng ra vẻ khó lường. Mỗi lần Thời Tiến hoàn thành một mục huấn luyện, mặt của gã luôn sầm xuống một cách kì quái.
Cứ đến cuối ngày, Thời Tiến gần như đi toi nửa cái mạng, quần áo ướt đẫm mồ hôi hết lần này đến lần khác, cuối cùng bị Hướng Ngạo Đình lôi ra khỏi phòng huấn luyện.
"Sức bền cũng tạm, thể lực tổng thể không đạt tiêu chuẩn, cơ bắp chưa hình thành, nhão nhoét." Hướng Ngạo Đình tàn nhẫn đánh giá, ném thẳng Thời Tiến vào phòng y tế, để bác sĩ truyền nước cho hắn.
Thời Tiến cũng biết cơ thể kiếp này của mình chẳng ra làm sao, thể lực là một vấn đề lớn, nhưng vẫn cố ý nói bằng giọng nghèn nghẹn: "Vâng, chỉ anh có cơ bắp rắn chắc thôi. Anh tư này, có phải anh đang lấy việc công trả thù riêng không đấy? Nào có ai mới bắt đầu đã huấn luyện đến mức cực hạn như vậy, đi từng bước một không được à?"
Hướng Ngạo Đình đáp: "Không được, nhiệm vụ có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, mày không có thời gian để đi từng bước đâu."
Thời Tiến ngồi phịch xuống ghế, không thốt nên lời.
Hướng Ngạo Đình thấy thế cau mày, im lặng vài giây, cuối cùng mới khen một câu: "Nền tảng của mày không tệ, cũng rất biết cố gắng."
"Cảm ơn nhé, cuộc đời hiểm ác, em không cố gắng thì không sống nổi." Thời Tiến trả lời nửa thật nửa giả.
Hướng Ngạo Đình ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn một hồi, chợt hỏi: "Tại sao?"
Tại sao cái gì, sao mấy ông anh này cứ thích hỏi tại sao vậy? Hỏi thì cũng thôi, nhưng không thể hỏi rõ hơn được à? Hắn đâu phải con giun trong bụng mấy người này.
Thời Tiến bất đắc dĩ, hỏi: "Tại sao cái gì?"
"Tại sao lại chọn nơi này?" Hướng Ngạo Đình nhìn gương mặt đã không còn bóng dáng quá khứ của hắn, hỏi, "Rõ ràng mày có thể chọn một cuộc sống ổn định thoải mái, tại sao phải chọn ở lại nơi này?"
"Anh không biết ư?" Thời Tiến nhíu mày hỏi ngược lại.
Hướng Ngạo Đình thành thật lắc đầu. Đúng là gã không biết thật, mấy năm qua phần lớn thời gian gã đều ở trong quân đội, rất hiếm khi liên lạc với người thân.
Thời Tiến nhìn vẻ mặt gã trông không có gì là giả bộ, trong lòng bỗng nẩy lên một phỏng đoán hơi kì diệu – ông anh tư này... đừng nói là hoàn toàn đứng ngoài cuộc đấy nhé? Anh em mưu toan tranh giành quyền lợi gì đó, hình như gã chẳng hề nhận ra. Mỗi lời nói cử chỉ đều rất thẳng thắn vô tư, như thể trong bụng chẳng có điều gì phải che giấu cả.
"Anh không ghét em à?" Thời Tiến ngồi dậy, nhìn sâu vào mắt gã, gặng hỏi
Đôi mắt Hướng Ngạo Đình ánh lên chút ngờ vực, cũng có sự khó chịu vì bị nhìn thấu tâm tư, thậm chí còn có cả sự tự trách và áy náy vì có suy nghĩ ấy đối với mình, nhưng nét mặt vẫn nghiêm túc, gã đáp: "Ghét chứ, anh không thích thái độ sống của mày trước kia. Nhưng mày bây giờ... Rất biết cố gắng, cũng rất mạnh mẽ, ngoại trừ ông chủ là Liêm Quân và phản nghịch không muốn về nhà tiếp tục đi học, những điều khác đều rất tốt."
Ối trời đất ơi, nghe câu trả lời này đi, nhìn vẻ mặt này đi, đây thật sự là một người anh xấu ư?
Thời Tiến thử nắm chặt tay Hướng Ngạo Đình.
Hướng Ngạo Đình cứng người, nhưng không né tránh, chỉ cau mày hỏi: "Sao đấy?"
"Chẳng sao cả." Thời Tiến không biết nên làm vẻ mặt gì, ngồi co co trên giường, khô khan nói, "Tự dưng muốn chạm vào anh thôi... Anh tư này, chúng mình chung sống hòa thuận với nhau đi, được không?"
"Vô ích thôi, anh không châm chước cho mày đâu." Hướng Ngạo Đình tuyệt tình rút tay, giọng chính trực, "Nếu đã chọn thì phải kiên trì. Tất cả mồ hôi mày phải đổ đều dùng để đánh đổi cho cơ hội sống khi làm nhiệm vụ. Tiểu Tiến, thái độ của chú mày chưa đủ thận trọng đâu."
Thời Tiến: "..."
Nhóc Chết yếu ớt lên tiếng: "Tiến Tiến, thanh tiến độ giảm rồi, 840."
Thời Tiến thở dài, chẳng thấy an ủi là bao, chỉ thấy đau đầu. Ông anh tư này ở một khía cạnh nào đó có vẻ cũng rất khó đối phó.
Kì huấn luyện ma quỷ một khi đã bắt đầu sẽ chẳng thể nào dừng lại được. Mỗi ngày Thời Tiến đều thẳng lưng bước vào phòng tập, rồi tê liệt được Hướng Ngạo Đình đẩy ra ngoài, trông khổ sở không thể tả.
Tình trạng này kéo dài mãi đến một tuần sau mới miễn cưỡng chuyển biến tốt, cơ thể Thời Tiến đã dần dần thích ứng với kiểu huấn luyện cường độ cao như thế này. Nhưng kế hoạch tìm hiểu tin tức từ Hướng Ngạo Đình lại chẳng tiến triển được chút nào.
Hướng Ngạo Đình giống hệt một cục đá thối chỉ biết huấn luyện. Muốn tán chuyện về mấy thứ khác? Đừng có mơ.
Lại kết thúc một ngày huấn luyện, lần này Thời Tiến đã có thể tự đi ra ngoài. Hai người tạm biệt nhau trước cửa, song chưa đi được mấy bước, Hướng Ngạo Đình bỗng cất tiếng gọi Thời Tiến.
"Có chuyện gì thế?" Thời Tiến nghi hoặc hỏi.
Hướng Ngạo Đình do dự trong thoáng chốc, đoạn hỏi: "Mỗi ngày mày ăn uống ở đâu?"
Thời Tiến ngớ ra, rồi đáp: "Ở tầng sáu đó, ăn cùng anh Quân."
Vẻ mặt Hướng Ngạo Đình bỗng trở nên khó coi, gã hỏi bằng giọng là lạ: "Tiểu Tiến, có phải... Có phải mày..."
"Có phải cái gì?" Thời Tiến càng khó hiểu hơn.
"... Thôi." Hướng Ngạo Đình chợt ngậm miệng, đanh giọng, "Có thể tiến hành giai đoạn tiếp theo của kế hoạch huấn luyện rồi. Hôm nay mày nghỉ ngơi cho tốt, mai đến đây sớm." Dứt lời liền quay lưng đi mất.
Thời Tiến chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, giơ tay gãi đầu: "Thần thần bí bí cái gì thế không biết?"
Khóa huấn luyện kéo dài hơn nửa tháng. Trong thời gian này, Thời Vĩ Sùng gọi đến hai lần, muốn hẹn gặp Thời Tiến và Hướng Ngạo Đình, rõ ràng cũng biết chuyện Hướng Ngạo Đình đến Bóng đêm. Thật ra Thời Tiến rất muốn ra ngoài củng cố quan hệ với Thời Vĩ Sùng, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ từ chối khéo léo vì nhiệm vụ quan trọng.
Lại một trận tuyết đổ, Hướng Ngạo Đình bỗng dưng rời khỏi Bóng đêm mấy ngày liền. Lúc trở về, gã còn mang theo tin báo nhiệm vụ sắp bắt đầu, Thời Tiến cuối cùng cũng biết được nội dung cụ thể của nhiệm vụ lần này.
