• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương ma ma vừa nói, vừa lộ ra vẻ đồng tình mà tiếp, “Diêu phu nhân còn có một cô con gái, là đại tiểu thư Tô Tịch Nguyệt. Từ nhỏ đã phải theo Diêu phu nhân chịu khổ. Chúng ta nhìn thấy, đều cảm thấy đau lòng thương cảm, sau này nghe nói nàng vì ám sát phu nhân mà bị phu nhân giết chết.”

“Trời ạ.” Tiểu nha hoàn kia nghe được, vẻ mặt khiếp sợ, không ngừng đưa tay vỗ vỗ ngực, làm như vừa nghe được chuyện gì vô cùng khủng khiếp.

Nguyệt Oản Oản đứng ở phía sau ngọn núi giả, nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện giữa cả hai, lúc này mới bước ra, xuất thủ nhanh như chớp điểm huyệt ngủ của tiểu nha hoàn vừa rồi.  

“Ngươi…ngươi…ngươi…” Vương ma ma thấy Nguyệt Oản Oản trong nháy mắt đã khiến cho nha hoàn kia ngất đi, bị dọa đến mức nói không ra lời, chỉ còn có thể lắp bắp trợn mắt nhìn nàng.

“Thi thể của Diêu phu nhân nay đang ở đâu?” Nguyệt Oản Oản không có hứng thú đôi co dài dòng với người trước mặt, nhưng niệm tình bà ta vừa rồi còn biết đồng tình thương cảm cho hai mẹ con nàng nên ngữ khí đã thoáng dịu đi một chút.

“Ta… ta cũng không biết. Trước đó vài ngày, Tướng gia sai người đem thi thể Diêu phu nhân đào lên, nói là muốn thỉnh người làm lễ trừ ma… Nay, có lẽ đang ở pháp đàn.” Vương ma ma run rẩy nói.

“Nửa canh giờ sau nàng sẽ tỉnh.” Nguyệt Oản Oản vội vàng đẩy tiểu nha hoàn kia vào lòng Vương ma ma, sau đó hướng tới pháp đàn mà đi.  

Vương ma ma lúc tiếp lấy tiểu nha hoàn, trong lúc vô tình nhìn thấy cánh tay Nguyệt Oản Oản lộ ra, bên trên có một đóa Hồng Liên thì không khỏi sợ hãi, không ngừng lắp bắp thì thào, “Là… là đại tiểu thư? Không lẽ nàng thật sự chết đi sống lại?”

Nguyệt Oản Oản lòng nóng như lửa đốt, cũng không còn tâm trạng mà bận tâm đến phản ứng dị thường của nữ hầu luống tuổi này. Tả tướng mang thi thể mẫu thân đi, chắc hẳn là vì đã bị hai nữ tử nàng tha chết lần trước hù dọa. Là nàng, nếu nàng không hù dọa Tả tướng cùng Doãn Bích thì đã không liên lụy đến mẫu thân, nghĩ vậy, Oản Oản hối hận vô cùng.

Khi Nguyệt Oản Oản chạy đến pháp đàn, cảnh tượng trước mắt làm nàng sững sờ, hai má tái nhợt cả đi vì kinh hãi cùng giận dữ. Móng tay hung hăng đâm sâu vào lòng bàn tay, nhắc nhở nàng phải tỉnh táo, nhưng cảnh tượng bày ra trước mắt lại khiến nàng không kìm được mà run rẩy, phẫn nộ.

Thi thể Diêu Như Yên vốn chỉ còn là bộ xương trắng, giờ đang bị xích sắt khóa chặt, khắp trên người là hơn trăm đạo bùa lớn nhỏ, còn phía dưới là ngọn lửa đỏ rực điên cuồng thiêu đốt. Thế vẫn chưa hết, trên tay cùng khung xương chân của Diêu Như Yên bị đóng chi chít đinh sắt, nếu là người sống chịu đọa đày tàn nhẫn thế này hẳn cũng đã đau đớn, vật vã, chết đi sống lại hàng nghìn lần.  

Nguyệt Oản Oản nhìn cảnh tượng trước mắt, hận không thể lập tức đem Tả tướng cùng Doãn Bích phanh thây vạn đoạn, bọn họ rốt cuộc có còn là người không? Sao có thể đối xử với một người chết tàn khốc đến thế? Lương tâm họ đều đem cho chó ăn hết rồi sao? Loại người này lẽ nào còn có thể sống trên đời?  

Nhanh chóng xuất chưởng phong dập tắt ngọn hỏa, Nguyệt Oản Oản chạy đến bên thi thể của Diêu Như Yên, bàn tay vừa chạm đến xích sắt nóng bỏng, làn da non mịn màng của nàng đã hằn lên những vết đỏ hồng bỏng cháy. Nhưng nàng không cảm thấy đau. Lòng nàng tự nói: “Mẫu thân, đừng sợ, Oản Oản không sao, Oản Oản đến rồi đây, đến để mang người ra khỏi nơi tàn ác này.”

“Đại sư, không biết oan hồn của Diêu Như Yên cùng Tô Tịch Nguyệt nay ở đâu?” Xa xa truyền đến thanh âm của Tả tướng Tô Văn Hiên. 

“Ở đây chỉ có thi thể của Diêu Như Yên, tuy rằng thông qua mẹ có thể trân áp con, nhưng vẫn phải chờ đợi bảy bảy bốn chín ngày a.” Một thanh âm khàn khàn truyền đến. Người này là pháp sư do Tô Văn Hiên mời đến. 

“Người nào?” Đi gần tới nơi phong ấn thi thể Diêu Như Yên, vị pháp sư đó đột nhiên quát lớn, xuất ra một chưởng định đánh úp kẻ kia. Nguyệt Oản Oản không hề né tránh, đánh một chưởng về phía pháp sư. Lúc này đây, nàng đang rất giận dữ nên dĩ nhiên chưởng khí cũng trở nên vô cùng cường bạo, khiến vị pháp sư kia không chịu nổi mà bị đánh văng ra mấy thước, quỳ rạp xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi rồi bất tỉnh.

“Ngươi… Cứu, cứu mạng, cứu mạng a.” Tô Văn Hiên nhìn thấy Nguyệt Oản Oản chỉ dùng một chưởng đã đánh cho vị pháp sư cao cường kia dậy không nổi, trong lòng không khỏi hoảng sợ, kêu thất thanh.  

Nguyệt Oản Oản lẳng lặng đứng nhìn người nam tử trước mặt, hận không thể xuất ngay một chưởng đánh chết hắn. Nhưng nghĩ đến việc để hắn chết thế này thật sự là quá nhẹ nhàng, quá tiện nghi cho hắn, nàng  lại không xuống tay. Hắn còn chưa nếm trải đủ cay đắng, thống khổ, còn chưa mất hết quyền thế, gia sản, chưa đến mức sống không bằng chết… Sao nàng có thể dễ dàng giết hắn như vậy được?  

Nguyệt Oản Oản không nói một lời nào với Tô Văn Hiên. Từ lúc được sinh ra đến nay, chưa bao giờ nàng gọi hắn là phụ thân. Nàng vừa lọt lòng, hắn đã muốn giết nàng, sau này lại đánh chết mẫu thân yêu quý của nàng, những hận thù sâu sắc như vậy đủ để nàng không còn coi hắn là cha nữa.

Mắt Oản Oản lóe lên vẻ châm chọc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ mị nhìn Tô Văn Hiên. Rất nhanh có bốn tử sĩ chạy tới, chắn trước người Tô Văn Hiên, bảo hộ hắn. Tô Văn Hiên thấy tử sĩ đã chạy lại, lập tức trốn kĩ sau lưng bốn người, trên mặt tỏ vẻ uy nghiêm, nói, “Đem yêu nữ này bắt lại cho ta!”

“Yêu nữ?” Nguyệt Oản Oản từ nãy đến giờ không hề nói một lời, lúc này đột nhiên mở miệng. Chỉ có hai chữ đơn giản nhưng lại làm tâm hồn người ta rung lên. Rõ ràng là âm thanh rất trong trẻo, nhưng ngữ điệu lại lạnh lùng, hơn nữa trong lời nói còn cố tình hàm chứa vài phần yêu mị, mê hoặc, giống như hương thơm quyến rũ chết người của loài hoa cực độc vậy, khiến người ta có cảm giác bị cuốn hút không thể cưỡng lại, dù biết nó rất nguy hiểm, “Hạng người như ngươi mà cũng có tư cách gọi ta như vậy?”

“Còn không mau ra tay?” Tả tướng trước tiên, có chút tức giận quát lên với bốn tử sĩ kia. 

Đao kiếm tuốt ra khỏi vỏ sáng lóe lên. Bốn tử sĩ bao vây xung quanh Nguyệt Oản Oản, cùng tấn công nàng. Công phu của bốn người này mặc dù đều không tầm thường, nhưng so với Oản Oản thì không là gì. Nguyệt Oản Oản thoải mái tránh thoát những đường đao sắc bén, nhẹ nhàng xoay người rút ra Huyết Nguyệt đao đỏ sậm trước mắt mọi người. 

“Huyết Nguyệt Oản Oản!” Bốn tử sĩ đồng thanh kinh hô. Những chiêu thức định đánh xuống đột nhiên đình trệ. Mấy năm nay, thanh danh Huyết Nguyệt Oản Oản đã được truyền tụng khắp giang hồ, hơn nữa nửa tháng trước, sau khi Nguyệt Oản Oản giết Phó Kiền Lăng, giang hồ lại có lời đồn đại rằng võ công của nàng sâu khôn lường, e rằng giang hồ cao thủ bảng sẽ phải sắp xếp lại.

“Huyết Nguyệt Oản Oản? Chính là người đã giết chết Phó Kiền Lăng, hơn nữa trên cánh tay lại có Yêu Liên mà Thanh Nhi cùng Lam Nhi nói?” Tả tướng nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của bốn tên tử sĩ trước mặt, không khỏi lo sợ hỏi.

“Khởi bẩm tướng gia, đúng vậy ạ.” Bốn tử sĩ lúc này đã lui lại bảo hộ trước người Tả tướng, hơn nữa lại còn lặng lẽ thả một quả tín đạn báo hiệu ra.

Nguyệt Oản Oản dĩ nhiên là nhìn thấy hành động này của bọn hắn. Nếu nàng có ý muốn giết người diệt khẩu, lúc này động thủ vẫn kịp, nhưng nàng không làm như vậy. Bởi vì, nàng đang đợi, đợi Đao Mạc lại đây. Nếu đã nhận tiền của người ta thì cũng không nên đi đường lòng vòng a! Mạng của Tô Văn Hiên, hôm nay nàng giữ lại, nhưng sau này sớm muộn gì nàng cũng sẽ khiến hắn chết không nhắm mắt.

“Tả tướng có vẻ rất sợ ta?” Ánh mắt thêm vài phần khiêu khích, một chút hận ý, Nguyệt Oản Oản thản nhiên mở miệng nói, thanh âm vẫn như cũ, lạnh như băng mà đầy mị hoặc.

Tô Văn Hiên lúc này chỉ có thể trốn sau lưng bốn tên tử sĩ, không dám nói lời nào.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK