• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gì? Ngọc Thần thế nhưng hôn mê  ba ngày ba đêm. Tại sao có thể như vậy. Ngọc Thần khinh công tốt như vậy, hẳn cũng là một cao thủ mới đúng, sao có thể bởi vì bị đánh mười roi mà như vậy.

Thời điểm Nguyệt Oản Oản đang muốn vọt vào liền nghe thấy được thanh âm kinh hỷ của Ngọc Lưu Tô, “Thần ca ca, ngươi tỉnh? Ngươi rốt cục tỉnh rồi?”

“Lưu Tô. Ta không sao.” Nguyệt Oản Oản nghe thấy thanh âm trước sau như một của Ngọc Thần, chỉ có vẻ có vài phần tiều tụy cùng khàn khàn.

“Thần ca ca, hoàng đế ca ca vì cái gì muốn đánh ngươi? Hắn sao có thể nhẫn tâm như vậy?” Ngọc Lưu Tô đem thắc mắc ở trong lòng hỏi ra, mấy ngày nay nàng cũng đã hỏi qua phụ thân, nhưng phụ thân cũng không chịu nói cho nàng.

“Thần ca ca đã đánh mất vật hoàng đế ca ca định đưa cho tẩu tử tương lai, hoàng đế ca ca đương nhiên muốn đánh Thần ca ca.”

Nguyệt Oản Oản đi đến trước cửa sổ, thấy sắc mặt Ngọc Thần tái nhợt, trên khuôn mặt tinh xảo giống như gốm sứ không chút huyết sắc, hắn đưa tay sờ đầu Ngọc Lưu Tô, trong mắt là vẻ từ ái của ca ca nhìn muội muội.

“Thần ca ca làm việc luôn luôn cẩn thận, như thế nào có thể làm mất đồ vật?” Ngọc Lưu Tô lộ ra bộ dáng khó hiểu.

“Kỳ thật, là Thần ca ca đem dạ minh châu tặng người.” Ngọc Thần nhìn thấy bộ dáng không tin của Ngọc Lưu Tô, lộ ra một mạt tươi cười, nhưng lại mang theo vài phần vui vẻ nói.

“Tặng người? Đưa cho ai? Đưa cho tỷ tỷ kêu Oản Oản lần trước, có phải hay không?” Ngọc Lưu Tô lộ ra bộ dáng bị thương, nhìn Ngọc Thần.

” Lưu Tô không thích Oản Oản sao?” Ngọc Thần nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của Lưu Tô, hỏi.

“Không phải. Chỉ là.... Lưu Tô không muốn rời xa Thần ca ca.” Ngọc Lưu Tô ủy khuất giữ chặt tay Ngọc Thần.

” Lưu Tô, Thần ca ca sẽ không rời xa muội. Sẽ vĩnh viễn là ca ca thật là tốt của muội.” Ngọc Thần cầm tua cờ đích thủ, an ủi nói.

“Nhưng ca ca chẳng lẽ không biết nói đã đem dạ minh châu tặng người, hoàng đế ca ca sẽ sinh khí sao?” Ngọc Lưu Tô hỏi.

“Đương nhiên biết a. Nhưng là, ta không muốn Oản Oản không vui.” Ngọc Thần sờ sờ đầu Ngọc Lưu Tô nói, ” Lưu Tô cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi đi. Ta không sao.”

Nhìn thấy Ngọc Lưu Tô từng bước rời khỏi phòng Ngọc Thần. Nguyệt Oản Oản đứng ở ngoài cửa sổ nhìn Ngọc Thần, chỉ cảm thấy hắn giống như thần tiên. Ngọc Thần làm như vậy hoàn toàn là vì nàng. Thậm chí vì không muốn để nàng cảm thấy áy náy, cố ý che giấu hậu quả chuyện này.

Ngọc Thần đối với nàng như thế, nàng sao có thể thờ ơ.

” Ngọc Thần.” Nguyệt Oản Oản vào phòng, nhìn thấy Ngọc Thần sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ đều bị ngăn ở yết hầu.

“Oản Oản, ngươi đã đến rồi?” Ngọc Thần thấy Nguyệt Oản Oản, lộ ra một mạt tươi cười thoải mái, ánh mắt ôn hòa nhìn Nguyệt Oản Oản, Nguyệt Oản Oản chỉ cảm thấy ấm áp giống như tắm dưới ánh mặt trời.

“Ngươi đã sớm biết, Hoàng Thượng sẽ trách phạt ngươi đúng hay không?” Nguyệt Oản Oản mang theo vài phần trách cứ cùng đau lòng hỏi.

“Oản Oản. Bất quá là mười hàn tiên mà thôi, ta còn trụ được. Bệnh của Nguyệt lâu chủ, tốt hơn chưa?” Ngọc Thần ánh mắt ôn hòa nhìn Nguyệt Oản Oản, an ủi cười nói.

“Đều do ta. Hại ngươi hôn mê  ba ngày ba đêm, lại vẫn không thể cứu được nghĩa phụ.” Nguyệt Oản Oản cảm thấy chính mình thật sự rất vô dụng.

“Ngươi là nói, Nguyệt lâu chủ qua đời?” Ngọc Thần trầm mặc  một hồi, mâu trung mang theo mãnh liệt hỏi, tựa hồ không muốn nghe thấy tin tức Nguyệt Nhiễm Sương qua đời,bên trong đôi mắt hiện lên một tia đau lòng, tiện đà lại khôi phục  bình tĩnh.

“Phải” Nguyệt Oản Oản  khẽ hạ đôi mắt, dấu đi bi thương nơi đáy mắt.

“Oản oản, đừng khổ sở. Sinh tử có mệnh.” Ngọc Thần thấy Nguyệt Oản Oản hạ mắt, biết trong lòng Nguyệt Oản Oản nhất định không vui, giãy dụa muốn đứng dậy an ủi nàng.

