" Đã quá pepsi ơiiiiii ".
" A a a a a a ".
" Cháy quá đi ".
" Bạn nữ xinh quá ".
" Ôn Khanh đẹp trai quá ".
" Ôn Khanh và Khúc Tương đẹp đôi thật ".
" Thật chấn động ".
...
Lúc này, cả Khúc Tương và Ôn Khanh vẫn đang tập trung cho phần trình diễn mà không chú ý đến ánh mắt như muốn tiền trảm hậu tấu ở phía dưới đang nhìn chằm chằm.
Khuôn mặt Doãn Yến Mặc bỗng trở nên xám xịt tự lúc nào. Hắn ngồi đó, chăm chú theo dõi từng cử chỉ trong từng bước nhảy của hai người. Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, trong lòng trào dâng lên một cảm xúc cực kì khó tả, vừa ghen tức, vừa bất lực không thể làm gì được.
Toàn thân hắn bốc lên luồng sát khí khiến những người xung quanh cũng phải khiếp sợ. Doãn Yến Mặc là một người đàn lãnh đạm và quyết đoán. Hắn chưa bao giờ để cho bất cứ điều gì khiến hắn rơi vào trạng thái bất lực.
Nhưng giờ đây, hắn lại cảm thấy mình hoàn toàn bất lực khi đứng trước Khúc Tương, người mà đã cho hắn một cảm giác đặc biệt và cũng là người hắn thầm thương trộm nhớ suốt ngần ấy thu.
Nhìn cô đứng trên sân khấu cùng người con trai khác khiến hắn cực kỳ khó chịu. Nhưng hắn chỉ có thể chấp nhận mà ngồi đó mà xem phần biểu diễn thôi.
Trên sân khấu, Khúc Tương vẫn đang trình diễn rất hăng hái mà không biết rằng đôi giày cô đang mang đã bi Tạ Minh Nguyệt động tay vào. Chỉ cần một động tác vừa đủ lực là nó sẽ bung ra ngay.
Và chuyện gì nên tới rồi sẽ tới, gần hết bài biểu diễn, Khúc Tương có thực hiện một động tác khiến chiếc giày bung ra khỏi bàn chân cô, làm cô mất thăng bằng mà té xổng xoày trên mặt đất.
Cả khán phòng đều đột nhiên im lặng trong khoảnh khắc, họ đều khá sửng sốt và hoang mang. Ôn Khanh cũng giật mình mà không kịp đỡ lấy cô, cậu hốt hoảng lo lắng cho Khúc Tương, cậu khẽ khàng ngồi xuống cạnh cô, vẻ mặt đầy lo lắng:" Cậu không sao chứ? ". Khúc Tương im bặt không hồi đáp.
Khúc Tương khẽ nhìn xuống dưới thấy mọi người đều đang nhìn mình với khuôn mặt kinh ngạc và hoang mang. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, không để mọi người phải đợi lâu và cũng không để tiết mục mà cô đã luyện tập trong suốt thời gian qua thành công cốc, nên cô đã gắng gượng bên chân đau để đứng dậy.
Doãn Yến Mặc thấy vậy thì khẩn trương, nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng và đau lòng. Hắn muốn xông lên xem cô như thế nào nhưng cố kìm nén lại.
Dù Khúc Tương đã cố gắng đứng dậy nhưng có lẽ chân cô đã bị trật nên không thể đứng lên mà tiếp tục tiết mục còn dang dở. Vẻ mặt Khúc Tương lúc này trở nên trầm mặc, ngay bây giờ cô không biết phải làm gì.
Về phần Tạ Minh Nguyệt thì cô ả đứng phía sau cánh gà đắc chí cười hả dạ, cô ả miên man trong dòng suy nghĩ nham hiểm, địch ý rõ ràng:" Khúc Tương à Khúc Tương, để tao xem mày có còn cái vẻ mặt không cảm xúc đáng ghét đó nữa không ", " Để tao xem Ôn Khanh có ghét mày vì đã phá hỏng tiết mục biểu diễn này hay không ".
Cắt ngang mạch suy nghĩ hèn hạ của cô ả là một người đàn ông cao lớn bảnh bao từ phía dưới khán đài bước lên. Anh ta mặc một bộ vest đen sang trọng, mái tóc tạo kiểu bảy ba gọn gàng, gương mặt tuấn tú góc cạnh thu hút mọi ánh nhìn. Không ai khác, chính là Doãn Yến Mặc.
Doãn Yến Mặc không thể ngồi đó nhìn được nữa, hắn lao lên như một tia sáng vụt qua bế Khúc Tương lên trước ánh mắt ngỡ ngàng ngơ ngác của toàn thể mọi người trong hội trường, hơn cả là vẻ mặt sững sờ của Tạ Minh Nguyệt.
Khúc Tương nhìn người đàn ông đang bế mình với ánh mắt ngơ ngác và hoang mang. Chưa kịp để cô bừng tĩnh thì hắn đã bế cô ra khỏi hội trường đến ngay đến phòng y tê, bỏ lại mọi người cũng như Tạ Minh Nguyệt với sự hoang mang, không biết gì đã vừa diễn ra.
Trên đường đi ra xe của Doãn Yến Mặc, Khúc Tương cứ nhìn ngây ngốc một hồi thì bỗng dưng nhận ra. Nhận ra người đàn ông đang bồng mình chính là người đã nói với cô những lời kì lạ ở công viên cắm trại.
Nét mặt Khúc Tương bỗng quay ngoắt sang vẻ khó chịu, cô quơ tay quơ chân, giãy giụa muốn xuống nhưng Doãn Yến Mặc giữ chặt cô lại, giọng nói trầm ấm được thốt ra hết sức nhẹ nhàng đầy ôn nhu:" Đừng giãy nữa, tôi ra xe lấy thuốc thoa cho em ".
Khúc Tương vẫn không ngừng giãy giụa, cô cảm thấy người đàn ông này rất kì lạ, cô không có ấn tượng và dường như không quen biết hắn, nhưng hắn lại năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt cô, Khúc Tương nghiến răng, giọng nói đầy có phần phẫn nộ:" Không cần thuốc của anh, tôi tự đi được ".
Lời qua tiếng lại một hồi, Doãn Yến Mặc bỏ ngoài tay lời cô vừa nói, hắn tiếp tục bế cô như vậy. Thấy vậy, Khúc Tương cũng mặc kệ, cũng chả buồn mà giãy giụa nữa. Cứ thế cô nằm im trong lòng Doãn Yến Mặc với nét mặt khó ở, cau mày lại như đang hờn dỗi cả thế giới.
Trên đường đi, hai người không nói gì với nhau. Doãn Yến Mặc ánh mắt luôn cứ nhìn về phía trước. Còn Khúc Tương thì cứ hướng tầm mắt lên Doãn Yến Mặc, ánh mắt cô đầy vẻ khó hiểu. Cô không hiểu tại sao hắn lại cứ xuất hiện trước mặt cô như vậy.
Lần gặp trước thì không nói làm gì. Cái chính chính là vài ngày sau đó, hắn không vô tình gặp ở công viên thì cũng vô ý chạm mặt ở quán ăn....Lần này thì lại ra tay giúp đỡ khi cô rơi vào tình huống khó xử.
Mặc dù cũng có phần địch ý coi Doãn Yến Mặc như một kẻ bám đuôi. Tuy thật lòng không muốn thừa nhận nhưng bản thân cô đã có chút để tâm với người đàn ông này rồi. Chẳng lẽ thật sự trước đây hắn và cô có quen biết nhau?