Buổi lễ được bắt đầu với phần khai mạc của MC. MC giới thiệu đại diện Ban giám hiệu, các vị khách quý, các thầy cô giáo, cán bộ nhân viên và các em sinh viên tham dự buổi lễ.
Sau phần chào cờ trang nghiêm, đại diện Ban giám hiệu lên phát biểu khai mạc. Trong bài phát biểu, thầy hiệu trưởng Từ Ngọc Duy ôn lại chặng đường 30 năm xây dựng và phát triển của trường.
Thầy cũng gửi lời cảm ơn sâu sắc đến các thầy cô giáo, cựu sinh viên, và các bạn sinh viên đã có đóng góp cho sự phát triển của trường.
Trong thời gian qua, trường đã đạt được nhiều thành tích đáng kể, góp phần vào sự phát triển kinh tế - xã hội của đất nước.
Tiếp theo đó, buổi lễ đã được tiếp tục với các tiết mục văn nghệ đặc sắc do các thầy cô giáo, cựu sinh viên, và sinh viên hiện đang theo học tại trường biểu diễn.
Đằng sau cánh gà, Ôn Khanh đã thay trang phục biểu diễn nhưng Khúc Tương vẫn chưa đến. Chỉ còn 30 phút nữa là đến tiết mục của cậu và Khúc Tương nên trông cậu có phần hơi khẩn trương.
Về phần Khúc Tương trên đường đi thì gặp một cậu bé đi lạc nên cô đành phải mang cậu bé đến đồn cảnh sát giúp cậu bé liên lạc với người nhà.
Cô cũng không thể nào bỏ đưa bé ở lại nên ngồi chờ cùng cậu bé đó đến 10 phút sau, khi mẹ cậu bé đến thì cô mới có thể rời đi.
Bước ra khỏi đồn cảnh sát, cô nhìn đồng hồ trên tay mình, vẻ mặt có chút lo lo:" Muộn vậy rồi sao, phải nhanh chóng đến đó mới được ". Thế là cô vội nhanh chóng bắt taxi đến trường.
Cùng lúc đó, Tạ Minh Nguyệt vì có chút quan hệ với người của tổ văn nghệ nên được vào trong cánh gà, cũng có thể giúp mọi người trang điểm biểu diễn.
Thấy Khúc Tương giờ này vẫn chưa tới, cô ả chậm rãi đi về phía Ôn Khanh trên mặt lộ vẻ lo lắng giả tạo:"A Khanh, Tương Tương giờ ngày sao vẫn chưa đến ".
Ôn Khanh lúc này cũng khá là sốt ruột và có phần hơi bồn chồn:" Tớ cũng không biết nữa, gọi nãy giờ mà cậu ấy vẫn không bắt máy, Tương Tương đó giờ cũng chưa từng đến trễ mà không có lí do, không biết cậu ấy có xảy ra chuyện gì không nữa ".
Tạ Minh Nguyệt nghe thấy vậy thì cũng nở một nụ cười nham hiểm sau đó lật mặt nhanh chóng tỏ vẻ âu lo:" Nếu cậu ấy đến trễ thì buổi biểu diễn sẽ hỏng mất, tớ cũng đã từng xem qua bài này có thể giúp...".
Chưa kịp để cô ả nói dứt câu thì Khúc Tương hớt ha hớt hải chạy vào, cô thở hỗn hển, vẻ mặt có chút mệt mỏi:" Xin lỗi các cậu, trên đường đi gặp chút chuyện, để tớ vào thay đồ ".
Khúc Tương vừa đến nơi thì Ôn Khanh mới thở phào nhẹ nhõm, cậu nhẹ giọng:" Vậy cậu vào thay đồ đi, cũng sắp tới tiết mục của chúng ta rồi ".
Tạ Minh Nguyệt sắp đạt được mục đích mà bị phá hỏng bét thì trong mình bực bội, ả nghiến răng nghiến lợi lườm quýt Khúc Tương, trong lòng ôm mối hận. Tranh thủ lúc Khúc Tương đang thay đồ thì ả nhờ người động tay động chân vào đôi giày cao gót Khúc Tương sẽ mang để biểu diễn hòng khiến cô phải mất mặt trước bàn dân thiên hạ.
Khúc Tương thay đồ xong thì đi ra khỏi phòng thay đồ. Vừa bước ra, chiếc váy cô đang mặc tôn lên đường cong cơ thể cô, rất đẹp. Khiến Ôn Khanh mở to mắt, mặt đỏ bừng, đứng thẫn thờ nhìn cô không chớp mắt:" Cậu ấy...đẹp quá ".
Thấy Ôn Khanh chăm chú nhìn Khúc Tương như vậy thì Tạ Minh Nguyệt tức sôi máu, chỉ hận không thể khiến Khúc Tương biến mất ngay khỏi tầm mắt của Ôn Khanh. Ả nghĩ ngợi một dòng suy nghĩ đầy sự ác cảm:" Cứ chờ xem, một lát tao chóng mắt lên coi mày sẽ xử lí thế nào, cứ chờ mà mất mặt đi ", sau đó cô ả nở một nụ cười nham hiểm.
Vì đường nét gương mặt sắc sảo nên Khúc Tương chỉ cần dặm nhẹ lớp trang điểm mỏng tang cũng đủ khiến người đối diện phải ồ lên vì cô quá đỗi xinh đẹp. Như người xưa có câu: Tuyệt sắc giai nhân, khuynh nước khuynh thành hay quốc sắc thiên hương vậy. Thật sự rất xinh đẹp.
Cô bước đi trên đôi giày cao gót một cách nhẹ nhàng và uyển chuyển. Nhưng cô không hề biết rằng cô đã bị Tạ Minh Nguyệt hãm hại.
Cuối cùng cũng đến phần biểu diễn của Khúc Tương và Ôn Khanh, hai người đang đứng sau cánh gà chờ MC giới thiệu:" Sau đây sẽ đến tiết mục nhảy đôi, sẽ góp phần giúp không khí buổi lễ hôm nay thêm sôi động với tiết mục Trouble Maker do Ôn Khang và Khúc Tương trình bày, mời mọi người cùng thưởng thức ".
Khi nghe thấy Khúc Tương là người trình diễn tiết mục này thì phía dưới khán đài, có một ánh mắt kinh ngạc hướng về phía sân khấu. Người đó không ai khác chính là Doãn Yến Mặc.
Sau lần đi cắm trại lần đó, hắn đã điều tra ra nơi ở và ngôi trường mà cô đang theo học. Đó cũng là lí do hắn có mặt ở đây, nhưng hắn không ngờ cô sẽ tham gia biểu diễn văn nghệ.
Vì trong ấn tượng của Doãn Yến Mặc, tuy rằng Khúc Tương có một mặt dễ tính và đáng yêu nhưng đều là những lúc cô ở cạnh hắn, ở ngoài xã hội cô chưa từng bộc lộ tính cách đó ra ngoài. Và thực chất Khúc Tương là một cô gái khá trầm mặc, lạnh lùng và ít nói.
Bây giờ Doãn Yến Mặc cảm thấy ngạc nhiên cũng là điều dễ hiểu. Nhưng hắn làm sao mà ngờ được rằng, cô đồng ý tham gia chỉ vì miếng ăn miễn phí.