"Nhiệm vụ chúng ta phải làm lần này là thu thập thông tin." Hướng Ngạo Đình trình chiếu một phần dữ liệu đã được mã hóa, giải thích tỉ mỉ cho Thời Tiến, "Người trong hình tên là Lưu Nguyên, biệt danh là Nguyên mặt rỗ, hành nghề buôn người. Gã ta là mục tiêu chính mày phải tiếp cận lần này. Gã đã từng là một trong những gián điệp phe ta, sau đó làm phản. Hiện tại bọn anh nghi ngờ có nhân viên nội bộ trong quân đội bị gã mua chuộc, yểm hộ cho gã. Những gián điệp và thám tử bọn anh cử đi mấy lần trước đều bị bại lộ cả, cho nên lần này chỉ có thể tìm kiếm sự trợ giúp từ bên ngoài."
Buôn người? Lại còn cấu kết với nhân viên nội bộ?
Gương mặt Thời Tiến lộ vẻ chán ghét. Không thể trách hắn được, chỉ cần từng là cảnh sát, ắt hẳn hiếm có ai không ghét bọn buôn người. Những kẻ đó còn bị người ta căm ghét hơn cả kẻ giết người.
"Nguyên mặt rỗ thuộc một tổ chức bạo lực phi pháp tên là 'Người Sói'. Các thành viên chủ chốt của tổ chức này quanh năm trốn ở nước ngoài, ngoại trừ buôn người, bọn chúng còn nhận các vụ làm ăn phi pháp khác. Gần đây bọn anh nhận được tin chúng đang lén lút về nước theo từng nhóm, có vẻ như đang nhận phi vụ làm ăn nào đó lớn lắm. Đây chính là cơ hội của chúng ta."
Thời Tiến có vẻ đã hiểu đại khái ý gã, hỏi: "Chính phủ muốn biết chỗ dựa sau lưng Người Sói và Lưu Nguyên là ai ư?"
"Đúng vậy." Hướng Ngạo Đình gật đầu, hết sức hài lòng với tốc độ suy nghĩ và phản ứng của hắn, nói tiếp, "Nhiệm vụ lần này là một nhiệm vụ bí mật. Để phòng ngừa bị tiết lộ kế hoạch lần nữa, tất cả những người tham gia vào nhiệm vụ đều được điều tới từ những nơi khác, trong đó mày là người ngoài duy nhất và phụ trách nhiệm vụ nặng nhất. Bọn anh cần mày đóng giả thành người bị Nguyên mặt rỗ lừa bán, trà trộn vào bọn Người Sói, cố gắng thu thập càng nhiều thông tin càng tốt."
Thời Tiến cau mày, hỏi: "Ngụy trang kiểu gì? Vả lại, nạn nhân chủ yếu của bọn buôn người là trẻ em và phụ nữ. Trông em như thế này, liệu có lừa được Nguyên mặt rỗ không?"
Hướng Ngạo Đình im lặng một lúc rồi trả lời: "Được. Trái ngược với số đông, nhóm mục tiêu mà Nguyên mặt rỗ thích lừa bán nhất là mấy cậu trai trẻ, tuổi tầm mười bảy mười tám, mặt mũi đẹp trai, là người khổ cực bần cùng ở nông thôn lên thành phố làm công."
Thời Tiến lắng nghe, biểu cảm trên gương mặt dần nhạt đi. Hắn nhìn Hướng Ngạo Đình đầy ẩn ý, nói: "Đừng bảo với em, gã Nguyên mặt rỗ kia là..."
"Gã là kẻ buôn người, cũng kiêm luôn chức ma cô. Vì xu hướng tình dục của bản thân nên gã rất thích lừa bán trai trẻ, những cậu trai đó sẽ bị gã bí mật huấn luyện một thời gian, chơi chán thì ném đến nước T, rồi từ nước T bán đi khắp các nơi trên thế giới."
"......" Tại sao nhiệm vụ của hắn luôn dính đến chuyện bán sắc thế?
Hướng Ngạo Đình cũng thấy nhiệm vụ này hơi rắc rối, bèn vươn tay vỗ vai Thời Tiến an ủi: "Đừng sợ, có bằng chứng đáng tin cho biết Nguyên mặt rỗ không thể quan hệ tình dục được nữa. Vả lại, lần này Người Sói hoạt động trong nước, không dám lộng hành như ở nước ngoài đâu. Bọn anh sẽ cố hết sức bảo đảm an toàn cho mày."
Thời Tiến không cảm thấy được an ủi chút nào. Hắn tuyệt vọng hỏi: "Các anh tính bảo đảm an toàn cho em thế nào?"
Hướng Ngạo Đình thu tay về, nói: "Anh cũng xin tham gia vào nhiệm vụ lần này. Cấp trên đã phê chuẩn, anh sẽ là người liên lạc trực tiếp với mày, hễ người phía bên kia có động tĩnh bất thường, anh sẽ đến cứu mày, cho nên không phải sợ."
Thời Tiến ngạc nhiên, không ngờ gã cũng sẽ tham gia vào nhiệm vụ lần này. Tâm trạng hắn chợt trở nên phức tạp – Hướng Ngạo Đình là phi công, bộ phận của gã chẳng liên quan gì đến bộ phận phụ trách nhiệm vụ lần này. Muốn được điều sang tham gia nhiệm vụ lần này, chắc hẳn Hướng Ngạo Đình đã rất nỗ lực hoạt động.
"Anh tư, anh không cần phải làm vậy đâu."
"Phải làm." Hướng Ngạo Đình đóng máy chiếu, nói bằng vẻ mặt nghiêm nghị, "Mày là em trai của anh. Anh trai bảo vệ em trai là điều nên làm."
Thời Tiến thầm thở dài trong đầu: "Thôi rồi, tao cảm thấy mình bị anh ta chinh phục rồi. Anh ta quả đúng là một người anh tốt vừa chính trực vừa đáng tin cậy."
Nhóc Chết ngẫm lại thật kĩ, ấy thế mà cũng không nghĩ ra được Hướng Ngạo Đình có chỗ nào không tốt, vậy nên chỉ biết im thin thít.
Lại qua hai ngày nữa, ngày cụ thể của nhiệm vụ đã được ấn định. Nguyên mặt rỗ xuất hiện ở một trấn nhỏ tỉnh H, hình như đang chuẩn bị lên chuyến tàu vỏ xanh(2) di chuyển nội địa, đây là một thời cơ tốt để tiếp cận gã.
(2) 绿皮火车: loại tàu kiểu cũ được vận hành từ những năm 90 của thế kỉ 20, rất cũ, đến mức còn chẳng có điều hòa, gần như sắp bị đào thải, chính vì thế nên giá vé của loại tàu này rất rẻ. Đây là lựa chọn hàng đầu dành cho những người nghèo.
Thời Tiến đang ăn cơm giữa chừng thì nhận được cuộc gọi báo xuất phát của Hướng Ngạo Đình. Sau khi cúp máy, hắn nhìn về phía Liêm Quân, toan kể rõ tình huống, nhưng lại bị Liêm Quân cướp lời trước.
"Chú ý an toàn." Liêm Quân đặt đũa xuống, dặn dò.
Bao lời muốn nói trôi ngược xuống bụng,Thời Tiến gật gật, dặn dò ngược lại: "Không có tôi ở đây, anh phải ăn uống đầy đủ nhé."
"Dông dài." Liêm Quân đáp lại một câu rồi di chuyển xe lăn ra khỏi bàn ăn, lấy một món đồ trang sức nhỏ đặt vào tay Thời Tiến, "Nghe nói cậu đã đem trả gối ôm dưa chuột cho Dung Châu Trung. Cái này cho cậu, nhớ mang theo bên mình."
Thời Tiến cúi đầu, thấy thứ anh cho mình là một mặt dây chuyền hình đùi gà hoạt hình, liền phì cười. Hắn huơ huơ cái đùi gà nhỏ trong tay, cố ý nói: "Anh Quân, tôi không thích ăn đùi gà đâu."
Liêm Quân liếc xéo hắn, xua tay nói: "Đi đi, đừng lãng phí thời gian."
"Vậy tôi đi nhé." Thời Tiến cất kĩ cái đùi gà, rồi bất thình lình bước đến ôm lấy Liêm Quân, sau đó nhanh chóng thả ra. Hắn vừa lùi về sau vừa vẫy tay với Liêm Quân, cười nói, "Chờ tôi hoàn thành nhiệm vụ trở về, tôi muốn ăn nướng dê nướng nguyên con!"
