• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn nhanh chóng đỡ lấy cô, trên mặt hiện rõ sự lo lắng trào dâng:" Em không sao chứ?".

Nhìn thấy sự hốt hoảng lo lắng của Doãn Yến Mặc, Khúc Tương mỉm cười nhẹ, vội vàng trấn an hắn:" Không sao, đừng lo lắng quá ".

Doãn Yến Mặc nhẹ chạm vào lưng Khúc Tương thì cảm nhận được làn hơi hơi nóng, nhưng đến khi hắn nhìn cô thì vẫn thấy cô mỉm cười với hắn. Ngay tức khắc, Doãn Yến Mặc siết chặt nắm tay, nhìn Doãn Miên bằng ánh mắt hình viên đạn, ngữ khí lãnh lẽo như băng:" Ông có biết mình đang làm gì không?".

" Tôi thật sự không sao ", Khúc Tương lần nữa phủ định.

Đồng tử Doãn Miên lúc này nhìn thẳng vào Doãn Yến Mặc tức giận đến mức mặt đỏ bừng, ông ta hừ lạnh một tiếng rồi nói:" Chỉ là một đứa con gái thôi, mày có cần lớn tiếng với bố mày như vậy không?". " Đúng là muốn làm phản mà, hừ ".

Thúc đẩy tình hình càng thêm gay gắt, Vân Tố Như lần nữa chen vào:" Phải đó, Yến Mặc, con không nên lớn tiếng với bố con như vậy! Con xin lỗi bố đi ".

" Ha! Đúng là nực cười ".

" MÀY ", Doãn Miên phẫn nộ chỉ tay vào mặt Doãn Yến Mặc.

Chẳng thèm đôi co thêm nữa, hắn vội vàng bế Khúc Tương lên đưa cô rời khỏi đây. Trên đường ra xe, Khúc Tương khẽ đưa mắt nhìn Doãn Yến Mặc, cô liên tục phủ nhận:" Tôi thật sự không sao, anh để tôi tự đi đi ".

Không gian dường như bị đóng băng, hắn thật sự không hồi đáp lại cô lấy một lời. Cứ vậy im lặng đặt cô ngồi vào ghế phụ trong xe, sau đó hắn lên xe phóng đi.

" Anh có nghe tôi nói gì không vậy, thật sự không cần đến bệnh viện đâu ", Khúc Tương cố gắng giải thích rằng cô không có vấn đề gì lớn đến nỗi phải đến bệnh viện nhưng Doãn Yến Mặc hoàn toàn không nghe.

" Vẫn là nên tới bệnh viện ".

Đến cạn lời với người đàn ông đang làm quá bên cạnh. Trông hắn đang làm quá lên rồi đấy. Nếu hôm nay không mặc váy thì đã sớm vén mẹ lên cho Doãn Yến Mặc xem rồi. Hết cách, Khúc Tương đành nhỏ giọng nói với hắn, trên mặt phút chốc lộ ra vẻ có phần ngượng ngùng:" Hay là...về nhà xem là được rồi, thật sự không cần đến bệnh viện ".

Vẫn giọng điệu lo lắng đó, Doãn Yến Mặc lưỡng lự:" Nhưng mà... ", nhưng trước sự kiên quyết của Khúc Tương thì hắn cũng đành miễn cưỡng đồng ý:" Được rồi ". Đến đây, Khúc Tương mới thở phào. Bởi kể từ lần xảy ra tai nạn, cô cực kỳ ghét không khí bệnh viện.

Khi về đến nhà, Khúc Tương vội đi vào phòng và khoá trái cửa lại. Trước tiên, cô phải thay bộ váy liền này ra đã rồi hẳn để hắn xem để hắn yên tâm.

Thế là Khúc Tương từ từ cởi bỏ bộ váy liền ra, để lộ ra chiếc áo lót và quần lót bên trong. Cô nhìn mình trong gương, một mảng nhỏ sau lưng đã ửng đỏ. Bây giờ cô mới cảm nhận được sự nóng rát hơn so với ban nãy. Điều đó thật tồi tệ!.

Mặc dù vết thương này không mấy nghiêm trọng, nhưng nó vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu.

Nhưng Khúc Tương biết rằng Doãn Yến Mặc đang ngồi chờ ngoài phòng khách. Thế là cô vội thay một bộ quần áo ngủ hai dây để tiện xem hơn.

Sau khi thay đồ xong, Khúc Tương mở cửa chậm rãi tiến về phía chỗ Doãn Yến Mặc đang ngồi. Cô cảm thấy hơi ngại nhưng rồi cũng ngồi gọn trên sofa để bờ lưng quay về phía Doãn Yến Mặc, ngượng ngùng nói:" Có thể xem rồi ".

Không đợi lâu, bàn tay thon dài gân guốc của Doãn Yến Mặc bắt đầu di chuyển. Hắn nhẹ nhàng vén áo lên, vết ửng đỏ cũng lấp ló trên bờ lưng nuột nà trắng ngần của Khúc Tương.

Khi tận mắt nhìn thấy vết bỏng, Doãn Yến Mặc liền biến sắc. Vết bỏng to bằng bàn tay, tuy không phồng rợp nhưng hắn biết rằng cô cũng không hề dễ chịu.

Hắn nhìn Khúc Tương, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: "Đau không?"

Khúc Tương lắc đầu: "Không đau!".

Không nói gì thêm, ngay sau đó, Doãn Yến Mặc nhẹ nhàng lau sạch vết thương cho Khúc Tương, sau đó bôi một ít thuốc mỡ lên. Hắn làm rất cẩn thận và tỉ mỉ, như thể đang chăm sóc cho một món đồ quý giá.

Vừa lúc bôi thuốc xong, nhìn lại tấm lưng trần đang hiện hữu trước mắt mình, Doãn Yến Mặc mới đột nhiên vỡ lẽ.

" Em ấy...không...không mặc áo lót!!! ".

Trong phút chốc, Doãn Yến Mặc cảm thấy có chút bối rối. Hắn cố gắng bình tĩnh lại nhưng trái tim hắn không ngừng đập thình thịch. Sự nóng bừng ở mặt càng dâng cao, tỉ lệ thuận với luồng suy nghĩ lệch lạc không ngừng quẩn quanh trong đầu hắn, vốn là một người đàn ông trưởng thành.

Dường như cảm nhận được sự khác lạ của Doãn Yến Mặc, Khúc Tương thì thào nhẹ giọng lên tiếng:" Xong rồi à?".

Ngay khi giọng nói êm dịu của Khúc Tương cất lên, hắn mới giật mình:" Hả, ừm xong rồi ".

Doãn Yến Mặc cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ không nên có. Hắn đứng phắt dậy rồi nhanh chóng quay về phòng của mình và khoá trái cửa lại.

Nhịp thở của hắn vẫn chưa thể bình tĩnh lại, Doãn Yến Mặc đưa tay phủ lên mặt mình thầm nghĩ:' Em ấy càng ngày càng mê người, dù chỉ là tấm lưng trần thôi cũng đã đủ khiến mình...!'.

Đột nhiên, ánh mắt hắn di chuyển xuống dưới. Dưới lớp quần ấy đã nhô lên tự lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang