Vài giờ sau, Khúc Tương tỉnh lại, nhìn thấy Doãn Yến Mặc đang ngồi bên cạnh mình thì có hơi ngạc nhiên.
" Em dậy rồi à", Doãn Yến Mặc nói:" Bác sĩ nói em ăn uống không điều đồ kèm sốt nên ngất đi, cũng may là tôi kịp đến đưa em tới bệnh viện"_vẻ mặt không hài lòng, cau có nhìn Khúc Tương.
Doãn Yến Mặc đỡ Khúc Tương ngồi dậy sau đó bảo Sở Kiệt đi mua cháo cho cô. Sở Kiệt vừa rời khỏi phòng thì trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh. Hai người nhìn nhau không nói lời nào, bầu không khí đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Để làm dịu sự ngượng ngùng này, Khúc Tương bèn cất tiếng hỏi:"Ừm...là chú đưa tôi tới đây sao"
" Nếu không thì sao?", Doãn Yến Mặc nhìn khúc tương nói với giọng điệu cáu kỉnh nhưng đầy ẩn ý.
" Không... ý tôi là làm sao chú vào được nhà tôi á, tôi nhớ đã khoá cửa cẩn thận rồi mà nhỉ", vẻ mặt cô hơi mất tự nhiên giọng nói gấp gáp sau đó thì cười trừ.
Doãn Yến Mặc đáp lại với vẻ thản nhiên như thể chưa có chuyện gì xảy vậy: " Phá cửa rồi vào thôi"
"...", Khúc Tương nghe vậy cũng im phắt đi, không nói nên lời.
Hắn còn nói thêm với giọng nói nhẹ nhàng nhưng trong đó cũng có phần tức giận, lo lắng, trách móc:" Nếu tôi không vào và đưa em đến bệnh viện kịp thời chắc giờ em bốc cháy luôn rồi, thật không thể khiến người ta an tâm mà".
Khúc Tương nghe Doãn Yến Mặc trách móc, lo lắng như vậy thì trong lòng có hơi gợn sóng, tuy vậy vẫn kìm nén, cố để không bật cười rồi nói:" Tôi cũng không ngờ sẽ đến mức này, tôi sẽ chú ý".
Vừa dứt câu, Sở Kiệt đúng lúc đã mua cháo về, Khúc Tương tỏ ý chòng ghẹo Doãn Yến Mặc:" Sốt cao quá...tay cũng mềm nhũn rồi, hay là chú đút tôi ăn đi"_ sau đó nở một nụ cười nham hiểm.
Sở Kiệt nghe Khúc Tương bảo Doãn Yến Mặc đút ăn thì há hốc mồm kinh ngạc:* Đút ăn sao?*.
Sở Kiệt không thể tin được rằng Doãn Yến Mặc, một người đàn ông lạnh lùng và kiêu ngạo, lại đồng ý làm một việc như vậy.
Cậu lẩm bẩm:"Không thể nào đâu, Boss mà làm loại chuyện này thì tui sẽ đi đầu xuống đất", sau đó khẽ liếc mắt sang nhìn thái độ của Doãn Yến Mặc.
Doãn Yến Mặc vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Sở Kiệt có thể thấy được một chút gì đó khác lạ trong ánh mắt của hắn. Có thể hắn đang cảm thấy bối rối hoặc thậm chí là ngại ngùng.
Nhưng rồi, Doãn Yến Mặc im lặng nhìn Khúc Tương một hồi rồi cầm bát cháo lên và bất lực nói:" Há miệng ra"
"A", Khúc Tương vui vẻ, hài lòng, mãn nguyện há miệng một cách nhiệt tình.
Sở Kiệt cảm thấy bản thân như một bóng đèn 500w chói lọi, dư thừa trong không gian của hai người họ. Anh ta càng không thể tin vào điều mà mình đang nhìn thấy: Boss đang ân cần đút cháo cho cô ấy!:"Thật điên rồ, mình điên thật rồi!".
Sở Kiệt lẳng lặng ra khỏi phòng trong sự hoài nghi về cái việc đang diễn ra trước mắt mình. Cậu không thể hiểu nổi boss của mình.
Theo như những gì cậu biết về Doãn Yến Mặc thì hắn là một người lạnh lùng và khó gần, không quan tâm thái quá đến bất cứ một ai và càng không bao giờ để lộ cảm xúc của mình.
Nhưng hôm nay, cậu đã chứng kiến một cảnh tượng mà cậu không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thấy: Doãn Yến Mặc sẽ ân cần đút cháo cho một người phụ nữ.
.............................
Chiều hôm đó, Khúc Tương cũng xuất viện, trên xe cô ngồi cạnh Doãn Yến Mặc, sự yên tĩnh lại bao trùm trong không gian, bầu không khí lại trở nên ngượng nghịu. Lúc này Sở Kiệt lại lên tiếng để phá tan bầu không khí ngột ngạt này.
"Boss, đưa chị dâu về nhà hay đưa tới khách sạn?".
Khúc Tương có hơi sững sờ với điều mình vừa nghe thấy, sau đó lại quay sang nhìn chằm chằm vào Doãn Yến Mặc tỏ vẻ không hiểu nói:"Chị dâu???", " Khách sạn??".
Doãn Yến Mặc cảm thấy có chút ngại ngùng, không biết phải trả lời sao cho phải, hắn liếc nhìn về phía Sở Kiệt với ánh mắt hình viên đạn đã được bắn ra, đầy đe doạ khiến Sở Kiệt phải run rẩy, tưởng chừng bản thân mình không sống nổi qua đêm nay.
" Đưa cô ấy về nhà", Doãn Yến Mặc thốt lên một cách đầy dứt khoát.
Về tới nhà Khúc Tương, cô bước xuống xe nhưng bị Doãn Yến Mặc kéo tay lại:" Số điện thoại của tôi", cô cầm lấy rồi giả bộ nói:" Tôi không có điện thoại, nếu chú lo lắng cho tôi hay tối nay ở lại đây đi".
Sở Kiệt nghe thấy thế há hốc mồm kinh ngạc, thừa nhận bản thân hôm nay trúng tà thật rồi, đúng là toàn nghe những chuyện không nên nghe và cũng chằng thể nào tin được, hoài nghi bản thân có thật sự là đang tồn tại hay không.
Doãn Yến Mặc im lặng hồi lâu, hơi cau mày nhẹ hỏi lại:" Em vừa nói gì".
Khúc Tương tỏ vẻ ranh mãnh, ghé sát vào tai Doãn Yến Mặc thì thào:" Tôi nói...hay là tối nay chú ngủ lại nhà tôi đi"_ cô nhếch môi cười nham hiểm* Đây coi như là cái giá mà chú phải trả cho việc năm đó không từ mà biệt, ha"
- " Em nghiêm túc?", Doãn Yến Mặc nghi hoặc hỏi lại.
" Tất nhiên".