Cơ thể cứng đờ của Liêm Quân chầm chậm thả lỏng. Anh chẳng ừ hử gì, chờ đến khi không thấy bóng dáng của hắn nữa, mới lạnh lùng trả lời: "Đừng hòng, tôi không thể ăn, cậu cũng không được phép ăn."
...
Tại tỉnh S lân cận tỉnh H, Thời Tiến vận một bộ đồ đông quê mùa, trên đầu đội một cái mũ dệt kim màu đen tầm thường, đang vác túi hành lý chen lên tàu vỏ xanh.
Môi hắn tím tái vì lạnh, tay hắn nắm một cái điện thoại cổ lỗ sĩ, đầu cứ cúi gằm, mắt ríu lại, ngôn ngữ cơ thể cho thấy hắn rất nhút nhát, vừa nhìn đã biết là lần đầu tiên rời xa nhà bằng tàu hỏa.
Kiểu người này đâu đâu cũng thấy, cho nên chẳng ai buồn chú ý đến hắn. Hắn thuận lợi tìm được chỗ ngồi của mình, thử bày tỏ thiện chí với người bên cạnh, chỉ tiếc người đó lại là một người trung niên trông có vẻ quyền thế, chỉ trợn mắt khinh bỉ với nụ cười của hắn.
Thế là hắn càng trở nên nhút nhát hơn. Hắn hơi nghiêng người sang một bên, lấy điện thoại ra bằng hai tay, cẩn thận bấm một dãy số, rồi thỏ thẻ bằng thứ tiếng địa phương không biết là ở vùng nào: "Mệ nà, con lên tàu rùi. Mệ đừng lo ná, con quyết sẽ kiếm tiền mần sính lễ cho anh nạ, mệ nói anh đừng đau khộ quạ. Chưn gạy thì cụng gạy rùi, dưỡng từ từ rùi cũng khỏi, chị dâu cũng nói sẽ chờ anh khỏi rùi bàn chuyện cưới xin, không có chi mô."
(Mẹ à, con lên tàu rồi. Mẹ đừng lo, con quyết sẽ kiếm tiền lo sính lễ cho anh, mẹ bảo anh đừng đau khổ quá. Chân gãy thì cũng gãy rồi, dưỡng từ từ rồi cũng khỏi, chị dâu cũng đã nói sẽ chờ anh khỏi rồi bàn chuyện cưới xin, không sao đâu.)
Hướng Ngạo Đình ở đầu dây bên kia: "..."
Thời Tiến huơ huơ điện thoại, tỏ vẻ hoài nghi, rồi tăng âm lượng: "Mệ ơi? Mệ nghe con nói chi không? Không có tín hiệu hả ta?"
"... Nghe được." Hướng Ngạo Đình điều chỉnh trạng thái của mình lại, hỏi, "Gặp mục tiêu chưa?"
"Ủa lạ ta, không có tín hiệu hả?" Thời Tiến cầm điện thoại đứng dậy, bắt đầu đi đi lại lại trong toa xe. Đi được một vòng, dường như điện thoại đã có tín hiệu trở lại, hắn bèn dừng bước vui vẻ nói, "Nghe được rùi! Nghe được rùi! Mệ nói đi, con nghe."
Thứ tiếng địa phương kì quặc này thật sự gây quá nhiều ảnh hưởng cho việc trao đổi.
Hướng Ngạo Đình khẽ tằng hắng, hỏi: "Tìm được mục tiêu nhiệm vụ chưa?"
"Rùi nhá." Thời Tiến đáp.
"Nguyên mặt rỗ lần này chắc sẽ đến thành phố C tụ họp với quân Người Sói. Từ tỉnh S đến thành phố C phải qua sáu ga, mất tổng cộng mười sáu tiếng, mày tranh thủ bắt chuyện với gã trong khoảng thời gian này, bị gã 'lừa' đi." Hướng Ngạo Đình dặn dò.
Thời Tiến bẽn lẽn đáp khẽ: "Mệ nà, con hiểu mà. Chuyện cưới xin của anh rất quan trọng. Anh ấy sắp đầu ba rồi, ế chổng ế chơ rồi nị. Con còn nhỏ, chưa muốn kết bợn kết bè chi mô."
Hướng Ngạo Đình: "..."