” Nguyệt Oản Oản  thấy Ngọc Thần muốn đứng dậy, vội vàng đi tới trước giường, thay Ngọc Thần kéo lại chăn, bàn tay âm thầm dùng lực: ” ngươi không cần lộn xộn.”

” Ân. Chờ thân mình ta tốt hơn, ta mang ngươi đi du hồ được không?” Ngọc Thần tùy ý Oản Oản thay hắn sửa lại chăn, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa.

” Hảo. Vậy ngươi phải nhanh tốt lên. Mùa xuân sắp đến, băng trên hồ Cảnh Minh sắp tan hết rồi.” Nguyệt Oản Oản nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngọc Thần, nói.

Ngọc Thần. Ân tình của ngươi, ta làm sao có thể báo đáp hết. Ngươi muốn ta, làm sao có thể không động tâm. Ngươi vì sao ngốc như vậy, biết rõ Hoàng Thượng sẽ phạt ngươi mà vẫn đem dạ minh châu cho ta, thậm chí ngay cả lo lắng cũng không thèm lo lắng.

Là ta ngốc a. Hoàng Thượng hiện giờ mới vừa đăng đế vị, tuy là dựa vào ngươi, nhưng ngươi lại có quá nhiều hào quang, Hoàng Thượng cũng chịu không được. Cho tới nay ngươi cũng không mắc phải sai lầm gì, cho nên Hoàng Thượng cũng không có biện pháp động đến ngươi. Hiện giờ ngươi lại phạm lỗi như vậy, tất nhiên phải hảo hảo diệt đi hào quang  của ngươi.

” Đừng nghĩ, như vậy cũng tốt, nếu không Hoàng Thượng vẫn sẽ lo lắng hào quang của ta.” Ngọc Thần thấy Nguyệt Oản Oản tựa hồ còn vì chuyện tình mình bị đánh mà khổ sở, khuyên giải an ủi nói.

Nguyệt Oản Oản lộ ra tươi cười thật lòng với Ngọc Thần. Cám ơn ngươi, Ngọc Thần. Cám ơn ngươi, lo lắngy cho ta như vậ, cám ơn ngươi, đối đãi với ta tốt như vậy, cám ơn ngươi, khiến cho ta cảm giác được ấm áp.

Chính là, ta không thể, không thể yêu ngươi.

Ngọc Thần, thật sự thực xin lỗi.

Ra khỏi phủ hữu tướng, Nguyệt Oản Oản giống như thất hồn lạc phách. Trước mắt không ngừng xuất hiện bộ dáng Ngọc Thần. Lần đầu gặp là bộ dáng tao nhã ôn nhuận. Khi thưởng mai lại là bộ dáng cao nhã lạnh nhạt. Khi tặng bức tranh là bộ dáng ôn hòa thân thiết. Còn hiện giờ, chính mình bị thương lại vẫn an ủi nàng.

” Oản Oản mỹ nhân, ngươi ngay cả khăn che mặt cũng không mang mà đã đi lại trên đường rồi, thật không sợ gặp sắc lang a.”Nguyệt Vũ Hiên vừa vặn đi dạo phố, rất xa liền thấy  bộ dáng thất hồn lạc phách của Nguyệt Oản Oản, bước nhanh đi đến trước mặt Nguyệt Oản Oản, đưa tay ở trước mặt nàng quơ quơ, trêu ghẹo nói.

” Khăn che mặt? hình như để quên ở phủ đệ hữu tướng.” Lúc này Nguyệt Oản Oản mới đột nhiên phản ứng lại, hình như mình đã để quên khăn che mặt trong phủ hữu tướng. Nhưng nàng đã đi ra ngoài, quên đi,  bất quá chỉ là cái khăn che mặt, không đáng giá bao nhiêu tiền.

” Ngươi đi thăm Ngọc Thần?” Nguyệt Vũ Hiên nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Nguyệt Oản Oản, hắn hỏi, ” Oản Oản, ngươi sẽ không phải là thích Ngọc Thần đi?”

” Vũ Hiên. Ngươi biết rõ, ta tuyệt đối sẽ không động tình với bất cứ ai.” Nguyệt Oản Oản giống như nghe được một câu chuyện buồn cười nâng mắt nhìn Nguyệt Vũ Hiên. Nhưng trong lòng lại một trận bối rối, nàng thật sự không hề động tình sao.

” Hy vọng như thế. Oản oản, Ngọc Thần không đơn giản.” Nguyệt Vũ Hiên bán tín bán nghi nhìn bộ dáng của Nguyệt Oản Oản, cuối cùng vẫn nhịn không được nhắc nhở nói.

” Ngươi biết cái gì?”Trực giác sâu sắc của Nguyệt Oản Oản cảm thấy Nguyệt Vũ Hiên hình như biết chuyện tình gì mà nàng không biết, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Vũ Hiên hỏi.

” Ta có thể biết được cái gì, ta chỉ là không muốn Oản Oản mỹ nhân thích người khác, không cho chính mình thương tâm thôi.” Nguyệt Vũ Hiên lộ ra tươi cười bất cần đời, nửa thật nửa giả nói.

” Ngươi lại nói bậy bạ. Ta về Huyết Nguyệt các trước.” Nguyệt Oản Oản thấy bộ dáng không đứng đắn của Nguyệt Vũ Hiên, biết hỏi nữa cũng không được gì, liền quay người chuẩn bị ly khai.

Nguyệt Vũ Hiên nhìn bộ dáng tâm thần không yên của Nguyệt Oản Oản. Hơi hơi nhíu mi, có chút lo lắng nhìn bóng dáng Nguyệt Oản Oản. Vẫn là bước đi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK