Đứng hồi lâu không thấy Khúc Tương nói một lời nào, Doãn Yến Mặc khẽ quay đầu sang nhìn thấy Khúc Tương đang dán mắt vào mình. Đột nhiên, hắn không biết phải làm gì.
" Tương Tương, em không sao chứ? ", Doãn Yến Mặc lay nhẹ người Khúc Tương, nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng.
Khúc Tương giật mình, cô nhanh chóng quay mặt đi, có chút ngại ngùng không dám nhìn Doãn Yến Mặc nữa.
Sau đó, Khúc Tương điều chỉnh giọng, cố gắng giữ bình tĩnh đáp lại Doãn Yến Mặc bằng ngữ điệu giữ khoảng cách:" Tôi không sao ".
Nói xong, cô liền bước vội lên xe, Doãn Yến Mặc thấy vậy cũng không nói gì mà chỉ cất bước theo cô.
Chiếc xe cứ lăn bánh trên con đường rộng lớn, Khúc Tương ngồi im lặng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài bằng ánh mắt xa xăm, tâm trạng cô lúc này vô cùng hỗn loạn. Cô không biết phải làm gì tiếp theo.
Trong xe, một sự yên tĩnh bao lấy toàn không gian xe khiến nó thật ngột ngạt. Doãn Yến Mặc ngồi bên cạnh Khúc Tương, hắn khẽ nhìn cô nhưng cũng không biết phải nói gì.
Cuối cùng, Doãn Yến Mặc quyết định mở lời để làm dịu bầu không khí ngượng nghịu này:
" Tương Tương, em có muốn ăn gì không?".
Khúc Tương di chuyển con ngươi một chút, cô vẫn giữ nét mặt hững hờ:" Không cần đâu, tôi không đói ".
Nhưng rồi, vừa nói dứt câu thì bụng cô lại bán đứng cô, nó kêu ọc ọc một tiếng rõ to.
Ngay tức khắc, Khúc Tương giật mình, cô đỏ mặt xấu hổ. Liền quay sang nhìn Doãn Yến Mặc, cô biết rằng anh đã nghe thấy tiếng bụng cô.
Doãn Yến Mặc nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của Khúc Tương thì cảm thấy vô cùng đáng yêu, hắn khẽ bật cười và quay sang nói với Sở Kiệt:" Kiệt, tới quán ăn gần đây đi ".
Không lâu sau thì đến nơi, Doãn Yến Mặc và Khúc Tương bước vào quán ăn, họ được dẫn đến một bàn ở góc.
Doãn Yến Mặc cầm trên tay menu quán phục vụ vừa đưa, dịu dàng hỏi Khúc Tương:
" Em muốn ăn gì?".
Khúc Tương vẫn còn xấu hổ, cô cúi đầu xuống và không dám nhìn Doãn Yến Mặc, lắp bắp:" Gì cũng được ".
Thế là, Doãn Yến Mặc vừa nhìn menu vừa chọn món:" Cho tôi hai đĩa cơm rang thập cẩm, một phần thịt bò xào hành tây và hai bát canh cua rau đay ".
Trong lúc đợi thức ăn, Doãn Yến Mặc cứ nhìn cô đang cúi đầu bằng ánh mắt dịu dàng. Từ khi gặp lại cô, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô ngại ngùng như vậy nên có cảm giác muốn trêu chọc:" Khi nãy anh không nghe thấy tiếng bụng em kêu nên em không cần ngại ".
Khúc Tương nghe vậy thì ngẩng đầu lên, cô đỏ mặt nhìn Doãn Yến Mặc.
" Anh...".
" Tôi...tôi mới không thèm nói chuyện với anh ".
Khúc Tương nói xong thì quay phắt mặt đi, cô không muốn nhìn Doãn Yến Mặc nữa.
Nhìn vẻ mặt phụng phịu tức giận của Khúc Tương khiến hắn cảm thấy vui vẻ vì sự đáng yêu của cô. Sau đó, hắn đưa tay xoa đầu cô, nói bằng giọng điệu tâm tình dịu dàng:
" Anh chỉ đùa thôi. Đừng giận nhé ".
Trước hành động xoa đầu bất thình lình của Doãn Yến Mặc, gương mặt cô thoáng chốc trở nên ửng đỏ từ lúc nào, trái tim cũng bất giác đập thình thịch thình thịch liên hồi khi nào không hay.
Cảm giác được Doãn Yến Mặc xoa đầu thật ấm áp và dịu dàng. Nó giống như một con mèo con hoang dã được xoa dịu sau một ngày dài lang thang ngoài trời.
Nhưng ngay sau đó, Khúc Tương nhanh chóng gạt tay Doãn Yến Mặc ra, cô cảm thấy khá là xấu hổ và bối rối. Cô không biết phải phản ứng thế nào trước hành động của Doãn Yến Mặc. Cô đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cô không thể nào ngăn tim mình ngừng thổn thức, đập một lúc mỗi nhanh hơn.
Khúc Tương với sắc mặc vừa ngại ngùng vừa hờn dỗi lại vừa tức giận, lúng túng nói:" Anh...anh làm gì vậy? ".
Doãn Yến Mặc nhận thấy sự lúng túng vì ngại ngùng ẩn hiện trên khuôn mặt thanh tú của Khúc Tương thì bất giác mỉm cười. Hắn cất lên ngữ điệu cùng vẻ mặt như một nam hồ ly chính hiệu:
" Huh, em không thích sao? ".
" Thích cái cù lôi ", nói xong Khúc Tương liền quay phắt sang chỗ khác với vẻ mặt đầy giận dỗi và xấu hổ.
Rất nhanh thức ăn cũng đã được mang ra. Trái với không khí căng thẳng trước đó, lúc này cả hai đều ăn uống rất ngon miệng. Doãn Yến Mặc vẫn luôn quan sát Khúc Tương, dường như khi cô ở bên cạnh hắn, hắn thể nào không thể rời mắt khỏi cô vậy.
Nhìn thấy cô đang ăn uống rất ngon lành, đôi môi xinh đẹp ấy nhẹ cong lên trong niềm vui ăn uống. Mái tóc đen dài của Khúc Tương được buộc kiểu đuôi ngựa gọn gàng trước khi dùng bữa, khẽ đung đưa theo từng cử động của cô. Đôi mắt to tròn ấy luôn ánh lên vẻ hạnh phúc khi được ăn no.
Doãn Yến Mặc cảm thấy tim mình đập rộn ràng. Hắn biết rằng hắn đang yêu cô rất nhiều, và tình yêu này ngày càng lớn dần lên trong lòng hắn. Hắn muốn ở bên cạnh cô, muốn chăm sóc cô, muốn khiến cô hạnh phúc.
Nhưng ngay sau đó, Doãn Yến Mặc khẽ thở dài, hắn biết rằng hiện tại cô có thể đã bị mất trí nhớ và dù mang danh nghĩa đã kết hôn nhưng cô không thật lòng chấp nhận hắn.
Doãn Yến Mặc nhìn Khúc Tương bằng ánh mắt xa xăm, hắn quyết định sẽ chờ đợi thêm một thời gian nữa. Hắn sẽ chứng minh cho cô thấy rằng hắn yêu cô thật lòng, và hắn sẽ khiến cô hạnh phúc. Kể cả khi cô không nhớ gì về quá khứ hai người từng trải qua.