Cuộc gọi thường lệ đầu tiên kết thúc, Thời Tiến đắc ý, còn Hướng Ngạo Đình lại tức mình, tự thấy mình quả thật không hiểu nổi đứa em trai Thời Tiến này.
Nguyên mặt rỗ là một gã đàn ông trung niên cao gầy với gương mặt vàng vọt, mày thưa môi mỏng, tướng mạo trông hơi cay nghiệt. Gã an vị trong một góc toa tàu. Lúc Thời Tiến tiến lại, gã đang thiu thiu ngủ nên chẳng hay chú ý đến Thời Tiến, mãi đến tận khi Thời Tiến đến gần gã nói chuyện điện thoại, gã mới bị giọng nói dễ nghe của Thời Tiến hấp dẫn, he hé mở đôi mắt hí ra.
Thời Tiến ăn mặc trông chẳng ra làm sao, dáng vẻ nói chuyện thì quê mùa, điệu bộ cũng rất rụt rè, nhưng đổi lại mặt mũi rất ưa nhìn. Dù hắn đã bôi bôi trét trét phần da lộ ra bên ngoài để giấu đi bản chất cậu ấm được nuông chiều, song vẫn không thay đổi được đường nét gương mặt, đẹp trai vẫn là đẹp trai.
Lúc cất điện thoại đi, Thời Tiến tinh ý nhận ra tầm mắt của Nguyên mặt rỗ đang quét về phía mình, rồi dừng lại rất lâu. Hắn mừng húm, nhưng ngoài mặt lại giả vờ như chẳng hề hay biết, quay về chỗ ngồi của mình.
Tàu bắt đầu khởi hành, toa xe dần yên tĩnh lại – người lên tàu từ ga này không nhiều, và cũng chẳng có ai buồn nói chuyện.
Thời Tiến tựa ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, thi thoảng liếc mắt sang túi hành lý trên đầu, rồi lại loay hoay bấm cái điện thoại cũ kỹ trong tay, ra vẻ một chú chuột nhỏ lần đầu tiên xa nhà luôn cẩn thận cảnh giác chung quanh.
Màn đêm dần buông xuống, trong toa xe sực nức mùi mì gói và cơm hộp. Thời Tiến lim dim mắt, ngáp một cái, chẳng đi mua đồ ăn mà chỉ đứng dậy kéo túi hành lý, móc một bao bánh bột ngô được gói kĩ trong túi ra.
Đêm đã khuya, người trong toa xe lục tục đi vào giấc ngủ. Thời Tiến cũng bắt đầu gà gật, nghiêng nghiêng ngả ngả thiếp đi. Sáng sớm hôm sau, tàu dừng một lúc, có người lên có người xuống. Thời Tiến đi giải quyết "nỗi buồn", lúc quay về đi ngang qua chỗ của Nguyên mặt rỗ, hắn cố ý giơ tay gãi cổ, để lộ đường cong xương quai xanh xinh đẹp.
Trời tối rồi lại sáng, tần suất tàu hỏa vào ga trở nên dày đặc – bọn họ đã đến gần chốn thành thị phồn hoa náo nhiệt.
Thời Tiến ngồi trò chuyện cùng một người đàn ông trung niên với gương mặt phúc hậu, trong lúc đó, hắn đã hết sức ngây ngô tiết lộ gần hết thông tin của mình. Cũng may người tán gẫu với hắn có vẻ không phải là kẻ xấu. Ông ta thấy hắn ngốc xít quá, bèn căn dặn hắn ra ngoài xã hội phải thông minh hơn, còn mua cho hắn một phần cơm nóng.
Thời Tiến cảm kích vô cùng, luôn miệng khách sáo, thế mà lúc ăn cơm lại ăn như hạm, trông như bị bỏ đói mấy ngày trời.
Nhoáng cái lại qua mấy tiếng, thành phố C đã ở ngay ga tiếp theo, nhưng Thời Tiến vẫn chưa nói năng gì với Nguyên mặt rỗ.
Hướng Ngạo Đình chủ động gọi đến, hỏi han tình hình của hắn.
Thời Tiến ngồi trên ghế nghịch bánh bột ngô, trả lời: "Gừn rùi, gừn rùi, đến nơi con sẽ gọi lại, điện thoại sắp hết pin rùi. Con biết rùi, con cất kĩ tiền rùi, không có chi mô ná."
(Sắp rồi, sắp rồi. Tới nơi con sẽ gọi lại, điện thoại sắp hết pin rồi. Con biết rồi, con giấu kĩ tiền rồi, không sao đâu)
Nghe hắn nhắc tới tiền, Hướng Ngạo Đình giật mình, hỏi: "Nguyên mặt rỗ đã ra tay với mày? Gã trộm tiền của mày à?"
"Đúng rùi." Thời Tiến đáp, thầm bổ sung trong bụng: hơn nữa là ra tay ngay sau khi mình tiết lộ sẽ xuống ga thành phố C. Gã Nguyên mặt rỗ này t*ng trùng dồn não hơn và cũng cẩn thận hơn cả tưởng tượng của hắn. Đối phương chủ động ra tay trái lại là chuyện tốt, đỡ cho hắn phải cố ý tiếp cận để lộ sơ hở.
Hướng Ngạo Đình yên lòng, nhất thời không biết nên nói hắn may mắn, hay nên nói hắn giỏi nhìn thấu tâm tư người ta, đành dặn dò vài câu rồi chủ động cúp máy.
Nửa tiếng sau, tàu hỏa thành công vào ga. Thời Tiến vác túi hành lý xuống xe, cố ý đi thật chậm cho Nguyên mặt rỗ bắt kịp. Hắn xuôi theo đám đông xuống tàu, mấy lần bị va chạm, và lần nào cũng chủ động xin lỗi. Mãi mới cực khổ xuống được tàu, hắn móc điện thoại ra định gọi điện.
Kết quả là chỉ sờ thấy không khí.
Thời Tiến chẳng mấy bất ngờ, nhưng lại ra vẻ hoảng loạng gấp gáp, bắt đầu lục tung tất cả những cái túi trên người. Hắn còn ngồi xổm xuống, buông túi hành lý, chui đầu vào bên trong lùng sục.
"Này cậu nhóc, cậu làm sao vậy?" Một bóng người cao gầy xuất hiện bên cạnh Thời Tiến.
Thời Tiến thầm reo lên "Đến rồi!", song gương mặt lại tỏ ra hết sức cảnh giác. Hắn ngẩng đầu liếc nhìn người nọ, mím chặt môi tỏ ý không có chuyện gì, rồi cầm lấy túi hành lý dợm bước.
Nguyên mặt rỗ vội ngăn hắn lại, nở một nụ cười hiền hòa, nói: "Nhóc đừng sợ, chú là người bạn ngồi cùng chuyến tàu với chú đây. Là cái người ngồi trong góc ấy, nhóc nhớ không? Số là chú thấy nhóc có vẻ đang gặp chút phiền phức, nên muốn tới đây giúp đỡ. Mọi người đều lang bạt kiếm sống, không dễ dàng gì, giúp được chừng nào thì hay chừng đó."
Thời Tiến nửa tin nửa ngờ quan sát gã. Rồi dường như đã nhớ ra gã, hắn từ từ nới lỏng cảnh giác, mặt mày xụ xuống, dùng tiếng phổ thông không quá chuẩn nói: "Đúng là tôi gặp chút phiền phức. Tôi không tìm được điện thoại của mình... Làm sao bây giờ, mệ tôi vẫn đang chờ điện thoại của tôi."
"Nhóc đừng vội, chú cho nhóc mượn điện thoại, rồi nhóc tìm lại xem, biết đâu là nhét bậy nhét bạ rồi quên mất." Nguyên mặt rỗ vội vã an ủi, chủ động đưa điện thoại của mình ra.
Hành động này thành công "lấy lòng tin" của tên nhà quê Thời Tiến. Hắn ra vẻ ngại ngùng khách sáo nhận lấy điện thoại của Nguyên mặt rỗ, sau khi nói cám ơn mấy lần thì nghiêng người cẩn thận gọi điện thoại.
Hướng Ngạo Đình nhanh chóng nghe máy, song không lên tiếng.
"Mệ à, con đây." Thời Tiến chủ động bắt chuyện. Hắn liếc nhìn Nguyên mặt rỗ đứng bên cạnh, bèn nở nụ cười ngại ngùng với gã, nói tiếp, "Điện thoại của con hết pin rùi, mượn tạm của một người tốt bụng cùng chuyến tàu... Vâng, không có chuyện chi mô, con gọi cho chú Vương ngay nạ, con nhớ kĩ tên công xưởng của ông ấy rùi nạ."
Hướng Ngạo Đình: "... Mày dùng điện thoại của Nguyên mặt rỗ à?"
"Dạ." Thời Tiến trả lời.
Hướng Ngạo Đình nín lặng vài giây, đoạn ra hiệu cho những nhân viên khác bên cạnh khóa chặt số điện thoại đang nói chuyện với gã, sau đó hỏi: "Mày làm được không? Có cần hỗ trợ không?"
"Được mà, con cúp máy trước nhá mệ. Điện thoại của người khác, không tiện nói lâu." Thời Tiến nói xong liền cúp máy, sau đó trả điện thoại lại cho Nguyên mặt rỗ, rối rít cám ơn.
Nguyên mặt rỗ vội vã bảo không sao, nhân cơ hội tán chuyện với hắn, hỏi hắn có phải đang chờ ai không, đến thành phố C làm gì.
Thời Tiến không hề giấu diếm kể lại tuốn tuồn tuột những điều đã đem kể với người khác trên tàu, nói mình đi làm thuê, trên này có một người đồng hương là chú Vương sẽ đến đón hắn, sau đó lại nói cám ơn Nguyên mặt rỗ.
Nguyên mặt rỗ gật gù, cố ý nói ở ga nhiều người, nghi là điện thoại của hắn hẳn đã bị người ta móc mất, còn bảo hắn xem có bị mất trộm cái gì không. Thời Tiến ra vẻ hoảng hốt, liền vùi đầu lục tung chỗ cất tiền trong túi hành lí. Không ngoài suy đoán, lại trống trơn. Thế là hắn lập tức mếu máo, cả người đờ đẫn.
Nguyên mặt rỗ kêu to "Ôi ôi, quân trộm cắp mất nết!", vội vã an ủi.
Chuyện sau đó y hệt như kịch bản, cuối cùng Nguyên mặt rỗ thành công thuyết phục Thời Tiến lên xe của "bạn" gã, bảo là muốn đưa hắn đến công xưởng của đồng hương.
"Bạn" của Nguyên mặt rỗ là một người đàn ông trẻ tuổi mặt mũi xấu xí, đi một chiếc xe van cũ kỹ. Thấy Nguyên mặt rỗ dẫn Thời Tiến lên xe, y hơi cau mày, bất mãn nói: "Anh Lưu, anh làm gì thế hả, đây không phải là lúc càn quấy đâu."
"Gào cái gì, đừng dọa Tiểu Nguyên, cậu ta nhát gan lắm." Nguyên mặt rỗ liếc mắt ra hiệu với tên đàn ông nọ, sau đó lấy một bình nước đưa cho Thời Tiến, nói – Cho cậu này, uống đi. Tới công xưởng ngay thôi.
Tên đàn ông trẻ tuổi trợn mắt, lầm bầm một câu "Tên gay chết giẫm", rồi sầm mặt nổ máy.
Thời Tiến giả vờ nghe không hiểu, sợ sệt nhìn tên đàn ông nọ, vừa nhận chai nước vừa hỏi nhóc Chết trong đầu: "Trong nước có thuốc đúng không?"
Nhóc Chết cho một câu trả lời chắc chắn.
"Vậy thêm buff đi." Thời Tiến vô cùng bình tĩnh.
Nhóc Chết lặng lẽ làm việc.
Một người và một hệ thống bàn bạc xong xuôi, Thời Tiến liền vặn nắp, tu ừng ực nửa bình. Nguyên mặt rỗ hài lòng ra mặt, nhìn Thời Tiến như nhìn một miếng thịt ba chỉ vừa thành thật vừa ngoan ngoãn.
Thời Tiến cười ngại ngùng với gã, thầm đếm vài giây, sau đó chọn thời cơ thích hợp dứt khoát lăn đùng ra "ngất".––––––––––––––––––
Editor: J z tr ಥ_ಥ Hóa ra không có dài nhất, chỉ có dài hơn. Cái chương này dài gấp 3 lần các chương khác, bình thương có 7 trang thui nhưng chương này 21 trang word trời đất quỷ thần ơi.